“Đến chỗ này, các chi tiết cũng không sai biệt lắm”. Đằng Niệm vừa thu thập văn kiện vừa nói với Lý Hải Đông.
“Ừ, hợp tác với cậu thực là khoái trá”. Lý Hải Đông chân thành nói.
“Tôi cũng vậy”. Đằng Niệm cười. “Công việc kế tiếp còn có vấn đề gì, anh có thể trực tiếp đến phòng làm việc hỏi các nhà thiết kế khác”.
“Nga, được”. Lý Hải Đông nghe ra vấn đề. “Cậu thì sao?”
Đằng Niệm cười cười. “Tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian”.
Lý Hải Đông gật đầu, cũng không hỏi nhiều. “Cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi mời khách”.
“Khách khí như vậy? Tôi còn đang định kêu hết mọi người trong phòng làm việc đi”. Đằng Niệm nói giỡn.
“Ách, vậy để tôi đi hỏi tổng tài trước một tiếng xem có thể chi trả không….”
Sau đó hai bên thực sự đem tất cả mọi người góp sức trong lần hợp tác này đi ăn một bữa lớn.
Đằng Niệm cùng Cao Phi ngồi cạnh nhau, hai người đều rất thản nhiên. Dù sao cũng đã qua một tháng, cái gì xấu hổ cái gì mờ ám đều đã biến sạch hết cả.
Cơm nước xong, cùng cấp dưới chào tạm biệt, Cao Phi quay đầu hỏi Đằng Niệm. “Tôi đưa cậu về”.
“Ừ, thời gian còn sớm”. Đằng Niệm nói. “Đi lượn xe, thế nào?”
Cao Phi nhướn mày, đem chìa khoá xe ném cho y. “Vậy cậu lại đi”.
“A?”
“Tôi vừa rồi uống hơi nhiều”.
“….. Vậy anh còn muốn đưa tôi về….”
“Vốn cũng định để cậu lái”.
“Anh chắc chắn tôi biết lái xe?”
Cao Phi nhếch lên khoé miệng. “Cậu hẳn là không lái xe chỉ vì để bảo vệ môi trường”.
Đằng Niệm kinh ngạc rồi bật cười, sau đó lên xe.
Đêm Thượng Hải muôn màu muôn vẻ, rực rỡ loá mắt. Chiếc xe màu đen ổn định chạy giữa dòng xe, vì Cao Phi uống cũng nhiều nên Đằng Niệm cố ý thả chậm tốc độ.
Cuối cùng dừng lại bên bờ sông Tô Châu. Xuống xe, để gió đêm thổi tan đi mùi rượu.
“Hải Đông nói cậu sắp đi?” Cao Phi đột nhiên mở miệng.
“Ừ”.
“Đi đâu?”
“Miền tây”.
“Làm gì?”
“Dạy học”.
….. Cao Phi quay đầu nhìn sườn mặt nam nhân bên cạnh, quả nhiên là việc y sẽ làm.
“Đại Cẩu tiên sinh hôm nay quan tâm quá”. Đằng Niệm trêu hắn.
“Đi bao lâu?” Cao Phi không để ý hỏi tiếp.
“Một năm”.
Sau đó là trầm mặc.
Cao Phi cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, có lẽ thực sự uống nhiều rồi.
Đằng Niệm nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, còn có ý tứ khác.
Có đôi khi y cũng sẽ nhớ tới nụ hôn chưa đạt được kia. Cảm thấy thật kinh ngạc, chính mình thế nhưng lại mong muốn có tiếp xúc với thẳng nam Đại Cẩu tiên sinh. Nghĩ nghĩ liền bất giác cắn môi, rồi lập tức buông ra, y không muốn làm ra động tác khiêu khích vô ý. Nhưng đã chậm.
Cao Phi mang theo men say hỗn độn, bất ngờ hôn xuống môi Đằng Niệm, trằn trọc mút vào. Đằng Niệm hơi hé miệng, đầu lưỡi nam nhân lập tức thần tốc tiến công.
…. Đằng Niệm chỉ cảm thấy chính mình bị mùi rượu cay ngọt vây quanh, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Phát hiện Đằng Niệm đáp lại, Cao Phi một tay giữ gáy y, một tay ôm eo y kéo lại gần, hôn càng thêm sâu.
Sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, Cao Phi chôn đầu ở vai Đằng Niệm. “Thật xin lỗi, tôi uống say”.
“Ừ”. Đằng Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời thưa thớt ánh sao, mỉm cười nói. “Sớm trở về nghỉ ngơi đi”.
Sau đó lần thứ hai lên xe, đưa Cao Phi về nhà, nói tạm biệt, Đằng Niệm tự mình trở về, bình thản không gợn sóng.
Cả hai người họ đều biết, cái hôn nhiệt liệt khiến người ta trầm mê vừa rồi, bất quá chỉ là vì sự chấp niệm với nụ hôn còn dang dở lần trước mà thôi. Không có gì khác.
Hai ngày sau Đằng Niệm rời đi, mang theo một balo du lịch đơn giản, ngồi trên xe khách đi về phía tây, đến một thôn núi nhỏ ở Quý Châu.
Phòng học rách nát, muỗi đốt người quanh năm, thức ăn khô cứng. Nhưng có những đứa trẻ trong sáng đơn thuần. Đằng Niệm an tâm tiếp nhận cuộc sống này, dùng hết sức mình trợ giúp mọi người nơi đây, vô luận là trẻ em hay người lớn.
Nơi này không có tín hiệu di động, uỷ ban thôn có một cái điện thoại cố định, nhưng đã cũ cũng dùng không tốt lắm, Đằng Niệm càng nguyện ý viết thư, dù sao cũng là thói quen cũ. Ở đây ngay cả trấn gần nhất cũng phải đi bộ đường núi hai tiếng mới đến nơi, cho nên Đằng Niệm rất ít khi ra ngoài, lúc nhàn hạ thì ngồi vào bàn vẽ, vẽ hết cảnh núi non suối nước nơi này.
“Ca, có thư của Đằng đại ca!” Cao Đình vừa về đến nhà đã cao hứng kêu. “Còn có tranh vẽ của ảnh”.
“Nga”. Cao Phi khoé miệng hơi cười, cầm tách café.
“Đây là tiện thể đưa cho anh”. Cao Đình rút ra một tờ giấy đưa cho hắn.
Cao Phi nhận lấy, mở ra.
Là một con chó nhỏ ngốc nghếch, đang ở tại chỗ xoay theo cái đuôi của chính nó.
Cao Phi cười, đi vào thư phòng, gấp tờ giấy lại cẩn thận rồi nhét vào trong ví.
Ví của hắn đã có đến bốn con chó, có một con chính là món quà muộn lần trước.
Đình Đình trên cơ bản sẽ viết thư cho Đằng Niệm hai tháng một lần, sau đó Đằng Niệm hồi âm, thuận tiện bí mật gửi cho hắn “tranh chân dung”.
Nửa năm. Thu qua đông đến, rồi lại đầu xuân, không biết nam nhân kia sống có ổn không. Có lẽ là vẫn tốt, ít nhất mỗi lần Đình Đình đọc thư xong đều kể ra rất nhiều chuyện thú vị của y ở bên kia. Nhưng mà, thật sự sẽ không tịch mịch cô độc sao? Dù gì cũng là lớn lên ở thành phố phồn hoa.
“Uy, Cao Phi phải không?”
“Anh đây”. Cao Phi vừa gõ bàn phím vừa nghe điện thoại.
“Em đang ở gần chỗ anh, giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi?”
“Được, em chọn chỗ đi”.
“Đi X-House ăn cà ri?”
“Được”.
“Tốt. Vậy em đến trước đợi, lát nữa gặp”.
“Bye”. Cúp máy, nhìn đồng hồ, đã mười một rưỡi, vì thế Cao Phi mặc áo khoác, đến chỗ hẹn.
Cô gái trước mặt không thèm để ý phong phạm thục nữ, há mồm ăn một muỗng cà ri to.
Cao Phi cũng đói bụng, huống hồ ăn cà ri cũng không cần cố kỵ hình tượng.
Cố Thi chính là nữ nhân như vậy, lúc cần rụt rè thì sẽ làm được, lúc có thể phóng khoáng thì cũng tuyệt đối không ra vẻ.
