Nghe Tiểu Kính Tử nói thế, lại gặp phải bộ dáng bị hù dọa gần khóc đến nơi, Huyền Lăng Phong càng thêm nghi hoặc, sợ hãi, không khỏi mở miệng:
‘ Ngươi mau xem rốt cuộc có chuyện gì vậy?’’
Giờ phút này, Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử đều đang ngồi xổm dưới cửa nên vừa rồi căn bản là không thấy được tình huống bên trong gian phòng.
Giờ lại nghe được có tiếng khóc ai oán từ trong phòng truyền đến, Huyền Lăng Phong sợ hãi,lập tức lệnh cho Tiểu Kính Tử xem xét tình huống bên trong.
Tiểu Kính Tử nghe vậy sợ đến mức trên mặt không còn chút huyết sắc, dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi không che dấu chút nào.
“ Gia gia gia , nô…nô tài, sợ…sợ hãi ”
Nhìn dáng vẻ nhát như chuột của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong tức giận đến mức hận không thể một cước đá bay hắn. Chỉ là, Huyền Lăng Phong hắn cũng thật sợ hãi a.
Dù sao lớn như vậy rồi hắn cũng chưa từng gặp quỷ, mới nghe Tiểu Kính Tử nói vậy lại thêm sự tích khủng bố bên trong Hoàng cung, hắn sớm đã sợ hãi rồi a.
Ở đây tối đen như mực, lại nghe đến tiếng khóc u oán của nữ nhân từ trong phòng truyền đến làm người ta dựng ngược tóc gáy, sau lưng chạy đến một hồi lạnh lẽo. Chỉ là Huyền Lăng Phong hắn vừa sợ hãi vừa hiếu kì, rốt cuộc ai đang khóc trong phòng?
Là người hay là quỷ?
Nếu là quỷ thì sẽ có dáng vẻ gì a?
Mà cái tên Tiểu Nhạc Tử kia không phải vừa mới nghỉ ngơi sao? Như thế nào phòng hắn là truyền đến tiếng khóc của nữ nhân vậy, hắn như thế ngay cả một chút phản ứng cũng không có!
Hay là ngủ như chết, có lẽ đã bị quỷ nữ kia hại rồi?
( ngồi đấy mà ăn dưa bở a, a Phong ngốc nghếch )
Nghĩ đến đây hắn không khỏi rùng mình sợ hãi.
Gương mặt kia sớm đã trắng như tờ giấy giờ phút này lại càng trắng bệch, vẻ sợ hãi trên mặt không chút nào che dấu.
Tiểu Kính Tử đứng ngốc ở một bên thấy vậy lập tức lắp ba lắp bắp:
“ Gia gia gia, không… không bằng chúng ta nhanh rời khỏi đây đi, tiếng khóc của nữ nhân kia, thật … thật là đáng sợ…”
Nghe lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong não cơ hồ không thèm hoạt động liền gật đầu đồng ý.
Dù sao hiện tại hắn càng nghĩ càng sợ, cảm thấy tốt nhất không nên ở lâu, rời đi trước rồi tính sau.
Nếu như cái tên Tiểu Nhạc Tử này bị… bị nữ quỷ kia hại, coi như là thay hắn báo thù a.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức rời khỏi, ai ngờ , không biết đứng quá lâu hay là quá mức sợ hãi làm hai chân hắn cơ hồ tê rần.
Cảm giác được hai chân ngứa ngáy làm hắn không khỏi thầm mắng một tiếng. Thật chết tiệt!
Cái chân đáng chết này, sớm không ngứa, muộn không ngứa lại ngứa ngay lúc này. Làm hắn muốn chạy cũng không được.
(ta bảo Phong ngốc này, thế nói mới giá trị chớ )
Trong lòng đã sớm mắng cả trăm lần, Huyền Lăng Phong lệnh Tiểu Kính Tử nhanh đỡ mình rời khỏi đây.
Chỉ là ngồi xổm thể này không thể so với lúc đứng, nếu thực sự nâng hắnlên, thật không dễ dàng a. Đặc biệt tên Tiểu Kính Tử này sớm đã sợ hết ba hồn bảy vía, không còn bao nhiêu khí lực a.
Vì vậy, Tiểu Kính Tử hắn chỉ có thể xuất hết sức lực, nhanh đỡ Huyền Lăng Phong rời khỏi.
Biết đâu, Huyền Lăng Phongnày lại không may, liền ngã lăn xuống đất, lại phát ra một tiếng “Ôi cha ”!
Mặc dù âm lượng không tính là lớn, chỉ là ở cái lúc đêm khuya yên tĩnh thì càng rõ ràng.
Cùng với Huyền Lăng Phong hét thảm một tiếng'Ôi', nguyên lai tiếng khóc của nữ nhân truyền ra từ gian phòng đột nhiên buồn cười mà ngừng lại.
Lập tức, mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng gió thồi vi vu cùng tiếng lá cây rụng xào xạc, xào xạc.
Bất thình lình mà im lặng, thật làm cho người ta thập phần sợ hãi.
Tại lúc Huyền Lăng Phong ngã sấp xuống, liền đưa hai tay bưng kín miệng mình, một đôi con ngươi kia trợn tròn lên, gắt gao rời vào cửa sổ gian phòng.
Chỉ thấy giờ phút này, đám mây đen che khuất ánh trăng từ từ dời đi chỉ còn lại ánh trắng sáng, êm dịu, chiếu sáng cả vùng đất, khiến cho cả vùng đất thêm phần thần bí vô cùng…
Ánh trăng êm dịu kia, thẳng tắp chiếu tới gian phòng, làm cho bốn bề đen tối trở nên thập phần rõ ràng.
Chỉ là không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã không còn a!!!
Ở trong gian phòng, một cái đầu tóc tai bù xù, khoác lên chiếc áo trắng nữ quỷ, bay lửng lơ giữa không trung, không ngừng qua lại , qua lại.
Vậy mà, cái này còn chưa đủ sợ hãi.
Khủng bố là mặt nữ quỷ kia, màu da trắng bệch, khóe mắt máu vẫn không ngừng chảy, một cái lưỡi dài thật dài, dài đến tận cổ.
Cùng với bóng dáng lửng lơ giữa không trung đó, cái đầu lưỡi kia cũng không ngừng rung đông, nhìn qua cũng đủ khiến người ta sợ hãi !!!
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong sợ đến con ngươi muốn chết, đôi môi trắng uệch, vẻ mặt không dám tin, không thể thốt ra một câu nào.
Cả người phảng phất như bị người ta điểm huyệt, không động đậy chút nào
Máu, máu toàn thân, giờ phút này phảng phất như đã đông lại …
Đối với vẻ mặt này của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử vừa ngã sấp xuống, định tính toán đứng dậy đỡ chủ tử, nào ngờ lại thấy được khung cảnh đằng sauHuyền Lăng Phong , làm cho hắn tóc gáy đều dựng.
Một khắc sau Tiểu Kính Tử không kịp suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn, thật không tốt, vừa nhìn một cái lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Thấy được trong phòng kia là như thế nào. Ánh trăng sáng tỏ, làm bóng dáng nữ quỷ kia càng thêm khủng bố.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nguyên nữ quỷ đang không ngừng lơ lửng trong phòng, đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng hướng hai người bọn họ .
Thấy nữ quỷ đột nhiên quay đầu, Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử vốn sợ đến choáng váng, nay chỉ cảm thấy da đầu tê rần, mấp máy môi, vội vàng hô to:
“ Aaaaa…. Có quỷ!”