Phi trường Los Angeles.
Nửa năm không trở về, Lý Lộc cũng không có quá nhiều cảm xúc, trực tiếp đến chỗ nhận hành lý lấy va li của mình rồi rời khỏi phi trường. Ra khỏi phi trường, liền lên một chiếc xe bus hướng về trung tâm thành phố. Lúc này đã là đêm khuya, người ngồi xe không nhiều lắm, cô ngồi xuống ghế sát bên cửa sổ, móc ra một chai sơn móng tay tỉ mỉ sơn mười đầu ngón tay xong mới bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới trạm có một người đi lên, ngồi xuống ghế cạnh cô, nhét vào trong tay cô một vâth. Không lâu sau người nọ lại xuống xe. Lý Lộc yên lặng cất khẩu súng và băng đạn trong tay. Mặc dù Los Angeles không cấm mua bán súng, nhưng có những lúc vẫn cần khẩu súng không rõ lai lịch mới dễ làm việc.
Buổi chiều hôm nay, Cô nhận được điện thoại của Z, thông báo cô ấy đã tìm được người mua số lượng lớn Hell Drop HD. Mục đích nhiệm vụ là thu hồi và tiêu hủy Hell Drop HD, ngăn nó chảy vào thị trường.
Lý Lộc vốn cũng không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, dù sao thời gian nửa năm vẫn chưa đủ để vết thương trên tay hồi phục, nhưng sau khi nghe được mục tiêu nhiệm vụ lại thay đổi chủ ý, bởi vì người mua lại là đảng JK ở Los Angeles. Đây là tổ chức tương tự với Mafia, nhưng thành viên phong phú hơn, do người Mexico làm chủ. Nếu như chỉ vậy, Lý Lộc sẽ không thấy hứng thú, tin tức tham khảo do Z cung cấp miễn phí đã hoàn toàn khơi dậy sát khí của Lý Lộc ——Đứng sau đảng JK là gia tộc Delos của Đa Duy Cống.
Delos đáng chết, nếu không phải vì ả đại tiểu thư thích thủy tinh đó cô sẽ không bị thằng nhãi Keith kia nhốt trong nhà nuôi, cũng sẽ không ngày ngày bị ép ăn ít nhất nửa cân móng heo.
Được rồi, nghề ám sát của đảng JK cũng mang đến không ít phiền toái cho công ty S. Q. của Keith , làm hại anh ta thỉnh thoảng phải nhờ bên Los Angeles trợ giúp, tạm thời đó cũng được coi là một trong những nguyên nhân.
Không có nhiều thời gian suy tính, Lý Lộc nhanh chóng lựa chọn phương án cạy cửa chuồn ra ngoài, Carl đã đứng sẵn ngoài cửa lớn, cầm vé máy bay chờ cô. . . . . . Z và Carl tuyệt đối là chủ nô tư bản, chưa từng thấy ai ép người khác làm việc mà tốn công tốn sức như vậy.
Phòng khám bệnh Lý Lộc mở ở Los Angeles đã bị dẹp nên cô đành ngủ lại ở một khách sạn nhỏ. Điện thoại di động đột nhiên reo vang, Lý Lộc mở ra nhìn, là điện thoại của Keith. Theo lý mà nói, lúc làm nhiệm vụ không nên nghe điện thoại, người của Pandora thì được nhưng điện thoại của những người khác thì chưa chắc, ai biết tín hiệu điện thoại có bị nghe lén hay không. Cô do dự một chút, trước mắt như hiện lên một đôi mắt to ngập nước, cuối cùng thở dài, nhấc máy.
"A lô?"
Đầu kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói như trút được gánh nặng của Keith: "Lý Lộc, cô đang ở đâu?"
"Bây giờ đang ở Los Angeles."
Sau một khoảng im lặng thật lâu, Keith mới nói: "Cô trở về sao không nói trước cho tôi biết." Giọng nói của Keith cũng phong phú như vẻ mặt anh ta, Lý Lộc như nhìn thấy bộ mặt đưa đám của anh ta, nghĩ thầm chẳng lẽ tên ngốc này không nhìn thấy lời nhắn?
Vì quyết định nhận nhiệm vụ đột xuất, điện thoại Keith lại không gọi được, Lý Lộc mới viết tờ giấy nhắn lại. Nghĩ rằng Keith về đến nhà nhất định sẽ buồn ngủ, vì vậy liền đặt tờ giấy trên tủ đầu giường.
"Anh đang ở đâu?"
"Trong nhà." Keith trả lời, giọng nói yếu ớt, giống như vẫn chưa phục hồi từ cú sốc.