“Bạn trai em đâu? Sao không đi cùng nhau?” Cao Phi hỏi.
Hai người chia tay đã bốn tháng. Bốn tháng trước, Cố Thi được một mỹ nam tử nưức Pháp nhiệt tình theo đuổi, cuối cùng chịu không nổi phải buông khí giới đầu hàng, sau đó chạy tới chỗ hắn thập phần xin lỗi nói chia tay. Hắn hiểu giữa hắn và Cố Thi trước giờ luôn là tình bạn nhiều hơn tình yêu, cho nên cũng dứt khoát chia tay, thành toàn cho người ta. Hiện tại hai người vẫn là bạn bè, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn thấy có chút áp lực.
“Về Pháp rồi, một tuần lận”. Cố Thi trả lời. “Nhưng mà anh đó, khi nào mới có bạn gái đây? Bằng không em vẫn sẽ áy náy đó”.
Cao Phi thản nhiên nói. “Duyên phận không tới”.
“Có thật không?” Cố Thi không tin. “Em với anh chia tay, anh một chút khổ sở cũng không có, em còn tưởng trong lòng anh có người khác rồi”.
“…..…” Cao Phi nhíu mi. “Em nghĩ nhiều rồi”.
“Đình Đình, cuối tuần này anh phải đi công tác, khoảng hai ba ngày, em ở nhà phải tự biết chăm sóc cho mình”. Trên bàn cơm, Cao Phi dặn dò em gái.
“Nga, đi đâu vậy?” Cao Đình thuận miệng hỏi.
“Nghi Tân”.
“Nghi Tân?!” Cao Đình buông bát cơm, hai mắt bắt đầu sáng lên. “Không phải rất gần chỗ Đằng đại ca sao?”
Cao Phi nhướn mày, có chút kinh ngạc. “Vậy sao?”
“Vâng, rất gần rất gần!” Cao Đình gật đầu. “Anh thuận tiện đến thăm Đằng đại ca đi!”
“…… Không cần thiết phải thế chứ?” Cao Phi do dự.
“Sao lại không cần thiết?” Cao Đình nhíu mày. “Đằng đại ca một mình ở chỗ đó chắc chắn là cô đơn muốn chết, đồ ăn cũng không quen nữa, rất đáng thương a! Anh đi thăm đi, ngày mai em đi mua ít đặc sản ở đây, anh đến tiếp tế cho ảnh!”
“…….” Nhìn em gái một bộ biểu tình ‘lời đã định’, Cao Phi không khỏi nhu nhu trán.
“Đằng lão sư, có điện thoại của cậu”. Lưu bí thư ở uỷ ban thôn đứng bên ngoài phòng Đằng Niệm hô.
“A?” Đằng Niệm đi ra, cùng Lưu bí thư đến uỷ ban thôn.
Y rất ít khi nhận được điện thoại, cũng ít khi gọi đi đâu, bình thường cũng chỉ báo với người trong nhà vẫn mạnh khoẻ. Lần này phỏng chừng cũng là người nhà đi.
“Tôi bảo cậu ta mười phút sau gọi lại, đỡ phải chờ cậu đến rồi lại tốn tiền điện thoại, nhưng cậu ta bảo không cần, sẽ chờ”. Lưu bí thư nói.
“Nga, cảm ơn ngài”. Đằng Niệm trả lời. Lãng phí như vậy thật không phải tác phong của người nhà họ Đằng.
“Khách khí cái gì chứ, cậu vì chúng tôi làm nhiều việc như vậy, đã không cần chúng tôi tạ ơn giờ còn nói cảm ơn cái gì?” Lưu bí thư giống như nén giận, ngữ khí chân thành nói.
“Được được, tôi không cảm ơn nữa”. Đằng Niệm cười cười.
Đến văn phòng, nhấc ống nghe, cũng tránh không khỏi tò mò. “Uy, xin chào, tôi là Đằng Niệm”.
Bên kia rõ ràng có người, nhưng im lặng trong chốc lát mới nói. “Tôi là Cao Phi”.
