Ngày đầu tiên được nghỉ. Keith lại đứng bên ngoài phòng khám bệnh toàn năng cực kỳ hiệu quả vào lúc sáng sớm gió lạnh.
Anh ngơ ngác đứng ở bên cạnh biển quảng cáo, bị tiếng kêu thê thảm bên trong truyền ra làm kinh sợ, không biết nên đi vào hay là nên quay đầu bước đi. Bên trong có một cô gái đang đau khổ kêu: "Xin giúp chồng tôi, xin cô!"
Bệnh viện khoa nam + phụ nữ + xin cô giúp chồng tôi = WHAT? ! ! !
. . . . . Lại một đôi nam nữ bởi vì chức năng sinh lý của giống đực không tốt mà khiến cuộc sống vợ chồng không hài hòa, khó trách người phụ nữ đó lại cố sức thế. Keith than thở.
Buổi sáng hơn bảy giờ, trời chỉ vừa sáng không lâu, cách giờ làm việc còn hai tiếng. Đã bắt đầu có vài người đi đường đi ngang qua hẻm nhỏ.
Một người phụ nữ phương Đông dẫn theo một đôi trai gái khoảng , tuổi đi qua bên cạnh anh. Cô bé quay đầu lại tò mò quan sát biển quảng cáo và Keith, mẹ lập tức ngăn lại nói: "Betty nhìn đường, đừng nhìn đồ biến thái."
—— ở trong mắt người phương Đông bảo thủ, trên biển quảng cáo có lời tuyên truyền làm cho người ta "high hơn nhanh hơn mạnh hơn" chính là ngôn luận biến thái, người đàn ông đứng ở bên cạnh biển quảng cáo là bệnh nhân biến thái.
Keith không thể nhịn được nữa, vén rèm lên xông vào bên trong.
Lý Lộc cũng loay hoay sắp điên mất. Cả đêm luôn có người nhấn chuông cửa khám gấp, mở cửa ra xem, là một người đàn ông ẵm vợ anh ta đến nhờ đỡ đẻ.
Người đàn ông rất cao lớn rất có hơi sức, nhưng lại không mấy can đảm. Vợ hắn ta ở trên giường sanh đau đến rút gân, thỉnh thoảng còn rên rỉ không ngừng, khiến hắn ta sợ đến sắc mặt trắng bệch. Nước ối mới vừa chảy, vợ vừa kêu thảm thiết, người đàn ông kia trực tiếp té xỉu trên đất rồi. Làm cho sản phụ không để ý đau đớn của mình, bò dậy kéo ống tay áo Lý Lộc kêu: "Cứu cứu chồng tôi! Cứu cứu chồng tôi!"
Keith tiến vào phòng giải phẩu vạn năng tìm Lý Lộc, mới vừa liếc mắt nhìn liền lập tức đóng băng. . . . Một người đàn ông nằm trên đất xi măng lạnh lẽo mắt trợn trắng, một người phụ nữ ở trên giường sanh khóc lóc nức nở, kéo ống tay áo Lý Lộc giống như kéo cây cỏ cứu mạng.
"Cứu cứu anh ấy!" Người phụ nữ đang đắp cái mền màu xanh dương trên người, nắm chặt lấy Lý Lộc, suy yếu khóc.
Lý Lộc trừng Keith một cái: "Anh đến làm cái gì?"
"Tôi. . . ." Keith phát hiện mình rất kỳ quái, bình thường ở bên ngoài, ở công ty, đều là nhân vật kiểu lý trí, tuy nói không phải là BIG nổi tiếng gì, nhưng đồng nghiệp trong nghề tuyệt không thể xem thường anh. Nhưng đến phòng khám bệnh khoa nam đáng chết này, liền thay đổi thành đầu óc tối dạ bẩm sinh cộng thêm thiếu não, cả nói cũng không nói được rành mạch.
Lý Lộc nói: "Đưa thùng dụng cụ bên kia cho tôi."
Người phụ nữ khóc như muốn tắt thở: "Cứu cứu chồng tôi!"
Keith đưa cài thùng qua: "Cho em."
"Van cầu cô, cứu cứu anh ấy. . . . A, đau. . . . . ."
Cơn đau bụng sinh cuối cùng lại tới, Keith cư nhiên cảm thấy rất may mắn.
Lý Lộc lấy cây kéo to từ trong hộp công cụ ra, đặt ở trước mặt người phụ nữ: "Nếu cô không sanh con ra, tôi sẽ khiến chồng cô mất mạng."
Người phụ nữ vừa thấy cây kéo to lớn, đôi mắt liền đảo một vòng, hôn mê mất.
