Càng nghĩ, trong lòng Tử Ngữ càng tức giận.
Tử Kiều, ngươi mắc nợ ta nhiều lắm!
Ngươi không nên tranh đoạt chủ nhân với ta!
Nỗi oán hận trong đầu, giống như một con độc xà, không ngừng lan tràn ra oán độc ở trong lòng …
Chỉ là, Tử Ngữ am hiểu ngụy trang.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu oán hận độc ác, nhưng trên mặt vẫn như trước là một bộ mặt điềm đạm đáng yêu.
“Chủ nhân, nô tì làm như vậy, là có nỗi khổ trong lòng! Lúc ấy, người của hoàng thượng chạy tới, nếu nô tì không có làm như vậy, dẫn dắt rời đi sự chú ý của Hoàng Thượng, chủ nhân với nô tì làm sao có thể thoát thân!? Kỳ thật, sau khi nô tì đẩy tỉ tỉ xuống nước, nô tì cũng rất lo lắng. Chỉ là, nô tì biết, nếu như tỉ tỉ rơi xuống hồ, Hoàng Thượng khẳng định sẽ cứu nàng, cho nên, nô tì là nghĩ tốt cho chúng ta, mới quyết định làm như vậy…”
Tử Ngữ mở miệng, nói làm chuyện một cách miễn cưỡng, rất thương cảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như chịu qua bão táp mưa sa, càng là xinh đẹp động lòng người.
Hơn nữa, khóe miệng nàng có tơ máu, nếu như thay đổi là người bên ngoài nhìn vào, càng là không khỏi lộ vẻ xúc động…
Tuy nhiên, nam nhân đứng ở trước mặt nàng, phảng phất như tâm địa như được làm từ sắt đá, nhất điểm không hề di chuyển.
Thấy vậy, trong lòng Tử Ngữ khổ sở rất nhiều, không khỏi mở miệng nói lại lần nữa.
“Chủ nhân, nô tì làm tất cả, đều là vì chủ nhân. Tại sao chủ nhân một chút cũng không có vì tất cả chuyện nô tì làm mà để ý hay quan tâm đến!? Chủ nhân thích tỉ tỉ, Tử Ngữ biết, chính là, tình yêu của nô tì đối với chủ nhân, một chút cũng không thua kém gì ngài đối với tỉ tỉ a! Tử Ngữ có khả năng vì chủ nhân mà tìm chết, chỉ cần chủ nhân nói một câu, Tử Ngữ sẽ hoàn thành cho dù là đi tìm chết, chủ nhân, chẵng lẽ Tử Ngữ vì chủ nhân, ngay đến cả tính mạng của mình cũng có thể không cần, chủ nhân ngài cũng không thể, đối với Tử Ngữ có một điểm quan tâm sao!?Cho dù chỉ là một chút ít…”
Tử Ngữ vừa nói, một bên cố nhịn đau đớn trên người, từ từ đứng lên mặt đất, lại từng bước từng bước đi tới chỗ nam nhân kia.
Khi đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là vô cùng đau đớn, khẩn cầu, điềm đạm đáng yêu.
Nhìn đến ánh mắt khẩn cầu của Tử Ngữ, Huyền Lăng Dạ chỉ là mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Đối với những nữ nhân yêu hắn sâu đậm, hắn không bao giờ thiếu!?
Chỉ tiếc, cho dù nàng làm như thế nào, hắn đối với nàng, đều không có… chút nào tình yêu.
Nếu nữ nhân này đối với hắn không còn có thể lợi dụng, hắn đã sớm giết nàng.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, lạnh giọng nói.
“Hiện tại, ngươi liền ở chỗ này đóng cửa tự suy ngẫm lỗi lầm của mình, không có lệnh của Bổn vương, ngươi lại làm điều xằng bậy, đến lúc đó Bổn vương tuyệt không tha cho ngươi!”
Huyền Lăng Dạ lạnh giọng vừa nói dứt lời, liền hung hăng phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại tuyệt đối rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt tình của Huyền Lăng Dạ, bóng dáng dứt khoát rời đi, đối với nàng, càng là không có…chút nào thương tiếc…
Thấy vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy lòng như dao cắt, rất thống khổ.
Tại sao, nàng lại yêu nam nhân này đến như vậy, nam nhân, ngược lại không chút nào quan tâm để ý đến nàng!?
Nếu có thể làm như lời đã nói, nàng đã có suy nghĩ là nên quên nam nhân này, không yêu hắn nữa, chính mình cũng không đau khổ như vậy.
Chỉ tiếc, chuyện tình cảm, lúc nào cũng không thể do mình khống chế.
Có lẽ, là lúc bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, khi hắn cứu lên hai tỷ muội bọn họ, lòng của nàng, đã toàn bộ rơi trên người của hắn, đời này, nghĩ muốn quên, cũng không thể quên được.