"Tôi biết anh ở nhà rồi, anh đang ở chỗ nào trong nhà?"
"Phòng bếp."
"Biết rồi, lần sau có nhắn tôi sẽ dán trong phòng bếp. . . . . . Anh thấy trên cửa tủ lạnh thế nào?"
". . . . . . Cô có nhắn lại hả?"
"Trên tủ đầu giường ấy."
Nghe Lý Lộc không phải im lặng chia tay, Keith lập tức khôi phục tinh thần: "Vậy sao, để tôi đi xem."
"Để tôi nói thẳng cho anh nghe luôn, lần này trở về Los Angeles là vì ‘ dọn dẹp ’ một ít đồ vật, chậm nhất là hôm sau sẽ trở về."
"Thu dọn đồ đạc? Có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần, nhiệm vụ rất đơn giản. Đúng rồi, hôm nay anh mua món gì?"
"Móng heo, chân gà, chân vịt. . . . . ."
Lý Lộc dừng động tác lắp súng lại, nhưng sát khí đã không tự chủ tràn ra: "Keith, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, nếu như không muốn ở riêng, tốt nhất ngừng thực đơn đó lại cho tôi."
"Nhưng tay của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn. Sư phụ nói với tôi, ăn gì bổ nấy mà."
"Chúng ta là heo là gà hay là vịt? Coi như tôi van anh, làm món lòng heo xào đi, nhúng dấm cũng được."
"Nhưng là sư phụ dặn ăn nhiều ruột heo cholesterol sẽ cao."
"Tôi hiểu rồi, ta sẽ tận lực tìm được sư phụ tôn kính của anh, đến lúc đó anh ở chung với ông ấy đi." Vì ăn một dĩa ruột heo mà phải lấy chuyện ở chung ở riêng ra uy hiếp, Lý Lộc cảm nhận sâu sắc về sự bất đắc dĩ trong cuộc sống. Hoặc cũng có thể nói là"Dân dĩ thực vi thiên" .
(Thành ngữ Trung Quốc ý nói ăn uống là quan trọng nhất.)
Cuộc thảo luận nhờ Keith thỏa hiệp mà chấm dứt.
【 Keith: %%】
【 Lý Lộc: (^o^)/~】
Lý Lộc ngồi bên giường, vuốt ve tay trái của mình. Hiện tại cảm giác vẫn chưa quá nhanh nhạy, nhưng tin rằng không lâu sẽ có thể khỏi hoàn toàn, nếu không Carl cũng sẽ không tích cực đuổi cô ra ngoài hoạt động như thế.
Máu trong thân thể đang sôi trào, có lẽ là vì sắp tiếp xúc với thứ chất độc mà mỗi lần nhắc đến đều khiến cô phát rét kia. Ngày đó, trong thành phố này, cuộc sống bị Brando hủy hoại trong chớp mắt. . . . . . Hell Drop, thứ thuốc đã thay đổi vận mạng cô.
Cuộc sống về đêm ở Los Angeles đang hừng hực khí thế. Lý Lộc xác nhận trạng thái của mình một chút, gập điện thoại di động nhét xuống gối đầu. Tay trái vẫn hơi khó chịu, dù sao cũng đã dùng xương sụn thay thế xương ngón tay, nhưng may mắn thay, Carl nói tốc độ vôi hoá xương ngón tay rất nhanh, không lâu nữa sẽ có thể dùng sức bình thường.
Sơn móng tay đã khô, tạo thành một màng mỏng trên da. Chuyện cô sắp không nên để cảnh sát ghi vào hồ sơ, mặc dù Z thần thông quảng đại, nhưng là không thể lần nào cũng phiền cô ấy đấu tranh mới các chuyên gia an ninh mạng, đúng không ? Có thể lấy được chỉ tay, là vì mồ hôi rỉ ra trên ngón tay, để lại trên vật thể, nếu như chỉ là nhiệm vụ đơn giản, sơn móng tay có thể tạo lớp màng đủ để ngăn mồ hôi. Để đạt được mục đích, cô cũng dán thêm một lớp nhựa màu da.
Cô từ từ rút tay nắm trong va li ra, xoáy ra một thanh dao bằng sứ dài khoảng hai thước. Bởi vì chất liệu đặc biệt, lại gắn thật chặc trong tay kéo của va li nên kiểm an phi trường cũng không thể nhận ra điều gì.
Chuông báo thức điện thoại di động vang lên, đã mười một giờ đêm. Lý Lộc nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật mạnh —— đã đến lúc hành động.
Hai tiếng sau, cô đến một khu nhà bỏ hoang gần quảng trường phía Đông.
