Nghe thấy lời này của Huyền Lăng Thương, lại nhìn ánh mắt hắn tràn đầy khẳng định, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, trong lòng biết những việc lặt vặt này không thể gạt được Huyền Lăng Thương, không thể làm gì khác hơn là nhẹ gật đầu, lập tức cúi đầu xuống, mở miệng nói:
"Hoàng Thượng thật sự anh minh thần vũ, nhìn thấu mọi chuyện, chuyện gì cũng không qua được mắt hoàng thượng, Linh Nhạc Quốc có Hoàng Đế nhìn xa trông rộng như vậy, thật sự là may mắn của người dân Linh Nhạc Quốc a. . ."
Cái gọi là thiên xuyên bất xuyên mã thí bất xuyên ((biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua), trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương đã hiểu rõ mọi chuyện, sợ Huyền Lăng Thương sẽ trách cứ, lập tức vội vàng không ngừng mở miệng, không ngừng vuốt mông ngựa.
Dù sao, lời hay có ai không thích nghe đâu! ?
Khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ cần nhìn ánh mắt nàng lóe ra tia giảo hoạt đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Nhìn thấy tiểu thái giám quỳ trước mặt, không ngừng vuốt mông ngựa, Huyền Lăng Thương liền cảm thấy thú vị.
Bình thường nhiều người a dua nịnh nọt hắn, lời hay hắn nghe cũng không ít, đối với hành động vuốt mông ngựa của những người khác , Huyền Lăng Thương chỉ là cảm giác được phiền chán.
Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mặt này, chính là một ngoại lệ!
Chỉ thấy tiểu thái giám này, không chỉ có bộ dáng dung mạo đẹp mắt, hắn có một đôi mắt long lanh, lúc nào cũng có thể hấp dẫn được ánh mắt của Huyền Lăng Thương.
Bởi vì, tiểu thái giám này, trong lòng nghĩ gì, chắc chắn sẽ biểu hiện trênkhuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia.
Còn có đôi mắt long lanh của hắn, trong suốt không gì sánh được, khi thì lộ ra ảo não, khi thì căng thẳng, khi thì xảo trá,phong phú đặc sắc như vậy, khiến người ta xem không thấy chán.
Trong lòng nhớ lại, đôi mắt động lòng người của Huyền Lăng Thương, không khỏi dần dần nhiễm thêm ý cười thấp thoáng.
Một bên chậm rãi nhìn tiểu thái giám quỳ trước mặt vuốt mông ngựa, Huyền Lăng Thương một bên đưa tay cầm ly trà bên cạnh lên, đầu tiên là cầm lấy cái nắp ly trà nhẹ nhàng mở ra, thổi lá trà nổi trên nước trà, mới nhẹ nhàng uống một ngụm, vẻ mặt nhàn nhã.
Đối với Huyền Lăng Thương trầm lặng không nói, chỉ nhàn nhã thưởng trà , lúc này Đồng Nhạc Nhạc đã nói đến cạn nước bọt, cũng không được nam nhân này đáp lại một tiếng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ, lần này Huyền Lăng Thương thật sự giận nàng sao! ?
Nếu Huyền Lăng Thương thật sự tức giận, nàng nên làm thế nào đây! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang lo lắng không thôi, đột nhiên, trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng nói chậm rãi của nam nhân:
"Ngày hội săn mùa thu của hoàng gia, ngươi đã từng xem chưa! ?"
"A! ? ?"
Trong lúc lòng như lửa đốt, chân tay luống cuống, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng có phải Huyền Lăng Thương đang giận nàng hay không, lại nghe thấy câu hỏi này củaHuyền Lăng Thương, trên mặt liền sửng sốt, đôi mắt nhung lập tức mở lớn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dù sao, nam nhân này thay đổi quá nhanh đi! ?
Không phải mới vừa rồi đang nói về chuyện nàng hạ thuốc xổAn Y Na! ? Như thế nào lại đổi đề tài! ?
Trong lòng đang ngạc nhiên được, lại nhìn ánh mắt nam nhân lẳng lặng dừng trên người nàng, dường như Đồng Nhạc Nhạc nhớ ra cái gì, trong lòng vui vẻ.
Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương cố ý muốn nàng đi lần lễ hội săn bắn mùa thu của hoàng gia lần này! ? ? ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, cũng không quan tâm tại sao Huyền Lăng Thương lại thay đổi đề tài.
Dù sao, khó dò nhất chính là lòng dạ đế vương, không nghĩ ra, nàng cũng lười suy nghĩ, bằng không sẽ chết biết bao nhiêu tế bào não a! ?
Nếu hiện tại Huyền Lăng Thương cố ý cho nàng đi ngày hội săn bắn hoàng gia, tất nhiên nàng muốn vì mình mà tranh thủ cơ hội này.
Dù sao, từ khi nghe người khác nói tới lễ hội săn bắn hoàng gia, Đồng Nhạc Nhạc đều một lòng hướng về nó.
Phải biết rằng, trước kia Đồng Nhạc Nhạc đều sống ở cô nhi viện, lớn lên, liền làm ổ trong phòng trọ không ngừng gõ chữ kiếm tiền nhuận bút nuôi sống bản thân, cuộc sống cực kì không nhàm chán, làm sao có thể xem qua cái gì mà săn bắn linh tinh các loại! ?
Chỉ là nàngcó trăn ngàn hướng tới, lại biết được, mỗi một năm hội săn hoàng gia, đều là Lý Tường làm bạn bên người Huyền Lăng Thương , cho nên lần hội săn hoàng gia này, có thể không có phần cho nàng, Đồng Nhạc Nhạc liền không khỏi thất vọng.
