Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

chương 312: chương 7-1: đánh thập thất gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ừ, nhất định là như vậy!

Bằng không, giữa ban ngày ban mặt, thiếu niên này, vì sao lại đứng thậm thà thậm thụt ở bên đó! ?

Hơn nữa, ló đầu ra nhìn, không ngừng coi chừng xung quanh, dường như sợ người khác nhìn thấy mình, hành vi thật sự khả nghi. . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lại sợ thiếu niên này phát hiện ra mình, ngay lúc mà thiếu niên chưa phát hiện ra, lợi dụng thêm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình, lập tức cúi người xuống thấp từ từ bò đi.

May là vóc người xinh xắn lanh lợi, hơn nữa ngay phía trước nàng, còn có bụi rậm che chắn, nên người thiếu niên kia, không hề phát hiện ra nàng nha.

Vừa nghĩ tới người kia là kẻ trộm, Cố Duy Nhất trong lòng liền bắt đầu kích động.

Phải biết rằng, nàng không quen nhìn nhất, chính là loại hành vi trộm cắp này !

Tuổi còn trẻ, mà văn dốt võ nát, thật sự là thiếu dạy bảo mà!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất liền nấp ở phía sau bụi cỏ, từ từ di chuyển về phía người thiếu niên bên kia.

Ánh mắt tràn đầy cảnh giác, càng thêm cẩn thận đánh giá góc tường ở chỗ thiếu niên.

Chỉ thấy thiếu niên kia, đang đưa lưng về phía nàng, nên nàng không thấy rõ lắm dung mạo của hắn.

Chỉ thấy mặc trên người là một bộ quần áo bằng vải gai thô, trái lại vóc người cao cao gầy gò.

Lúc này, sau khi thiếu niên nhìn thấy bốn phía không một bóng người, lập tức lùi vài bước, lại nhanh chóng tiến tới, ra sức nhảy qua được tường cao kia. Sau đó, khi cách bước tường chỉ một bước chân, mũi chân dồn sức dậm chân nhảy một cái. . .

Sau đó, chỉ thấy thiếu niên kia, tựa như lò xo bị nén, 'Vèo' một cái, liền lên được trên cao.

Tuy nhiên, tường kia thật sự rất cao, cho dù thiếu niên nhảy cũng cao đi chăng nữa, có lẽ cũng chẳng qua được.

Hai tay chỉ có thể gắt gao bám chặt trên tường, muốn lại không thể đi lên, dáng vẻ chật vật, thật sự buồn cười.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất vốn đang trốn sau bụi cỏ, không nhịn được phụt một tiếng, liền cười thành tiếng.

Cùng lúc với Cố Duy Nhất bật cười, người thiếu niên kia vốn hai tay đang bám trên vách tường đối diện, tính bò lên trên, lập tức sợ đến mức giật nảy lên một cái, đồng thời hai tay buông lỏng ra.

Sau đó, chỉ thấy thiếu niên kia, liền rơi thẳng xuống đất.

Cùng với 'Bịch' một tiếng, bụi bay mù mịt, cùng với tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của người kia.

"Ôi, cái mông của ta. . ."

Thiếu niên mở miệng kêu thảm, càng là đầu quay mòng mòng mà một tay xoa mông của mình, dáng vẻ chật vật lại thấy tức cười.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn .

Cố Duy Nhất cười đắc ý, cười điên cuồng, cười không thể nào dừng được.

Nghe vậy, thiếu niên vốn đang té lăn trên đất, liền tung người như một con cá bật khỏi mặt ao, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoay người, liền đi về phía Cố Duy Nhất rồi ngang ngược gầm lên:

"Rốt cuộc là kẻ hỗn đản nào dám cười ta! ? Bước ra!"

Thiếu niên mở miệng, chính là lớn tiếng quát đối với Cố Duy Nhất.

Giọng điệu càng không dễ coi thường!

Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ đáy lòng nhanh chóng vọt thẳng lên đỉnh đầu, ngay sau đó hai hàng lông mày cau lại, mắt nhung trợn tròn, phút chốc kêu lên một tiếng, liền từ bên trong bụi cỏ đi ra, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát với thiếu niên kia.

"Ngươi cái đồ kẻ trộm này, lá gan ghê gớm thật, trộm đồ lại còn chạy trốn, thế mà vẫn còn mở miệng nói ra những lời ngông cuồng! ?"

Nhưng mà, khi Cố Duy Nhất thấy dung mạo chân thật của thiếu niên, cả người không khỏi sửng sốt.

Mới vừa rồi ở một chỗ rất xa, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng thiếu niên, chỉ cảm thấy thiếu niên này cao cao gầy gò, vóc người rất tốt.

Không nghĩ tới hiện nay đờ người ra nhìn kĩ, thiếu niên này, dung mạo thật không tệ!

Hai hàng lông mày nồng đậm, mắt đen như than, mũi thẳng tao nhã, môi hồng mềm mại, màu da càng là trắng nõn hiếm thấy vô cùng.

Tổ hợp thành một gương mặt tuấn tú!

Thiếu niên này, không thể không nói mặt mũi rất tuấn tú.

Chỉ là ánh mắt lúc này, lại mang theo một vẻ cậy tài khinh người kiêu ngạo!

Tục xưng chính là làm bộ! ! !

Cố Duy Nhất, ghét nhất chính là loại người kiêu ngạo hơn nữa còn ra vẻ ta đây.

Chỉ cảm thấy, kẻ trộm này cũng thật sự có gan, bị người phát hiện ăn trộm trong hoàng cung, một điểm bối rối sợ hãi cũng không có, giờ phút này lại còn dám cùng nàng to mồm lớn lối!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất nhìn phía thiếu niên ánh mắt, càng là tức giận lồ lộ!

Đối với tức giận ngút trời của Cố Duy Nhất, thiếu niên sau khi nghe được những lời này của Cố Duy Nhất, gương mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, hắc mâu trợn lên một cái, vẻ mặt không dám tin.

Lập tức, đưa tay chỉ chính mình, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Ngươi dám nói ta là kẻ trộm! ?"

Thiếu niên mở miệng, vẻ mặt trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

Cố Duy Nhất thấy vậy, lập tức mở miệng nói.

"Đó là đương nhiên, ngươi không phải là kẻ trộm sao! ? Vì sao lại thậm thà thậm thụt từ nơi này lén ra hoàng cung như thế! ?"

Nghe xong, thiếu niên nổi giận.

"Ngươi nha đầu xấu xí này, ở đâu tới! ? Lại ngay cả ta là cũng không biết! ? Ngươi quả thực là mắt bị mù ! Còn nói ta là kẻ trộm! ? ? ?"

Thiếu niên hiển nhiên là nổi giận, hé mở làn môi hồng, chính là một hồi ngang ngược gầm lên, âm lượng lớn, thẳng đến trời cao.

Tuy nhiên, ngay lúc thiếu niên kích động rống to, nhìn thấy từ trong ngực hắn, rớt ra một khối ngọc bội.

Cố Duy Nhất thấy vậy, lập tức nhanh tay lẹ mắt, tiến lên chụp được .

Cúi đầu nhìn ngọc bội bị rơi ra, Cố Duy Nhất trong lòng giật nảy lên một cái.

Coi như nàng không hiểu gì ngọc, nhưng mà chỉ cần nhìn cái cách làm ngọc bội kia và màu sắc của nó, liền biết rõ ngọc bội kia, chính là loại ngọc thượng đẳng, giá trị xa xỉ!

Hơn nữa, trên mặt khối ngọc bội, còn có khắc một chữ, chỉ tiếc, Cố Duy Nhất xuyên qua triều đại này, là triều đại không có trong lịch sử, chữ ở nơi này, chữ phồn thể cổ đại này thật rắc rối, nhìn chữ trên ngọc bội, nàng không nhận ra được.