Lý Lộc ngẩng đầu nhìn tòa nhà giống như từng bị cháy, nửa bên bị hun nám đen, nửa bên là tường màu vàng. Hành lang dài dọc theo mỗi tầng lầu, cánh cửa cũ rách xốc xếch, cửa sổ thủy tinh cũng bị đập bể hầu như không còn cái nào lành lặn.
Nơi này tối thui, có vẻ cực kỳ âm trầm. Lần đầu tiên hành động một mình, trong lòng cô cũng không lo sợ lắm, giống như toàn bộ sự sợ hãi đã bị hút ra hết từ cái ngày mưa mấy năm trước.
"Ai đó!" Bỗng dưng, một tiếng thét hung phát ra từ trong đống đổ nát.
Gặp phải tình huống người ngoài xông vào khu cảnh giới, Lý Lộc sẽ không nói hai lời khiến đối phương không thể chiến đấu nữa, chứ không ngây ngốc hô "Mày ở đây làm gì" . Tên gác cửa này đúng là tay mơ trong tay mơ, hoặc vì nhìn thấy Lý Lộc là một phụ nữ nên không đề phòng chăng?
Lý Lộc không do dự nữa, đột nhiên nhảy lên.
Kẻ núp trong đống đổ nát cả kinh, nhận ra bóng người không thấyđâu nữa mới hấp tấp nhấn chuông báo, trên cổ họng liền có cảm giác đau đớn vì không khí ùa vào, máu tươi liền bắn ra như suối.
Lý Lộc vung lưỡi dao sắc bén, xoay người xông vào căn nhà hoang.
Người bên trong đã phát hiện có người ngoài xâm nhập, vội vã từ các cứ điểm lao ra ngoài, cầm súng giảm thanh trong tay, điên cuồng bắn về phía Lý Lộc.
Đáng tiếc tốc độ những khẩu súng đó không quá nhanh, bị ống hãm thanh cản thì lại càng chậm, ít ra trong mắt Lý Lộc là vậy. Cô tả xung hữu đột, liên tiếp tránh đạn, đã sớm đến gần kẻ địch đầu tiên, trở tay vung một đao đã lấy mạng đối phương.
Chuỗi động tác này cô thực hiện một cách dễ dàng như ăn cơm hít thở, mà trong mắt những kẻ kia chỉ lưu lại cái bóng lờ mờ.
"Cảnh báo, cảnh báo, ngoài khu B trụ sở phát hiện dấu hiệu xâm nhập."
"Tốc độ di động của mục tiêu quá nhanh, không cách nào ngăn cản!"
"Thương vong. . . . . ."
Trong tần số truyền tin vô cùng hỗn loạn.
Tòa nhà dưới đất, hoàn toàn khác với bên ngoài, được kết cấu bằng khung kim loại có chức năng chiến đấu mạnh. Trong trung tâm kiểm soát chỉ huy ở tầng sáu, thiếu tá lạc Nam Đức thuộc hạ thuộc binh đoàn lính đánh thuê của Brando bị sự hỗn loạn của máy theo dõi hấp dẫn tầm mắt.
Trụ sở đảng JK này chủ yếu do gia tộc Druos ở Đa Duy Cống bỏ tiền ủng hộ, sắp tới đại tiểu thư nhà Druos sẽ đi vào cung điện hôn lễ với Brando, nên hắn - thủ hạ súng bắn tỉa đắc lực của Brando mới tới đây, mục đích đúng là vì mở rộng đường dây tiêu thụ HELL DROP, thuận tiện thu thập một số cơ thể sống làm vật thí nghiệm.
Cảnh tượng trong màn hình biểu lộ cho hắn thấy người của Druos không ngừng ngã xuống, đối phương lấy sinh mạng người khác cứ như ăn cháo, bất kỳ ai ngăn cản trước mặt người xâm lấn, thì trong nháy mắt liền mất đi năng lực tái chiến.
Thiếu tá Lạc Nam Đức xuất thân từ đội hải quân lục chiến, dù là tinh anh phái thực chiến, cũng là nhân vật hung ác số một số hai trong đoàn lính đánh thuê của Brando, nhưng thấy cảnh tượng tru diệt này thì ngón tay cũng nhũn ra. Mà người phụ trách căn cứ đứng cạnh hắn —— Bàn Tử vừa ngốc vừa trắng —— hai chân đều đang run rẩy.
"Sao đột nhiên có người như vậy xuất hiện? Làm thế nào? Chẳng lẽ vật thể thí nghiệm chạy ra rồi sao?" Bàn Tử run run nói.
"Không thể nào là vật thể thí nghiệm chạy ra, người này. . . . không giống với cái đám đó." Thiếu tá Lạc Nam Đức trầm ngâm chốc lát, lập tức quyết định, "Người đến không có ý tốt, dẫn người xâm lăng vào hãng thí nghiệm. Người phụ trách, đóng cửa, thả cơ thể sống ra."
Cùng lúc đó, Z đang tiến hành một cuộc công kích "hack" ở hang ổ của mình. Z đã mấy tháng chưa xuất hiện trước ai khác, đã học được xử lý mình sạch sẽ, ít nhất Dương đi ngang qua cô không cần cố ý bịt mũi, cũng không cần cách mỗi ba ngày liền tiến hành trừ độc cho chăn màn gối đệm một lần.
Số liệu lung tung không ngừng thoáng qua, những con chữ mà người khác cảm thấy vô nghĩa này, lại là từng chỉ thị quan trọng đối với Z.
Đa Duy Cống thật có tiền và rỗi rãnh, cư nhiên mời được "Kẻ phát hiện" ngang tài với cô, lúc này còn muốn xâm phạm hệ thống của Đa Duy Cống thì tất nhiên không dễ dàng. Z khẽ cắn răng, đỡ mắt kiếng phòng phóng xạ, hét lớn một tiếng: "Nghiệt chướng, xem tao tiêu diệt mày!"
Dương đang pha cà phê trong phòng bếp đặc chế tại nhà Z, nghe Z lại nổi điên, không khỏi lắc đầu thở dài. Cô gái như vậy, trừ đám anh em đồng hành ở Pandora, còn có ai dám trêu chọc cô ấy chứ.
Đồng hồ báo thức vang lên h, sắp nửa đêm rồi, nhưng Z còn chưa chịu bỏ qua, miệng lẩm bẩm: "Nghiệt chướng, hôm nay không thiến của quý của mày, lão nương sẽ ngủ với mày!"
Dương nghe ngôn ngữ kinh thế hãi tục này, đôi chân mềm nhũn, thiếu chút làm đổ cà phê lên đất.
Anh đang muốn nói Z phải chú ý nhân phẩm gần như tồi tệ của mình, thì cô gái này lộn xộn lung tung này đột nhiên đứng lên, nói là đứng lên còn chưa đủ để hình dung động tác đột phát kia.
"Hỏng bét. . . ." Z chăm chú nhìn laptop bên cạnh. Lúc nãy cô dùng đến ba máy để online, lại trải qua trang bị lọc, nên tín hiệu đến laptop thì tự động tiến hành biểu diễn phá giải, không cần phải lo lắng mạng bên ngoài truy tung. Nghe cô nói như vậy, Dương liền căng thẳng, lập tức liên tưởng đến Lý Lộc đang làm nhiệm vụ.
"Hỏng bét. . . Xảy ra vấn đề. . . ." Z lúng ta lúng túng nói, "Chúng ta phải mau gọi Lý Lộc trở về. Xảy ra vấn đề!"
Dương cầm cà phê, chờ đợi đoạn sau của cô, Z lại mất thái độ bình thường, khi muốn tìm kiếm số điện thoại hành động của Lý Lộc, thì trên cái bàn đã bị cô làm cho rất loạn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra đầu mối, căn bản không tìm được.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này" Z chỉ một ngón tay về phía màn ảnh máy vi tính, Dương đi vòng qua nhìn, phía trên đang phát một đoạn video, trong song sắt thô như cánh tay đang nhất hai người đàn ông, trên đất có mười mấy thi thể động vật nát bé. Bọn họ đang điên cuồng ẩu đả, sử dụng bất cứ vũ khí nào họ lấy được.
"Nhìn quen mắt không?" Z hỏi.
Dương càng xem sắc mặt càng không tốt —— vũ khí bọn họ dùng chính là tứ chi của đám động vật! Xương đùi cứng rắn của sư tử, xương cánh tay cứng rắn của tinh tinh ở trong tay bọn họ giống như củi khô, nhẹ nhàng chạm là có thể gãy.
"Chất thuốc thí nghiệm HELL DROP nguyên thủy trên người Lý Lộc, nghe nói dùng trên người những người khác thì họ phải chết không thể nghi ngờ." Z nói, "HELL DROP thích hợp cho mọi người hút, tính nghiện cao. Hiện tại anh đang xem là hiệu quả sau khi cải tạo, hiệu quả ổn định có thể cường hóa tề, tỷ số chết thấp đi, nhưng con người sẽ mất đi lý trí."
