Edit : huyền trân
Hơn nữa, thân phận của Đường Yên Nhi không phải là nữ nhân bình thường, cho nên bây giờ dù Huyền Lăng Phong không muốn, cũng không thể không cưới Đường Yên Nhi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thương cảm.
Chỉ cảm thấy chuyện đời đúng là khó lường, tạo hóa trêu người.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc duỗi tay ra, cầm bầu rượu lên, tính toán mở ra.
Nào ngờ, Huyền Lăng Phong đang ngủ mê man, lúc này lại đột nhiên tỉnh dậy, tay duỗi ra nắm thật chặt cổ tay Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, giật mình một cái.
Nhưng thấy lúc này, Huyền Lăng Phong đang gắt gao nắm tay chính mình không buông, sức lực lại lớn, giống như người sắp chết đuối, bắt được khúc gỗ nổi trong nước cứu mạng, liền không muốn buông tay.
Nhưng cũng làm đau nàng. . .
Cảm giác cánh tay hơi đau, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày lại, không khỏi giật mình hé môi la lên.
"A Phong, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi đang làm đau ta . . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, muốn gọi Huyền Lăng Phong tỉnh lại, nếu không cứ bị Huyền Lăng Phong nắm như vậy, cổ tay của nàng nhất định sẽ bầm tím.
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, tuy nhiên, Huyền Lăng Phong đang trong giấc mộng lại như tự có ý thức, thật sự nắm cổ tay nàng không tha.
Hơn nữa, sau khi bắt được cổ tay của nàng, liền kéo tay nàng tới trong ngực mình.
Cho đến khi cánh tay nhỏ bé của nàng dán tại ngực hắn, hắn mới cảm thấy thỏa mãn.
Môi đỏ mọng hé mở, thì thào lẩm bẩm nói.
"Tiểu Nhạc Tử, Tiểu Nhạc Tử. . ."
Nghe được lời Huyền Lăng Phong thì thào nói, vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Dù sao, nàng thật không ngờ trong lúc Huyền Lăng Phong mê man, lại vẫn một mực nhớ tới tên mình. . .
Điều này, thật sự rất kỳ quái . . .
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang sinh nghi ngờ, lại nghe được những lời kế tiếp của Huyền Lăng Phong, lập tức cả người giống như bị sét đánh giữa trời quang, đóng băng ngay tại chỗ, bởi vì
"Tiểu Nhạc Tử, tại sao, tại sao không phải là ngươi, tại sao người hôm đó ở cùng ta, không phải ngươi! ? Ngươi cũng biết, ta thích ngươi rất rất lâu. Nhưng mà ta sợ, sợ sẽ bị ngươi biết ta thích ngươi, cho nên vẫn dấu kín tâm ý với ngươi. Ta cũng sợ sẽ bị người trong thiên hạ biết ta thích ngươi, ta thật sự hèn nhát, vô dụng, tại sao thích ngươi, lại không dám nói ra khỏi miệng, Tiểu Nhạc Tử, ta rất thích ở chung một chỗ với ngươi, Tiểu Nhạc Tử, ta thật sự rất thích ngươi. . ."
Nghe từ trong miệng Huyền Lăng Phong nói ra tâm ý của hắn đối với chính mình, mặc dù, biết rõ Huyền Lăng Phong đang không tỉnh táo, mới nói ra những lời như vậy.
Chỉ là lời nói khi say rượu, nhưng cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc rất khiếp sợ, Huyền Lăng Phong không nói dối.
Chính là bởi vì biết Huyền Lăng Phong nói thật, mới khiến Đồng Nhạc Nhạc rung động không thôi.
Ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn, càng là kinh ngạc trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong, là không dám tin.
Dù sao, cho tới nay, nàng luôn cảm thấy Huyền Lăng Phong đối với mình rất tốt.
Trước đây, nàng nghĩ Huyền Lăng Phong đối với chính mình tốt, là bởi vì coi nàng thành bạn tốt mà đối đãi.
Ai biết, hóa ra, chân tướng của sự tình là như thế. . .
Huyền Lăng Phong hắn, lại thích chính mình ! ? ? ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc '"ầm" một tiếng, liền lập tức trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
Thật vất vả phục hồi tinh thần, lại thấy Huyền Lăng Phong đang gắt gao nắm tay của mình, hết hôn lại hít, vẻ mặt không đành lòng và si mê, làm Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời, lập tức, dốc hết sức lực của mình, cố gắng giật mạnh một cái.
Khi Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc đã thoát khỏi bàn tay Huyền Lăng Phong, thì lập tức lui về phía sau vài bước, giống như Huyền Lăng Phong là độc xà mãnh thú nên không dám tới gần.
Dù sao, đối với chuyện Huyền Lăng Phong thích mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc khó có thể tiêu hóa.
Giờ phút này, lòng của nàng rất hoảng loạn, cái gì cũng không nghĩ.
Hiện tại, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi Huyền Lăng Phong. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, không quay đầu lại liền chạy trối chết. . .
. . .
Từ sau hôm uống rượu với Huyền Lăng Phong, dưới tình huống tinh thần không ổn định, đối với chính mình thổ lộ tâm ý, Đồng Nhạc Nhạc liền bị chấn động sâu sắc.
Sau đó liên tục mất ngủ mấy đêm.
Dù sao, từ trước tới nay, nàng luôn coi Huyền Lăng Phong là bạn tốt mà đối đãi.
Cũng không nghĩ đến, Huyền Lăng Phong đối với chính mình, lại là tâm ý như thế. . .
Nhưng mà, Huyền Lăng Phong lại không biết chính mình là nữ nhân a, không biết nàng là nữ nhân còn thích nàng, thật sự là không người nào có thể tiếp nhận a. . .
Bởi vậy, Đồng Nhạc Nhạc liên tục mất ngủ vài đêm, dẫn đến ban ngày tinh thần hoảng hốt, nhiều lần như đi vào cõi thần tiên, giống như giờ phút này vậy.
Khi Huyền Lăng Thương một tay cầm bút lông, phê duyệt tấu chương, một bên mở miệng gọi tên tiểu thái giám bên cạnh lần thứ hai, cũng không thấy nàng đáp lại.
Thấy vậy, động tác trên tay Huyền Lăng Thương hơi chậm lại, lập tức, gương mặt tuấn tú ngước lên, một đôi mắt huyết mâu sâu thẳm hút hồn, nhẹ nhàng nhìn tiểu thái giám đứng ở trước người hắn.