Chỉ là, thiếu niên này lại mặc quần áo vải gai thô như thế, thì thế nào lại có được loại ngọc thượng đẳng này! ?

Nhìn một cái, Cố Duy Nhất càng chắc chắn, thiếu niên này là kẻ trộm! ! !

Chắc chắc là hắn vừa mới trộm đồ xong, tính trèo tường thoát khỏi hoàng cung!

Hiện tại, nàng lại là quận chúa Duy Nhất của Thương Lang Quốc, sao có thể tha thứ cho bọn trộm làm điều xấu trước mặt mình! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, mở miệng quát.

"Khối ngọc bội này, hiển nhiên không là của ngươi! Hiện tại vật chứng đã có, ngươi còn có cái gì để nói! ?"

"Người nào vật chứng bị bắt! ? Ngươi nha đầu xấu xí này, dáng người đã xấu thì thôi đi, mắt lại còn bị mù, người có tướng mạo sang trọng giống như Gia ta, lại giống như là kẻ trộm sao! ?"

Thiếu niên mở miệng, hai tay chống nạnh, nhướn mày một cái, trên mặt càng là ngạo nghễ tự phụ, bướng bỉnh không chịu khuất phục.

Tuy nhiên, khi Cố Duy Nhất nghe được lời này của thiếu niên, chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Dù sao, xuyên vào một khối thân thể gầy trơ xương sườn như thế này, nàng đã đủ uất ức rồi.

Thật là một kẻ trộm lớn mật, lại vẫn còn trần trụi nói nàng xấu như thế! ?

Thật sự là chú có thể nhẫn, thím không thể nhịn! ! !

"Ngươi cứ nói ai là nha đầu xấu xí hả! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, trợn trừng đến lồi mắt.

Thiếu niên nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó, như là đã biết cái gì, càng không kiêng dè mở miệng nói.

"Ha ha ha ha ha ha, ta liền nói ngươi là nha đầu xấu, người quái dị! Lớn lên lại xấu như vậy, vừa đen lại vừa gầy, nhìn thấy đều muốn ói ra. Ngươi buổi tối ngàn vạn lần không nên ra ngoài, bằng không người khác còn tưởng rằng ngươi là quỷ đây! Ha ha ha ha. . ."

Thiếu niên mở miệng, hai tay chống nạnh, mở miệng cười ha ha.

Dáng vẻ kia, nói có bao nhiêu kiêu ngạo, liền có bấy nhiêu kiêu ngạo, muốn nện cho một trận, liền muốn nện cho một trận!

Nghe được thiếu niên nói những lời khó nghe, lại nhìn thiếu niên cực kì khoa trương cười ha ha, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, trong lòng núi lửa bùng phát dữ dội!

"Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, ta muốn giết ngươi! ! !"

Cố Duy Nhất mở miệng, chính là một hồi ngang ngược gầm lên, lập tức, cả người giống như con sư tử bị chọc giận, vọt nhanh về phía thiếu niên.

Phải biết rằng, tính tình Cố Duy Nhất, từ trước tới nay đều nóng nảy.

Hơn nữa lại ghét nhất, chính là loại người kiêu ngạo ương ngạnh.

Hiện nay, loại người mình ghét, lại nhục mạ chính mình như thế, Cố Duy Nhất làm sao có thể bình tĩnh nhịn xuống! ?

Đối với tức giận của Cố Duy Nhất, thiếu niên nghe được lời này của Cố Duy Nhất, một điểm cũng không để Cố Duy Nhất vào mắt.

Giờ phút này, lại thấy Cố Duy Nhất bị chính mình chọc giận, xông về phía mình, hiển nhiên là muốn đánh chính mình.

Chính là, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú kia, một tia sợ hãi cũng không có.

Ngược lại môi đỏ mọng nhếch lên ghét bỏ, đối với Cố Duy Nhất tràn đầy khinh thường nói.