“A? Là anh?” Đằng Niệm kinh ngạc. “Tìm tôi có chuyện gì không? Có phải hạng mục hợp tác – ”
“Tôi đang ở Nghi Tân, cậu hiện tại ở chỗ nào? Đình Đình bảo tôi mang cho cậu rất nhiều đặc sản Thượng Hải”. Cao Phi chậm rãi nói xong.
“Ha?” Đằng Niệm giật giật khoé miệng, lần này thật sự là kinh sợ rồi. “Nga…. Được rồi, anh đang ở chỗ nào Nghi Tân? Thành phố?”
“Tôi đến chỗ cậu”.
“Nơi này rất hẻo lánh”.
“Vậy chọn nơi nào ở giữa đi”.
“Nga, trấn XX đi, anh hỏi người địa phương xem đi như thế nào”. Đằng Niệm nghĩ nghĩ. “Nơi đó có tín hiệu di động, tới nơi tôi sẽ gọi lại cho anh”.
“Được, cứ vậy trước đã”.
“Ừ, lát gặp”.
“Lát gặp”.
Cúp điện thoại, Đằng Niệm còn có cảm giác không quá thật. Lưu bí thư ở một bên hỏi. “Ai vậy? Người nhà?”
“Không phải, một người bạn”. Đằng Niệm đáp.
Đi bộ hai tiếng, tới được trấn nhỏ kia, Đằng Niệm mở di động, đã có tin nhắn trước. Cao Phi nói hắn ở bến xe.
Còn chưa đến bến xe nho nhỏ kia, từ đằng xa đã nhìn ra nam nhân áo quần chỉnh tề với cái trấn nhỏ mộc mạc này thật sự là không ăn nhập. Đằng Niệm nhếch lên khoé miệng, thầm nghĩ, mặc dù vậy nam nhân kia vẫn không đem lại cảm giác mất tự nhiên.
Rất nhanh nam nhân cũng đã nhìn thấy y, hắn xách theo một cái túi lớn đi đến.
“Hi”. Đằng Niệm vươn tay. “Lâu rồi không gặp”.
“Lâu không gặp”. Cao Phi buông cái túi trong tay, nắm lấy tay Đằng Niệm.
Xúc cảm không giống với trong trí nhớ, tay Đằng Niệm đã có thêm rất nhiều vết chai.
“Anh tới làm gì?” Vừa đi vừa hỏi.
“Đến Nghi Tân công tác”. Cao Phi đáp, sau đó hỏi. “Bây giờ đi đâu?”
“Khách sạn”. Đằng Niệm quay đầu lại cười. “Vừa vặn tôi cũng hai tháng rồi không được tắm”.
“……….”
Tới một khách sạn cũng không lớn lắm, bà chủ thế nhưng cũng nhận ra Đằng Niệm – y cơ bản đều là đến đây để tắm nước nóng. Nhận chìa khoá phòng, mở cửa đi vào, Đằng Niệm kêu Cao Phi tuỳ tiện tìm chỗ ngồi, chính mình vào phòng tắm nho nhỏ.
Cao Phi đến bên cửa sổ, kéo rèm, sau đó nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Đằng Niệm thay đổi không ít, phơi nắng đen đi, trông người cũng khoẻ mạnh hơn. Nhưng Đằng Niệm nói y không có cảm giác gì, nơi này không có gương, y cũng ít khi tự nhìn chính mình.
Lấy tay cào cào tóc, nới lỏng cà vạt.
Thời gian chờ cũng không lâu lắm, nghe được tiếng vang, Đằng Niệm cả người vẫn còn bọt nước đi ra.
Y tuỳ tiện mặc vào một cái quần bò, tóc ướt nước dính ở trên trán, lấy tay lau qua mặt, sau đó ngồi trước tủ TV tìm máy sấy, một bên mở miệng.
“Đặc sản gì đó gửi qua bưu điện Nghi Tân là được rồi, sao phải tự mình đến chứ?”
Cao Phi không trả lời.
“Ngồi xe từ Nghi Tân lại đây cũng vất vả lắm đó, đường thì xấu như vậy”.
Như cũ trầm mặc.
Tìm được máy sấy, Đằng Niệm đứng dậy, hỏi lại một lần nữa. “Anh đến đây làm gì?”