Chỉ có thể giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ nếu bước về phía trước sẽ là vạn kiếp bất phục, thịt nát xương tan, nàng vẫn như cũ cam tâm tình nguyện…
Chỉ là…
Nghĩ tới đây, Tử Ngữ trong mắt không khỏi nảy lên một cỗ âm u, hận ý.
Hé mở làn môi hồng mang theo huyết sắc, âm thanh kia, cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới.
“Tử Kiều, là ngươi bức ta làm như vậy, ta muốn cho chủ nhân rõ ràng, ta làm tất cả , đều là vì ngài …”
…
“Ai, thật nhàm chán a, ai, thật nhàm chán a, ai, thật nhàm chán a…”
Trong Dưỡng Tâm Điện, giống như thâm cung oán phụ than khóc thanh âm thỉnh thoảng truyền ra, ngay cả chim non trên cây cũng sợ hãi, đều gần như là bịt kín hai tai mà rời đi.
Chỉ là canh giữ ở ngoài cung là thị vệ và thái giám, lại đã sớm tập mãi thành thói quen, ung dung bình tĩnh.
Nhìn thấy người ngồi ở trước mặt mình, Đồng Nhạc Nhạc giống như một con cá đang hấp hối, Lâu Vô Tâm không nhịn được cười nhạo nói.
“Ngươi, cái người này, quả nhiên là sống ở trong phúc mà lại không biết. Người khác muốn đều là thứ muốn cũng không được, ngươi lại còn than ngắn thở dài, phải biết rằng, ngươi chính là người sắp trở thành Hoàng Hậu. Thân là một quốc mẫu tương lai, nào có giống như ngươi vậy, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, nói ra, không chừng bị mọi người cười chết!”
Lâu Vô Tâm mở miệng, liền là đả kích người khác, thật là một điểm đều không khách khí.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc miễn cưỡng gục xuống bàn, môi đỏ mọng không khỏi xụ xuống, nhìn tới ánh mắt Lâu Vô Tâm, càng là ai oán vô cùng.
“Đúng đúng đúng, ta là ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, chính là, đây mới là ta nha! Nếu như mỗi một chuyện đều phải hoàn mỹ, sống mà phải chú ý đến ánh mắt của người khác, vậy còn sống cũng thật sự không có ý nghĩa.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ăn ngay nói thật.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm không khỏi như có điều gì suy nghĩ mà gật đầu.
“Ngươi cứ nói lời này, mặc dù có chút kinh động lòng người, nhưng mà quả là có lý. Làm người, sống như ý mình muốn, tự do tự tại, vậy sung sướng đến đâu.”
Lâu Vô Tâm nói tới đây, như là suy nghĩ đến chuyện gì, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần đau buồn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt không khỏi ngẩn ra.
Nghĩ đến hôm đó, Lan Lăng Thiệu Giác nói chuyện với mình, Lâu Vô Tâm là cũng nghe được, cũng rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác.
Đối với lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, Đồng Nhạc Nhạc cũng kinh ngạc không thôi.
Bởi vì, nàng căn bản liền thật không ngờ, người mà Lan Lăng Thiệu Giác thích, lại chính là mình!
Phải biết rằng, lúc trước chính mình một mực lấy thân phận thái giám xuất hiện, Lan Lăng Thiệu Giác đến lúc nào lại thích mình!?
Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc rất tò mò muốn biết.
Điểm chết người chính là, Lâu Vô Tâm cũng nghe được lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác.
Lâu Vô Tâm rất thông minh, như thế nào không nghe ra được!?
Vô cùng may mắn chính là, Lâu Vô Tâm nhưng không có bởi vì vậy mà xa lánh nàng, hoặc là sinh ra tức giận với mình, bằng không, mất đi một người bạn tốt như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sẽ cảm thấy rất thương tâm.
Trong lòng nhớ lại, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Lâu Vô Tâm là vì thích Lan Lăng Thiệu Giác mà khổ sở, hé mở làn môi hồng, lập tức mở miệng nói.
“Đừng khổ sở quá, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, hiện tại dù sao cũng rảnh, không bằng chúng ta xuất cung đi dạo một chút!?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đề nghị, nói đến xuất cung, Đồng Nhạc Nhạc càng là mặt mày hứng thú hừng hực.
Kể từ hôm đó sau khi hồi cung, đến bây giờ, đã là một tháng nàng không có xuất cung.
Hoàng cung tuy tốt, nhưng lại rất buồn.
Hơn nữa, kể từ khi biết được nàng đang mang thai, Huyền Lăng Thương cả người rất là căng thẳng.
Chuyện gì cũng không cho nàng làm.