"Ha hả, ngươi có lẽ là người thứ nhất dám khiêu chiến Gia, Gia không giáo huấn ngươi một lần, ngươi còn không biết sự lợi hại của Gia đây!"

Thiếu niên mở miệng, mặt mày tự kiêu tự phụ.

Phải biết rằng, hắn từ nhỏ đã cùng sư phụ cao cường học tập võ công, tại hoàng cung, thậm chí toàn bộ Kinh thành, ai cũng không là đối thủ của hắn!

Mà ngay cả sư phụ của hắn, đều nói hắn có tư chất thông minh.

Hiện tại, người trước mặt hắn, chẳng qua chỉ là một nhóc con còn hôi sữa, gầy trơ xương, hắn là Thập Thất Gia căn bản không để vào mắt! ! !

Thiếu niên trong lòng đắc ý suy nghĩ, nhìn ánh mắt Cố Duy Nhất, càng lộ rõ khinh thường và đắc ý.

Tuy nhiên, vẻ đắc ý trên mặt thiếu niên, lại duy trì không được một khắc ( phút).

Thân thể Cố Duy Nhất, mặc dù mới mười hai mười ba tuổi, gầy trơ xương.

Chỉ là, một tháng vừa rồi điều dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều là sơn hào hải vị bổ dưỡng, thân thể Cố Duy Nhất, đã sớm khỏi hẳn.

Hơn nữa Cố Duy Nhất trước kia, từ nhỏ liền đi theo bên người ông ngoại tập võ, tuổi mới mười tám, đối với bạn cùng lứa tuổi đó, chính là lấy một chọi năm!

Đối phó với kẻ ăn chơi trác táng trước mắt, Cố Duy Nhất chẳng lẽ còn không đối phó được!?

Chỉ thấy thân hình Cố Duy Nhất nhanh như chớp giật, thân thủ giống như một con sư tử nhanh nhẹn, vung đấm, ra tay vô cùng mạnh mẽ!

Mới đầu, thiếu niên rất xem thường Cố Duy Nhất, chính là từng chút một, thiếu niên từ lúc ban đầu khinh thường, đến cuối cùng kinh ngạc.

Dù sao, con nhóc trước mắt, gầy gò ốm yếu như thế, không nghĩ tới, đưa tay nhanh nhẹn như thế.

Từng chút một, thiếu niên bắt đầu không đỡ nổi, bắt đầu né tránh đi.

Hiển nhiên, Cố Duy Nhất là nhìn ra thiếu niên trước mắt bắt đầu chống đỡ không nổi , khóe miệng không khỏi cong lên một cái, đắc ý cười nói.

"Ha ha, mới vừa rồi ngươi còn không phải lớn lối không biết xấu hổ, nói muốn dạy dỗ ta sao! ? Như thế nào bây giờ lại sợ ta ! ? Ha ha ha ha ha ha. . ."

"Ngươi cái tên quái dị này, ai nói Gia sợ ngươi, Gia mới không sợ ngươi!"

Thiếu niên nghe vậy, lập tức vung tay đấm về phía Cố Duy Nhất.

Chỉ là, mặc dù thiếu niên xét về thân cao thì hơn hẳn Cố Duy Nhất khi đánh xa. Có điều về phương diện võ công, cũng là cho mấy thớt ngựa đều không đuổi kịp Cố Duy Nhất.

Đối với võ công của thiếu niên, giống như là đang gãi ngứa cho Cố Duy Nhất.

"Dừng, hiện tại là ngươi đang múa bài thêu hoa sao! ? Ha ha ha ha ha ha, nhìn như đàn bà vậy!"

Cố Duy Nhất mở miệng vừa nói, sau đó liền vung mạnh tay, nện thẳng vào gương mặt hoang tưởng tự đại của thiếu niên.

Một quyền này, Cố Duy Nhất chính là dốc hết sức lực của mình.

Chỉ nghe đến 'Bốp' một tiếng, ngay sau đó, là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của thiếu niên kia vang lên.

"A, mắt của ta. . ."