Lý Lộc thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng ngừng nghỉ rồi, hai người thật là phu thê tình thâm."
"Nhưng. . . . . ." Keith ngập ngừng, anh không biết nên ứng đối sản phụ và người chồng đang xỉu của sản phụ thế nào, cùng với bác sĩ nữ khoa nam bởi vì sản phụ và người chồng đang xỉu của sản phụ mà có vẻ âm trầm.
Lý Lộc không để ý tới anh, đi ra ngoài chuẩn bị dụng cụ và thuốc. Lúc đến gần người đàn ông trên đất thì thuận thế đá một cước, mắng: "Tên vô dụng."
Vị trí cô đá hết sức gần chỗ đó của hắn ta, Keith thấy mà phát run, rất cảm thấy mình không có gặp phải kẻ địch như thế là ân đức của trời.
Chờ Lý Lộc trở lại, trong tay đã có thêm rất nhiều đồ. Hộp vô khuẩn tức thì, trừ độc, thuốc tê, dao giải phẫu. . . .
"Đợi chút, em muốn làm gì?" Keith kịp thời ngăn cản cô.
Lý Lộc cúi đầu, mắt giống như bắn ra tên, nhìn chăm chú vào bàn tay nắm cổ tay cô của Keith.
"Em muốn để cô ấy sanh kiểu giải phẫu?"
"Đúng vậy, thai vị không đúng, hiện tại vưa đúng lúc."
"Có vấn đề thì sao? Em phụ trách?" Keith không biểu đạt suy nghĩ trong lòng anh, anh chỉ muốn nhắc nhở Lý Lộc phải biết bảo vệ mình như thế nào, ít nhất cũng phải bảo vệ mình không bị luật pháp truy cứu trách nhiệm.
"Vấn đề gì?" Lý Lộc đẩy tay của anh ra, ôn hòa nói, "Anh hại tôi phải tiến hành trừ độc lần nữa."
"Gây mê toàn thân rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Tôi có một người bạn, bởi vì gây tê sai lầm. . . ." Keith nói không được. Người bạn kia sau đó không tỉnh lại nữa, không có kỳ tích, cho đến bây giờ anh ta vẫn nằm trên giường bệnh, cách mỗi nửa giờ đều phải dựa vào y tá lật người một lần. Định kỳ có xoa bóp, bắp thịt toàn thân mới không héo rút.
Lý Lộc biết đại khái thuốc mê sẽ gây ra vấn đề gì, cho nên bệnh viện lớn tránh được liền tránh, nếu như thật sự cần, cũng phải được người nhà bệnh nhân đồng ý ký tên.
". . . . Tôi đã lấy được chữ ký của cô ấy và chồng cô ấy." Cô nói.
"Tư cách hành y thì sao? Tư cách bác sĩ gây mê!"
Lý Lộc đã tiến vào phòng vô khuẩn, dừng sau tấm màn trong suốt, kỳ quái nhìn kỹ anh, bên cạnh là sản phụ hôn mê đang chờ được giải phẫu, bên ngoài còn có người chồng của sản phụ hôn mê. Cô rất kỳ quái hỏi: "Anh đang lo lắng cho tôi sao? Tại sao chứ? Tôi chỉ giúp cho bạn anh cầm máu một lần, hơn nữa cũng thu món tiền xem bệnh kếch xù. Anh thậm chí còn không biết tôi là ai."
"Tôi biết rõ em là ai, là ân nhân cứu mạng của bạn tôi."
Lý Lộc ý vị sâu xa nhìn anh.
"Ai. . . ." Lý Lộc chỉ vào bên ngoài, nói, "Làm phiền anh đi ra ngoài một chút."
Keith thật biết điều bước thẳng ra ngoài, đi tới phòng tiếp đãi, trong đầu anh loạn vô cùng.
Lớn như vậy rồi, cũng gần tuổi, từng nắm tay phụ nữ năm lần —— vì đẩy các cô từ trong mưa bom bão đạn ra ngoài, từng hôn môi phái nữ hai lần —— vì tiếp dưỡng khí cho họ, hơn nữa một người trong đó là cô bé sáu tuổi, một là bà cụ tuổi.
Nhưng họ chưa bao giờ hỏi anh: "Tại sao anh lo lắng cho em?"
Bình thường đều là hỏi anh: "Tại sao anh không yêu em?"
Đến tột cùng là tại sao vậy chứ? Keith bị vấn đề của Lý Lộc làm cho sắp điên mất, anh lại bấm điện thoại của Squall.
Điện thoại vừa được nghe, Keith liền mờ mịt hỏi: "Squall, cô ấy hỏi tôi tại sao."