"Chuyện này tôi biết rõ."
"Nhiệm vụ lần này của Lý Lộc là tiêu hủy ma túy Địa Ngục Lệ trong tay đảng JK, vấn đề là, nơi đó không chỉ là căn cứ ma túy của đảng JK, còn là một hãng thí nghiệm thuốc men. Đoạn clip này lấy được từ Đa Duy Cống, chính là cảnh tượng quay được từ căn cứ đảng JK ở Los Angeles. Tính theo số thức ăn gia súc được mua thì ‘ cơ thể sống ’ giống như vậy, nơi đó chỉ có năm con."
Dương nghe đến đó, cà phê sớm bị thả lại trên bàn. Anh bước nhanh tới điện thoại bên cạnh, lập tức bấm điện thoại hành động của Lý Lộc.
"Anh điên rồi, trong khi hành động phải dùng tần số đặc biệt."
"Trước hết khoan để ý tới chuyện này, bảo cô ấy rút lui trước rồi hẵng nói. Cô ấy lợi hại hơn nữa, cũng không có biện pháp lập tức đối phó năm con."
Nhưng sự thật khiến trái tim bọn họ co rút nhanh lần nữa, điện thoại hành động của Lý Lộc không cách nào gọi được.
Nơi này không giống bản đồ cấu tạo kiến trúc Z đưa. Tin tức của Z lại sai lầm? Đây là chuyện hầu như không có khả năng, Z ở phương diện giải mã Internet đã đạt được thành tựu thuần thục hoàn hảo, trừ phi trụ sở này quá đặc biệt, cả tài liệu đối phương lưu trữ cũng là giả.
Nguy hiểm gần ngay mặt, bóng tối trước mắt đang cất dấu sự kinh khủng không rõ, biết rõ lúc này nên xoay người rời đi, nhưng cái mùi mốc meo đang truyền tới lại dẫn cô đi tiếp.
Trong óchỗn loạn, rất nhiều cảnh tượng lóe ra như điện. Gương mặt lạnh nhạt của Brando, mặt cười lạnh của Mary, mặt đường lạnh lẽo ngày mưa, cảm giác ghê tởm khi gương mặt dán chặt bùn lầy, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở sự đau nhói truyền đến từ cổ, trước mắt nhất thời mờ mờ, cảm giác đình trệ khi thuốc nước cay nồng rót vào mạch máu. . . . Lý Lộc dừng bước, dùng trạng thái này ứng chiến, hiển nhiên là tự mình tìm chết. Cô cắm dao gốm sứ vào dây nịt, hai tay cầm súng ống, dựa lưng vào trên vách tường bụi đất loang lở hít sâu.
Nếu như là người bình thường, trong khi hành động sẽ không đột nhiên xuất hiện nhiều ảo tưởng như vậy. Nhưng kể từ sự kiện kia tới nay, Lý Lộc thỉnh thoảng sẽ vì đột nhiên nhớ lại mà thấy rối loạn, sự xâm hại của chất thuốc nguyên thủy với đại não vẫn còn, có lúc, lực điều khiển tự động của Lý Lộc không hề mạnh, cần tốn hao nhiều thời gian và tinh lực để tập trung tinh thần. Nhưng, cũng may, vẫn có thể khống chế.
Những hình ảnh kia từ từ biến mất, đột nhiên, không biết làm sao lại nhớ lại Keith, đôi mắt màu xanh lục sáng trông suốt lóe ra, chột dạ hỏi cô: "Hôm nay muốn ăn giò heo nữa không?" Đây là chuyện xảy ra hai ngày trước khi cô ra ngoài, lúc ấy đã cải vã một trận vì vấn đề ăn món nào, cuối cùng quyết định dùng xạ kích súng lục trong thước để định thắng thua. Xạ kích súng lục không phải tài của Lý Lộc, kết quả là Keith thắng. A a, sớm biết như thế, nên dùng cách nằm bắn súng trường để định thắng thua! Đúng, lần sau sinh ra xung đột nữa, sẽ dùng chuyện này!
Lý Lộc lấy lại tinh thần, im lặng bật cười, vách tường bởi vì cũ kỹ mà có vẻ ươn ướt lạnh lẽo, những ký ức tràn đầy mùi mốc meo cũng bị áp chế xuống. Mà Keith. . . . Tóm lại khiến cho cô không biết nên đối đãi như thế nào mới phải. Cô còn có tư cách này sao? Còn có năng lực này sao? Tiếp nhận sự ái mộ của một người đối với người bình thường mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng người giống như cô, đã không phải bình thường, thì có thể sống cộc sống của người bình thường sao?