Chỉ thấy thiếu niên liên tục kêu thảm thiết, một tay che kín mắt trái mình, sau đó lảo đảo vài bước, gần như ngã sấp xuống, dáng vẻ cực kì chật vật.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất hai tay chống nạnh, bắt đầu cười ha ha .

"Ha ha ha ha ha ha. . . mùi vị nắm đấm bà đây như thế nào, tốt không chịu được! ? Ha ha ha ha. . ."

Nghe được Cố Duy Nhất kiêu ngạo cười to, thiếu niên đầu tiên là để tay xuống, lập tức, hung hăng lắc lắc đầu, tựa như muốn hất cơn chóng mặt đi.

Nhìn thấy trên mắt trái của thiếu niên thượng bị chính mình đánh thành một vòng đen bầm tím, Cố Duy Nhất cười càng thêm khoa trương .

Thấy vậy, trong lòng thiếu niên xoẹt một tiếng, núi lửa bùng phát dữ dội.

Trợn trừng đến lồi mắt, cắn răng, âm thanh nghiến răng nghiến lợi, phun ra từ giữa kẽ răng tới

"Ngươi cái kẻ xấu xí này, Gia muốn giết ngươi! ! !"

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói, hoàn toàn nổi giận, lập tức, đánh lên người Cố Duy Nhất.

Hôm nay, hắn không hung hăng giáo huấn cái tên xấu xí này, tên hắn Độc Cô Ngạo Vũ, liền viết ngược! ! !

Đối với tức giận của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất cũng là nhướn mày một cái, lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

"Hừ, giết ta! ? Chỉ bằng ngươi! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, lập tức, dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường đánh giá thiếu niên trước mắt từ trên xuống, lập tức bắt đầu cười ha ha.

Đối với tiếng cười làm nhục mình của Cố Duy Nhất, càng cảm thấy chọc giận thiếu niên , chỉ thấy thiếu niên ánh mắt đều đỏ, chỉ nghĩ bóp chết cái tên ma lem này!

Chỉ là, coi như thiếu niên có tức giận như thế nào, xuất ra chiêu số bình sanh hắn đã học như thế nào , ngay cả vạt áo của Cố Duy Nhất cũng không đánh trúng được.

Nhìn thấy hắn đánh loạn một trận, không hề thủ đoạn, Cố Duy Nhất càng thêm khinh thường.

Lập tức quyền vung lên, mắt phải thiếu niên lại lần nữa bị thương.

Nhìn thấy hai mắt trái phải của thiếu niên đều bị chính mình đánh cho đen thui, nhìn thoáng qua, nhìn như báu vật quốc gia vậy, Cố Duy Nhất cười, càng cảm thấy hài lòng .

"Ha ha ha ha ha ha. . . Dáng vẻ bây giờ của ngươi, thật buồn cười, hình như báu vật a. . . Ha ha ha ha ha ha. . ."

Cố Duy Nhất ăn ngay nói thật.

Dù sao thiếu niên này da thịt trắng nõn hiếm thấy, hiện nay hai mắt bị đánh đen thui, lúc đầu vừa nhìn qua, thật sự cùng quốc bảo không hề khác nhau.

Đối với Cố Duy Nhất kiêu ngạo cười to, thiếu niên càng cảm thấy tức giận .

Không nghĩ tới hôm nay, hắn gạt hoàng huynh, chuồn êm xuất cung, tính du ngoạn một phen, lại ở chỗ này gặp phải cái tên xấu xí này.

Không chỉ có bị cái...này tên ma lem nói là kẻ trộm, hiện nay còn bị nàng đánh! ?

Nếu như để chuyện này truyền ra, mặt mũi của Độc Cô Ngạo Vũ hắn để ở đâu a! ?

Không được!

Hắn tuyệt đối phải cứu vãn mặt mũi của mình! ! !

Nghĩ tới đây, thiếu niên càng vận dụng hết những gì mình học được xưa nay, phải giáo huấn thật tốt cái tên xấu xí này!