"Tại sao cái gì?" Lần này, Squall đã nghỉ ngơi đến trình độ nói chuyện không làm đau vết thương, nhưng vẫn bị câu trần thuật không giải thích được của anh làm cho khó hiểu.
"Cô ấy hỏi tôi tại sao lo lắng cho cô ấy?"
"Vậy anh có lo lắng cho cô ấy không?" thanh âm Squall biếng nhác, giống như trong miệng vẫn còn đang nhai bánh mì bơ nướng.
"Squall, hình như tôi thích cô ấy, nhưng tại sao vậy chứ, tôi thậm chí cũng không biết cô ấy từ nước nào tới."
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
"A! ?" Squall phản ứng kịp liền mạnh mạnh mẽ mẽ quát to một tiếng, ngay sau đó từ trong tai nghe truyền ra các loại thanh âm ngã đổ của chén dĩa, giống như đến ngày tận thế, Squall nhếch nhác hỏi, "Keith, bây giờ anh ở nơi nào?"
"Phòng khám bệnh toàn năng cực kỳ hiệu quả."
"Đáng chết tôi không biết chỗ đó ở đâu."
"Chính là chỗ đã cầm máu cho anh."
"Khi đó tôi đã bất tỉnh." —_—
"John biết."
"John nào?"
"kế toán."
"Anh nói Johnson?"
"Có lẽ vậy."
"Tốt, anh ở yên đó đi, đừng đi đâu cả, tôi lập tức đi qua đón anh."
Cúp điện thoại, Keith yếu đuối ngồi trên ghế sa lon trong phòng tiếp đãi, cả người mềm nhũn không có hơi sức. Tại sao có thể như vậy, cảm thấy hình như có chút thích cô bác sĩ kia rồi, kết quả càng nghĩ thì càng thấy đúng, càng không có cách nào phủ nhận. Mỗi lần nói chuyện với cô, đều làm cho da anh nổi một lớp da gà, dù đối diện killer hung mãnh nhất, cũng chưa từng có cảm giác kính động này. Còn sặc hơn cả mù tạc, còn cay hơn cả tiêu, người phương Đông đều là sinh vật dũng mãnh như vậy sao?
Anh đắm chìm trong sự phiền loạn vừa thể nghiệp, Lý Lộc bên trong phòng giải phẩu lớn tiếng kêu lên: "Người cao lớn tóc vàng, giúp tôi lấy bình nước tinh khiết sau đài."
Trước khi Keith lấy lại tinh thần, thân thể đã làm ra hành động, một thùng nước gallons cũng không phải nặng lắm, anh liền đưa vào phòng giải phẫu. Trong phòng vô khuẩn, cái mền màu xanh dương che phần lớn thân thể sản phụ.
Keith theo lời phân phó của Lý Lộc để thùng nước trên đất phòng vô khuẩn. Giương mắt thoáng một cái đã nhìn thấy cái bụng đội lên, vết dao còn mới, Lý Lộc ôm một cái bọc máu dầm dề trong tay.
Keith nghĩ, tôi là người ái mộ cuồng nhiệt của 《Cưa điện điên cuồng giết người》, người xem trung thành của 《Tên Jack mổ bụng》, đầu giường để sẵn CD 《Hiện trường phanh thây》, 《Predator đại chiến khác phái》 chỉ là một đĩa đồ ăn; trước kia từng giết chó mổ dê, lấy đạn ra cho bạn bè. . . .
. . . . . . Nhưng tại sao đầu vẫn còn choáng váng như thế?
Lý Lộc hút tàn dịch trong mũi miệng trẻ nít đi, kèm theo tiếng khóc vang dội của trẻ nít, còn truyền đến một tiếng bịch từ sau lưng. Cô kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện trên đất có hai cơ thể đàn ông sống đang nằm.
Người chồng té xỉu của sản phụ.
Người qua đường giáp té xỉu - Keith.
Lúc Keith té xỉu, đã đụng ngã một bàn dụng cụ, dao găm rơi xuống đâm vào cánh tay của anh.
Lần đầu Squall thần chí tỉnh táo tiến vào phòng khám bệnh toàn năng, đã nhìn thấy một mặt luống cuống khó được của Keith - người hợp tác của anh. Cho tới bây giờ anh vẫn cười ngửa tới ngửa lui. Keith lo lắng ngủ mê man trên ghế sofa, dưới mắt có vết bầm đen, giống như đứa trẻ đáng thương đang gặp ác mộng đáng sợ.
Lý Lộc coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô xử lý sản phụ và đứa bé sơ sinh xong, lập tức băng bó vết thương cho Keith. Trước khi Squall đi, liên tiếp cảm ôn Lý Lộc lần trước đã cứu anh một mạng, hỏi thăm tiền xem bệnh có đủ hay không.
