Tiểu điêu nhi của hắn, sau này, sẽ không còn được gặp lại nó . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhiễm vài phần bất đắc dĩ và than thở.
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, một đôi mắt xinh đẹp đầy ảo não kia, giống hệt như tiểu điêu nhi . . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền bỏ đi tâm tư trêu đùa của hắn, mà là từ từ vươn những ngón tay mảnh dẻ to lớn, cầm Yêu Đái trên tay Đồng Nhạc Nhạc .
Nguyên là Đồng Nhạc Nhạc đang cố gắng thắt nút lại Yêu Đái, chỉ thấy một đôi tay mảnh dẻ đột nhiên xuất hiện ở tầm mắt của mình, sau đó cầm lấy cái thắt lưng kia, rồi liền đơn giản thắt lại, thắt rất đẹp.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt lên, liền đối diện với gương mặt lạnh lùng của nam nhân kia .
Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, đã dời ánh mắt đi, đang trông về phía xa.
Dường như nghĩ đến chuyện gì, chỉ là, trên mặt, không biết như thế nào, lại nhiễm vài phần đau buồn thấp thoáng . . .
Dường như, là nhớ tới chuyện thương tâm nào đó.
Nhìn thấy nam nhân kia có hơi cau mày, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có dâng trào xúc động, thật sự rất muốn rất muốn, đưa tay vuốt đuôi lông mày âu sầu của nam nhân.
Bởi vì, nàng không muốn thấy vẻ buồn rầu trên mặt nam nhân, không muốn. . .
Trong lòng nghĩ vậy, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn không cần nói cái gì, tay đã giơ lên.
Tức thì, đưa tay xoa đuôi lông mày đang chau lại của nam nhân . . .
"Ngươi không nên luôn cau mày nha. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra .
Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có nam nhân trước mắt này, cũng căn bản quên, hiện tại chính mình, đã không còn là tiểu điêu nhi được nam nhân này sủng ái.
Giờ phút này, nàng chỉ là muốn nam nhân quên đi đau thương trên đuôi lông mày. Nhưng không biết, hành động của mình giờ phút này, rơi tại trong mắt những người khác, là chuyện kinh động lòng người cỡ nào!
Cúi đầu xuống nhìn thấy đúng lúc tiểu thái giám đưa tay đang vuốt đuôi lông mày mình, nghe được trong ngữ điệu của hắn có nét lo lắng .
Giọng điệu của hắn, là tự nhiên như vậy, thật giống như, dường như bọn họ đã sớm biết nhau
Còn có hành động hắn, cũng tự nhiên như vậy . . .
Thấy vậy, con ngươi tuyệt đẹp kia của Huyền Lăng Thương lập tức ngước lên, trong mắt lộ vẻ không dám tin và ngạc nhiên. . .
Đối với nét mặt không dám tin của Huyền Lăng Thương, đám cung nhân vốn đang hầu hạ ở một bên, sau khi nhìn thấy hành động Đồng Nhạc Nhạc , liền đua nhau không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu. Con người trợn tròn, ánh mắt nhìn phía Đồng Nhạc Nhạc, lộ vẻ không dám tin!
Dù sao, nam nhân trước mắt bọn họ này, đâu phải là người bình thường.
Hắn chính là vị đế vương Linh Nhạc Quốc cao cao tại thượng. Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mắt này, lá gan thật sự là quá lớn, lại dám làm ra chuyện kinh động lòng người như vậy đối với bệ hạ .
Nếu như vì thế làm Hoàng thượng mặt rồng giận dữ. . .
Nghĩ đến đây, đám cung nhân hầu hạ một bên, vội vàng sợ đến loạt xoạt một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất .
Ai nấy đều cúi đầu cụp mắt, mặt mày run sợ, liền sợ hãi sẽ bị hại như người vô tội gặp tai hoạ, liên lụy đến chính mình .
Đối với vẻ không dám tin và sợ hãi của mọi người , lúc này, Đồng Nhạc Nhạc mới hoàn toàn thức tỉnh.
Đôi mắt đẹp kia đầu tiên là liếc nhìn một phen đầy kinh ngạc xuống đám cung nhân đang quỳ rạp bốn phía , trong lòng nghi hoặc. Cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền rơi ở trên tay của mình.
Thấy ngón tay mình lại đang chụp lên đuôi lông mày nam nhân. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ cái gì, đôi mắt trợn ngược, lập tức lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, sau đó nối gót mà bùm một tiếng, quỳ ở trên mặt đất.
"Hoàng, Hoàng thượng thứ tội, nô tài không phải mới vừa cố ý, Hoàng thượng thứ tội a....."
Đồng Nhạc Nhạc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong lòng bối rối lại ảo não.
Làm thế nào nàng thường xuyên quên thân phận mình hiện tại !? Nàng đã không còn là tiểu điêu nhi được ngàn vạn sủng ái trước kia nữa.
Mới vừa rồi nàng làm những chuyện như vậy đối với Huyền Lăng Thương, tại triều đại này, chính là chuyện kinh động lòng người.
Nếu như để cho Huyền Lăng Thương không vui, nàng nên làm thế nào cho phải !?
Trong lòng đang thấp thỏm bất an, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn cắn môi dưới, mặt mày ảo não.
Rồi lại không nhịn được tò mò, mắt đẹp có hơi ngước lên, nhìn tới nam nhân trước người.
Chỉ thấy, nam nhân đang cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng. Giữa huyết mâu tuyệt đẹp kia, vẫn mang theo một tia kinh ngạc.
Chỉ là nhanh chóng, nam nhân liền phục hồi tinh thần lại, huyết mâu lóe ra một phen, trên mặt liền khôi phục như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng uy nghiêm.
Lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Đều hãy bình thân!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, bất quá, cũng nghe ra được, nam nhân hắn không có bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn trong lòng đang thắt lại liền thở phào nhẹ nhõm.
May là, Huyền Lăng Thương không hề tức giận.
Sau này, nàng nhất định phải ghi nhớ thân phận hiện nay của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm a. . .
. . .
Sau khi Huyền Lăng Thương mặc xong , thái giám bên ngoài cũng đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn sáng .
Trong lòng biết Huyền Lăng Thương muốn ăn trước đồ ăn sáng mới có thể vào triều, vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền một mực cung kính đi theo phía sau Huyền Lăng Thương.
Sau đó chờ Huyền Lăng Thương ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhìn thấy Tiểu Lô Tử đứng ở một bên , trên tay đang cầm một cái mâm bạc.
Trên bàn mặt mâm, là một cây ngân châm dài nhỏ . Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, cái ngân châm này là dùng để thử thức ăn, chờ thử xong những thức ăn này không có vấn đề, mới có thể cho Huyền Lăng Thương dùng ăn.
Trong lòng biết điểm này, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cầm lấy chiếc ngân châm kia, kiểm tra một lần tất cả thức ăn trên bàn.