Bây giờ, đột nhiên ngheHuyền Lăng Thương chủ động nhắc tới chuyện này, hay là, là có ý cho mình đi cùng, làm sao mà Đồng Nhạc Nhạc không kích động cho được.
Trong lòng nghĩvậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài mới vào cung năm nay, cho nên chưa từng xem qua lễ hội săn bắn mùa thu của hoàng gia!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, trên mặt càng hiện ra một bộ dáng mong chờ.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, giống như không tiếng nào mà nói 'Hoàng thượng, mang ta đi đi, mang ta đi đi!'
Ánh mắt tràn đầy chờ mong của Đồng Nhạc Nhạc hướng tới, Huyền Lăng Thương đều thutrong mắt.
Chỉ là, trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng để ly trà trong tay xuống, sau đó, bạc môi hé mở, nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi biết cưỡi ngựa! ?"
"A! ? Cưỡi ngựa! ?"
Nghe câu hỏi của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, khe khẽ lắc đầu, thành thật nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nhà nô tài từ nhỏ nghèo khó, chưa từng cưỡi qua ngựa! ?"
Phải biết rằng, ở triều đại này phương tiện đi lại chỉ có trâu và ngựa ,đối với gia đình bình thường, ngựa chínhlà vật phẩm xa xỉ.
Khitrong lòng Đồng Nhạc Nhạc đáng suy nghĩ, lại thấy Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng nhấp mím môi, trên mặt một bộ dáng tiếc hận :
"Đáng tiếc, Lý Tường, khả năng cưỡi ngựa rất khá. . ."
"Ặc. . . ! ?"
Nghe thấy lời này của Huyền Lăng Thương, gặp nhìn thấy nuối tiếc trên mặthắn, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Huyền Lăng Thương nói lời này, rốt cuộc là có ý gì! ?
Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương muốn cho nàng đi lễ hội săn bắn mùa thu của hoang gia, nhưng do nàng khôngbiết cưỡi ngựa, liền thay đổi chủ ý! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lo lắng.
Chỉ là, nàng cũng sớm biết, Linh Nhạc Quốc tổ tiên đời đời đều ngồi trên lưng ngựa gây dựng thiên hạ, cho nênngười Linh Nhạc Quốc, hầu như ai nấy đều biết cưỡi ngựa.
Bây giờ, nàng không biết cưỡi ngựa, Huyền Lăng Thương liền tính không mang nàng theo ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa lo lắng, vừa khổ sở.
Chỉ cảm thấy trước một khắc trước vẫn còn ở trên thiên đường, một khắc sau, liền rơi vào địa ngục vô tận.
Đối với hội săn hoàng gia lần này, trong lòng nàng chínhlàtràn đầy chờ mong.
Đáng tiếc, nàng không có cơ hội đi. . .
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc hạ thấp mắt nhung, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ vẻ khổ sở mất mát.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cúi đầu khổ sở, huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng rơi trên người tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất .
Chỉ thấy tiểu thái giám này, cả người toát ra dáng vẻ đơn độc như vậy , nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này, hắn quỳ ở đây, trên mặt lộ vẻ khổ sở mất mát, bộ dáng đau khổ tội nghiệp, nhìn qua, làm cho người ta thương cảm,làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mới đầu, Huyền Lăng Thương chẳng qua là muốm trêu hắn một phen, nhưng bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt mất mát khổ sở của tiểu thái giám này, đổi lại có hơi không đành lòng.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thươnghé mở bạc môi, nhàn nhạt nói:
"Nếu không biết cưỡi ngựa, trong nửa tháng này học xong cưỡi ngựa đi! Đến lúc đó trong ở ngày săn bắn hoàng gia, mới không bị người khác chê cười vì ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi."
thiên xuyên bất xuyên mã thí bất xuyên
Tư Đồ bị Quỷ Hồn dẫn tới âm phủ, ở nơi này có rất nhiều Quỷ Hồn đang tố cáo hắn. Thì ra, Tư Đồ lúc ở tại dương gian, nịnh nọt cấp trên, ức hiếp dân chúng, không biết mang cái chết cho bao nhiêu người. Diêm vương bình sinh hận nhất là người như thế này, đang muốn trị tội Tư Đồ thì đột nhiên thả một cái rắm vừa to lại thối .
Công đường thật là chốn nghiêm túc , tương đương với là kim loan bảo điện trên dương gian. Diêm vương mặc dù là vị quan lớn nhất nơi này, khả làm ra chuyện chướng tai gai mắt như vậy , dù sao khiến cho mặt mũi hắn bị gây khó dễ. Vào lúc này chỉ thấy Tư Đồ đang quì ở trên mặt đất, lấy tay bê bê hứng hứng , vẫn còn hút một cái thật sâu , cười ha hả nói với Diêm vương: "Chúc mừng đại Vương,mông cao tôn quí, bảo thí ( rắm quí) ngang trời. Mơ hồ như âm thanh đàn sáo, thật là dễ nghe; phảng phất giống như đốt xạ khí, sáng mắt khỏe người. mát mẻ ba ngày không dứt, tại hạ thấy thật thơm ngon."
Diêm vương sau khi nghe xong, cười ha ha, vui mừng liền thả Tư Đồ . Tư Đồ trong lòng không khỏi đắc ý tự nhủ: "thiên xuyên bất xuyên mã thí bất xuyên , coi như là Diêm vương gia cũng không thể vạch trần cái rắm."