Sắc mặt Lý Lộc âm trầm nói: "Lần trước là lần trước, bạn của anh đã trả giúp anh, lần này phải tính khác. Mặc dù trách nhiệm chủ yếu là do bạn của anh tùy tiện té xỉu, nhưng tùy ý ném loạn dao bén cũng là trách nhiệm của tôi, cho nên lần này không thu tiền xem bệnh. Nhưng tiền băng gạc và thuốc ngoại thương phải thu hồi lại. Anh có thể chọn trả bằng bảo hiểm y tế, nhưng tôi hoan nghênh tiền mặt hơn."
Vì thay bạn tốt lấy được cảm tình tốt của người chủ phòng khám, Squall thanh toán xong năm dollar.
Trên cổ Squall còn quấn băng gạc, nhưng chuyện Keith luống cuống đã rung động linh hồn của anh, từ lúc thấy bạn tốt được băng bó đàng hoàng, đến lên xe trở về nhà, mãi cho đến Keith tự nhiên thức tỉnh, Squall thỉnh thoảng vẫn lặp lại động tác cười to không dừng được.
"Anh đã thích một cô gái khó trị." Squall nói, "Nhưng không cần gấp gáp, tôi sẽ giúp anh điều tra cô ấy thích gì."
Vợ anh - Sofia bưng trái cây và bình cà phê lại, cười hỏi: "Anh có chuyện gì vui vẻ như vậy?"
"Một cô gái!" Squall nói, "Là một cô gáu làm cho người ta sợ, Keith của chúng ta rốt cuộc tìm được mùa xuân của anh ấy rồi. Nên coi như là vừa thấy đã yêu."
"Lãng mạn quá!" Sofia nói, "Năm đó em cũng vừa thấy anh đã yêu." Cô và Squall lấy được bằng luật sư ở cùng trường đại học, sau khi tốt nghiệp Squall và Keith hợp tác mở công ty, Sofia thì trở thành luật sư, mục tiêu của cô là trở thành quan toà ở tòa án liên bang. Nhưng nghe nói ít nhất còn phải phấn đấu tiếp mười năm, bởi vì quan tòa nhậm chức ở tòa án liên bang phải từ bốn mươi tuổi trở lên.
"Vấn đề là Keith hình như không được đối phương thích," Squall nói, "Trái lại còn gây thêm phiền toái cho người ta. Em biết không, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bác sĩ kia, chẳng những rất bất kính la to nói lớn, hơn nữa còn rút súng chỉa vào đầu cô ấy."
"Ấy da da, Keith, tôi biết rõ hoàn cảnh phát triển của anh khác với công dân nước Mỹ bình thường, cho nên quen dùng súng ống giải quyết vấn đề. Nhưng đối đãi một vị nữ sĩ như thế cũng quá thất đức."
Keith cúi đầu, vẻ mặt xám tro. Anh cực kỳ đưa đám, anh tuyệt đối không muốn giúp qua loa như thế. Bây giờ còn thành trò cười cho thiên hạ.
"Nhóc Keith, trước kia anh không phải rất "bơ" trường hợp máu thịt bê bết này sao, sao lần này yếu đuối như thế. Thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương."
Keith tức tối đập cái gối vào Squall. Da anh ta trắng nõn, khiến vết đỏ ở cổ vài tai cực kỳ nổi bật lên.
"Mưu sát mưu sát!" Squall kêu to!
Sofia an ủi nói: "Không sao, Keith đã coi là không tệ. Anh nên đi điều tra xem ghi chép ở khoa phụ sản của các bệnh viện lớn, không có bao nhiêu người chồng đi sinh với vợ mà có thể bình yên vô sự trong lúc vợ sinh. Cho nên, đàn ông thật là vô dụng."
Keith bị xếp vào "đàn ông vô dụng" không đáp lời, vùi mặt ở trong con chuột Mickey to bên cạnh.
"Nếu như sau đó cô ấy báo cảnh sát, tư cách dùng súng của Keith sẽ bị hủy bỏ." Squall lại bổ sung.
"Vị bác sĩ kia thật là một bác sĩ tốt bụng, nhưng mà tôi lại không đồng ý cô ấy dung túng cách làm phạm tội thế này, cô ấy cần phải báo cảnh sát."
"Sofia, em đừng chọc Keith nữa, anh ấy cũng đã đủ xui xẻo."
Keith uất ức núp ở một góc ghế sa lon, bên cạnh có mấy con gấu bông, anh đang ôm nai con Bambi khổng lồ.
—— Khác nhau mới thú vị! Vợ chồng Squall hứng thú cho ra kết luận.