Lúc đọc sách!Hắn nói sẽ gây tổn thương cho mắt.
Khi thêu thùa may vá!Hắn nói sẽ làm bị thương tới ngón tay.
Nàng muốn ngồi xích đu, hắn liền sợ hãi nàng không cẩn thận từ xích đu rơi xuống.
Mà ngay cả nàng bước đi nhanh một chút, hắn đều sẽ sợ nàng bị vấp té.
Người ở bên ngoài mà thấy, bị một vị vua của một nước bảo vệ như thế, là chuyện tình tất cả nữ nhân tha thiết mơ ước, chỉ là, Huyền Lăng Thương hiện nay đối với nàng sủng nịnh che chở, lại làm cho nàng bắt đầu có hơi không chịu nổi.
Nàng thật muốn xuất cung đi một chút, xem như giải khuây một lát, bằng không, nàng ở bên trong hoàng cung, thật sự sẽ bị bứt rứt đến chết đi được.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc, về điểm này cẩn thận suy nghĩ, Lâu Vô Tâm tự nhiên rõ ràng.
Nghe vậy, Lâu Vô Tâm không khỏi phì một tiếng, mở miệng cười nói.
“Ha hả, chưa từng thấy người nào hiếu động giống như ngươi, tiếp qua một tháng, ngươi sẽ lập gia đình với Hoàng thượng, đám cưới chuyện tình, ngươi đều làm tốt!? Còn cả chuyện lễ nghi và lễ phục, ngươi đều xem qua sao, học qua sao!?”
Vừa nghe đến lời này cùa Lâu Vô Tâm, lông mày đen của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại một cái, lập tức mở miệng nói.
“Ngừng ngừng ngừng, ta không có lòng dạ nào, ngươi tạm tha cho ta đi!Ngàn vạn lần không nên nói cho ta những chuyện lặt vặt này, ngươi vừa nói những việc này, ta cảm thấy phiền. Ma ma dạy lễ nghi rất là ríu rít, vừa nói chuyện, là nói một ngày cũng không ngừng, ta nghe mà lổ tai đến mọc kén, còn nữa chuyện đám cưới đã có người khác lo liệu, ta mới không quan tâm đến!Mọi người đều nói, Lăng Thương cũng nói, thích ta hiện tại, cho nên, những chuyện khác, ta mới không cần quan tâm đến!”
Nói tới đây, vừa nghĩ tới Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nổi lên một trận ngọt ngào.
Mặc dù, kể từ sau khi biết được nàng mang thai, Huyền Lăng Thương liền bắt đầu ríu rít dính chặt vào nàng, chuyện gì đều phải quản được nàng.
Chỉ là, nàng cũng biết, Huyền Lăng Thương là quá mức căng thẳng và lo lắng cho nàng.
Hơn nữa, bọn họ là lần đầu tiên làm cha mẹ, cả người căng thẳng là chuyện bình thường.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ ra thái độ hạnh phúc, Lâu Vô Tâm trong lòng không khỏi nảy lên một sự hâm mộ.
“Nhạc nhi, ta hiện tại rất hâm mộ ngươi.”
“A!? Hâm mộ ta!?”
Nghe được Lâu Vô Tâm nói lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc.
Lâu Vô Tâm thấy vậy, đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo mở miệng nói.
“Đúng vậy, ta hâm mộ ngươi, có thể gặp phải một người chính mình thích, lại thật tâm yêu nam nhân của chính mình, được chính nam nhân mình yêu che chở chu đáo, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, cũng không biết, sau này ta có thể hay không có phúc khí như vậy, khiến hắn cũng thích ta!?”
Nói tới đây, trên mặt Lâu Vộ Tâm, không khỏi nhuộm lên vài phần đau buồn và thở dài.
Nhìn thấy dáng vẻ Lâu Vô Tâm khổ sở như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khòi đưa tay, vỗ nhè nhẹ lên hai bàn tay nắm chặt của Lâu Vô Tâm, an ủi nói.
“Sao lại không, những nữ nhân ưu tú giống như ngươi, nhất định sẽ có được hạnh phúc, dù sao, hạnh phúc chủ yếu dựa vào chính mình dũng cảm theo đuổi, có lẽ, hiện tại ngươi đang một mực nữ giả nam trang, Vương gia không biết ngươi là nữ nhân, mới xem nhẹ ngươi, nếu không, ngươi khôi phục thân phận nữ nhi đi!?”
“Cái gì!? Khôi phục thân phận nữ nhi!?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm mở to đôi mắt, mặt mày giật mình.
“Chính là, nếu như bị người biết, ta là thân nữ nhi, chính là phạm vào tội khi quân, đó là tội chém đầu…”
Nói tới đây, Lâu Vô Tâm không khỏi có hơi do dự.