. . .

Cùng lúc đó, trong Ngự Thư Phòng

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, và gió nhẹ, từ cửa sổ chạm trổ rộng mở từ từ thổi vào, thổi tới khiến cho trong Ngự Thư Phòng, lụa mỏng lay động, mang theo từng đợt hương hoa thấm vào ruột gan.

Chỉ thấy, sau đống sổ sách chất thành núi cao kia, là một đế vương tuấn tú, một tay đang cầm bút lông, mặt mày chăm chú phê duyệt tấu chương.

Chỉ thấy nam nhân ngồi xuống là một canh giờ, trên cơ bản, ngay cả cử động cũng chưa từng thay đổi.

Cho đến sổ sách được hoàn thành hơn phân nửa, một người Đới Đao thị vệ, chợt từ bên ngoài vội vã đi vào Ngự Thư Phòng, hơn nữa thần sắc vội vã.

"Không tốt rồi Hoàng thượng, Quận chúa cùng Thập Thất Gia đánh nhau! Thập Thất Gia bị đánh sưng mặt sưng mũi, tất cả mọi người đều không ngăn cản được nàng!"

Thị vệ mở miệng, vẻ mặt hấp tấp, mặt mày bối rối bẩm báo.

Hơn nữa, lại cảm thấy lo lắng cho Quận chúa.

Tuy nói một người là Quận chúa, một người là Thập Thất Gia, chính là, nói như thế nào, Thập Thất Gia cũng là đệ đệ của hoàng thượng, Quận chúa chẳng qua chỉ là con gái nuôi của hoàng thượng thôi.

Lại nói đầu đuôi, hai năm trước, sau khi Thập Thất Gia nhận tổ quy tông, Hoàng thượng lại rất sủng ái đối với Thập Thất Gia, mọi người cũng là quá rõ ràng.

Cho nên mọi người coi như bị Thập Thất Gia chỉnh kêu khổ thấu trời, đều chỉ có thể nuốt hết mọi chuyện xuống bụng

Nhưng mà hôm nay, Quận chúa lại đánh Thập Thất Gia! Đây chính là chuyện cực kì lớn!

Hoàng thượng đã biết, khẳng định mặt rồng sẽ giận dữ, đến lúc đó, Quận chúa nàng chỉ sợ. . .

Nghĩ đến đây, người mới tới lập tức đồng tình với Quận chúa, lo lắng cho tính mạng của Quận chúa.

Tuy nhiên, trong lúc người mới tới cực kì lo lắng, chỉ thấy lúc này đế vương tuấn tú đang phê duyệt tấu chương, sau khi nghe được những lời người mới đến đã nói, trên gương mặt tuấn tú, một tia tức giận cũng không có.

Dường như chuyện này đối với ngài mà nói, chẳng qua là chuyện thường tình nhẹ nhàng thôi.

Trên tay động tác không ngừng, sau khi giải quyết sổ sách, chỉ thấy nam nhân tuấn tú ngồi ở thư án kia, mới từ từ đem bút lông trên tay nhẹ nhàng để xuống, lập tức, môi hồng cong lên một cái, tràn đầy thưởng thức nói.

"Ha hả, không hổ là con gái của trẫm, dũng mãnh thiện chiến!"

"Ách. . ." Người mới đến nghe vậy, không biết nói sao.

Hoàng thượng, Thập Thất Gia mới là đệ đệ của người a!

Hiện nay biết được đệ đệ của mình thân bị đánh, lại còn có thể bình tĩnh như thế! ?

Nếu như là trước kia, nếu như Hoàng thượng biết được, có người dám gây tổn thương một cọng lông tóc của Thập Thất Gia, người kia khẳng định sẽ bị tàn phế đi.

Chính là hiện nay. . .

Chẳng lẽ là, sau này, hoàng thượng cảm nhận được, địa vị của Thập Thất Gia, cũng muốn giáng xuống, nếu bị quận chúa Duy Nhất thay thế thì làm sao! ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio