Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

chương 333: ngoại truyện : thương lang quốc chương 28 : lại là hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit : Angelina Yang

Nghe được Lâu Đông Ly nói lời này, Độc Cô Ngạo Phong chỉ có bất đắc dĩ cười một tiếng.

Bên kia Cố Duy Nhất, khi nghe được lời Lâu Đông Ly nói, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Nếu mà lời nói thế là xuất phát từ trong miệng người khác, khi đó đúng là lại thành lời nói châm chọc.

Nhưng mà, không biết vì sao, lời đó nói ra từ trong miệng nam nhân này , nhìn thấy đôi mắt nam nhân mang theo nụ cười dịu dàng, mê người như vậy, khiến cho âm thanh kia, nghe cũng như là lời nói ca ngợi.

Nam nhân tựa như trích tiên này, là đang khen nàng sao! ?

Không giống người thường, ha hả. . .

Liền trong thời gian Cố Duy Nhất không để tâm , suýt chút nữa bị Độc Cô Ngạo Vũ một quyền đánh trúng. Mặc dù cuối cùng cũng kịp thời tránh thoát, chỉ là thân thể vẫn mất đi thăng bằng, ngã bổ nhào tới bên cạnh.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, giật mình la lên một tiếng.

Tuy nhiên, sau một khắc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, một bàn tay mạnh mẽ tràn trề sức lực, liền gắt gao ôm eo thon nhỏ của nàng, tránh cho nàng vận rủi té lăn trên đất.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi thởphào một hơi, lập tức đồng mâu vừa ngước lên, nhìn lại theo bàn tay to kia.

Đối diện, là gương mặt vô cùng tuấn tú kia của Độc Cô Ngạo Phong.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất hé đôi môi đỏ mọng ra, không khỏi mở miệng nói.

"Phụ hoàng. . ."

"Đã ồn ào đủ chưa! ?"

Cố Duy Nhất còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, chính là mạnh mẽ gầm lên một tiếng.

Nghe được Độc Cô Ngạo Phong mạnh mẽ gầm lên một tiếng này, mọi người bốn phía cả kinh vội vàng im lặng run run, đến thở cũng không dám thoát ra một xíu, chỉ sợ gặp họa như cá trong chậu.

Kèm theo đó, bên kia Độc Cô Ngạo Vũ vốn còn muốn không bỏ qua Cố Duy Nhất bay nhào tới, cũng lập tức dừng bước chân lại, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không dám lên tiếng .

Đối với Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ không dám hé môi một tiếng, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi mấp máy, trong mắt càng là hiện rõ vài phần vẻ uy nghiêm và tức giận không che dấu nổi.

"Hai người các ngươi, quả thực không có một ngày là yên bình. Thế nào cũng phải huyên náo khiến trong cung gà bay chó sủa, mới cảm thấy mỹ mãn sao! ?"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi chu ra một cái, trên mặt, đều là vẻ uất ức.

"Hoàng huynh, nếu không phải huynh không hiểu ra sao cả thu nhận Lùn Đen Xấu này là Quận chúa, thì sẽ phát sinh chuyện như vậy sao! ?"

"A, theo ý của ngươi, là lỗi của trẫm à! ?"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi mở ra, giọng điệu nhẹ nhàng, dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức khẳng định gật đầu.

"Vốn là đúng thế . . ."

"Lớn mật! Ngươi còn lí sự nữa! Coi như lúc trước đây Duy Nhất còn chưa có vào cung, có chỗ nào ngươi tỏ ra an phận! ? Hiện nay trái lại đổ hết cái sai lên trên đầu của trẫm, là trẫm rất sủng ngươi sao! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong giọng nói đều là vẻ kiên quyết.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng biết tự mình nói sai , Độc Cô Ngạo Phong đang nổi nóng, cũng không dám lên tiếng nữa .

Tuy là như thế, nỗi tức giận của Độc Cô Ngạo Phong không tiêu.

Cúi đầu nhìn thấy hai người Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ đứng ngoan ngoãn ở nơi đó, không dám lên tiếng , Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là mấp máy môi đỏ mọng. Lập tức, dường như là nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.

"Nếu tối nay các ngươi đều có tinh lực tràn đầy như thế , vậy thì, trẫm liền cho các ngươi đứng trung bình tấn hai canh giờ ở chỗ này . Nếu như thời gian chưa tới, không cho đứng dậy."

Độc Cô Ngạo Phong vừa nói ra lời này, trên mặt Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ lập tức méo đi, đôi mắt mở to, vội vàng đồng thanh lên tiếng giật mình la to.

"A, hoàng huynh. . ."

"A, phụ hoàng. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, mặt mày ngạc nhiên bất đắc dĩ.

Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là cầu khẩn thật sâu.

Dù sao, triều đại này, một canh giờ, tương đương hai giờ trong thời hiện đại.

Hiện nay, Độc Cô Ngạo Phong khiến bọn họ lại lần nữa đứng trung bình tấn trong hai canh giờ, liền tương đương bốn tiếng đồng hồ a!

Coi như nàng trước kia là tập võ xuất thân, thế nhưng, khối thân thể này bé nhỏ, không thể so sánh với khối thân thể trước kia , yếu hơn rất nhiều!

Nếu như thật sự để cho nàng đứng cắm rễ trung bình tấn hai canh giờ, thân thể nàng khẳng định suy sụp .

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não, Độc Cô Ngạo Vũ ở một bên, trong lòng cũng nghĩ như thế.

"Hoàng huynh, có nên thay đổi một cách trừng phạt khác hay không! ? Hoặc là chỉ phải đứng trung bình tấn nửa canh giờ là tốt rồi! ?"

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, dáng vẻ lấy lòng thương lượng.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mở miệng cười nói.

"A, lại còn dám cò kè mặc cả với trẫm! ? Không cho, trẫm chính là lần nữa dễ dàng tha thứ các ngươi, mới sẽ để các ngươi thường xuyên làm xằng làm bậy như thế , quả thực vô pháp vô thiên . Nếu như trẫm không trừng phạt các ngươi nữa, uy nghiêm của trẫm ở đâu! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giải quyết dứt khoát.

Nghe vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ lập tức ỉu xìu.

Cố Duy Nhất nghe vậy, trong lòng cũng thở dài vô cùng.

Sớm biết vậy, cũng không nên tức giận với Độc Cô Ngạo Vũ.

Nàng đã biết rõ, chỉ cần có gì đó liên quan đến Độc Cô Ngạo Vũ này , khẳng định không có kết quả tốt đẹp.

Độc Cô Ngạo Vũ này, chẳng lẽ là đời trước liền có cừu oán cùng nàng! ? Đời này, bọn họ mới làm oan gia, vừa thấy mặt liền phải làm cho gà bay chó sủa! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ có cực kì bất đắc dĩ. . .

. . .

Kể từ tối ngày hôm qua, đại náo hoàng cung, bị Độc Cô Ngạo Vũ trừng phạt đứng chôn chân trung bình tấn hai canh giờ, Cố Duy Nhất sau khi trở về, liền cảm giác được bản nhân đều phải suy sụp cạn lực .

Hôm sau, nàng cũng là ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Chỉ là, đến sau khi Cố Duy Nhất đứng lên, chỉ cảm thấy hai chân đều mỏi quá chừng, cũng lười đi rồi. Nàng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm một ngày ở trong tẩm thất.

Nghe nói, Độc Cô Ngạo Vũ hôm nay cũng như thế.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra gần đây , chỉ cần có mối liên quan cùng Độc Cô Ngạo Vũ, đều không có kết quả gì hay, Cố Duy Nhất liền coi Độc Cô Ngạo Vũ là độc dược. Sau này thấy hắn, cũng không cần để ý tới hắn là được rồi.

Không phải nàng sợ hắn, chỉ là không muốn lại khiến Độc Cô Ngạo Phong tức giận.

Nghỉ ngơi trong phòng cả ngày, đến hôm sau, Độc Cô Ngạo Phong rốt cuộc lại tìm được một sư phụ dạy võ công cho bọn họ.

Giờ đây, sư phụ dạy võ công cho bọn họ, nghe nói là do Lâu Đông Ly tự mình giới thiệu tới. Nói là ái tướng trấn thủ biên cương Lí Quỳ , tên gọi Lý Đạt.

Lý Đạt là người tính tình dũng cảm, không câu nệ tiểu tiết, vóc người khôi ngô. Vào lúc cười rộ lên , nghe sang sảng giống như chuông kêu.

Dáng vẻ lúc đầu vừa nhìn qua một cái, trái lại có điểm dọa người. Nhưng mà sau khi ở cùng một chỗ, Cố Duy Nhất đúng là đã kết bằng hữu cùng hắn.

Dù sao, Cố Duy Nhất cũng là loại người không câu nệ tiểu tiết, tính tình phóng khoáng, nên không tính toán chi li.

Hơn nữa, Lý Đạt này, đánh nhau ở cự li gần, cưỡi ngựa bắn cung, mọi thứ đều tinh thông.

Cố Duy Nhất kính nể nhất người có võ công, cho nên cũng nguyện ý học tập cùng Lý Đạt.

Còn Lý Đạt lại thấy Cố Duy Nhất nhiệt tình thích thú học võ, không sợ chịu khổ, tự nhiên cũng nguyện ý dạy.

Vì vậy, một tháng này, Cố Duy Nhất đều cùng học tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung bên cạnh Lý Đạt. Thân thể nhỏ bé vốn nhu nhu nhược nhược, không chịu nổi một kích, quả là được luyện vững chắc hơn không ít.

Hơn nữa, đúng là thời kỳ phát dục , Cố Duy Nhất mỗi ngày ăn cũng nhiều. Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Cố Duy Nhất liền cảm giác được chính mình so với trước đây đã cao hơn không ít.

Mà ngay cả ngực vốn là vùng đất bằng phẳng, lại cũng bắt đầu có hơi phình lên.

Đối với điều này, Cố Duy Nhất quả là hoan hỉ quá chừng.

Dù sao, nàng trước đây là người xuất thân tập võ , vóc người rất tốt.

Tuy không là đạt mức vóc người ma quỷ linh tinh các loại gì, nhưng cũng là có trước có sau. Vóc người càng là đạt ba mươi sáu, hai mươi bốn, ba mươi sáu ( đơn vị inch , = --), rất là tiêu chuẩn đó!

Nơi nào giống như hiện tại! ?

Một trước lại một sau, thân thể nhỏ bé này nhìn ngược nhìn xuôi nhìn trước ngó sau đều là như nhau.

Hơn nữa, vẫn còn lùn quá chừng.

Mặc dù gần đây thân thể bắt đầu phát dục, khiến Cố Duy Nhất rất hài lòng.

Có điều, bởi vì hiện nay là ngày hè nóng bức, mặc dù sắp đến đầu thu , thời tiết cũng vẫn còn rất nóng.

Đặc biệt vào lúc ban ngày, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Mỗi ngày tập võ dướimặt trời cùng Lý Đạt như vậy , Cố Duy Nhất cảm giác được, làn da chính mình thật vất vả làm trắng , so với trước đây lại càng thêm đen trũi.

Mặc dù, nàng mỗi ngày đều ngâm tắm sữa bò, da thịt sờ thấy mịn màng mềm mại, thế nhưng nước da chính là một chữ, hắc!

Đối với điều này, Cố Duy Nhất phi thường chán nản.

Có lẽ, đời này, nàng không bao giờ có thể có một ngày trắng trẻo lại được nữa . . .

Liền vào lúc Cố Duy Nhất thở dài, thời điểm săn thú đầu thu , chính lúc mỗi ngày một đến gần.

Đối với loại chuyện săn thú này, Cố Duy Nhất cho tới bây giờ cũng không có tham gia cùng.

Nghe nói, hội săn mùa thu hàng năm , đều chỉ có nam nhân đi, không cho nữ hài tử tham gia.

Đối với điều này, Cố Duy Nhất càng là tự mình đi cầu khẩn Độc Cô Ngạo Phong, để hắn mang chính mình đi.

Không nghĩ tới, Độc Cô Ngạo Phong lại đồng ý.

Vừa lúc, Độc Cô Ngạo Vũ cũng ở đó.

Sau khi biết được Cố Duy Nhất lại cũng có thể đi dự hội săn mùa thu, hắn càng là không muốn đối diện.

Có điều là bởi vì lần trước, sau khi bị Độc Cô Ngạo Phong xử phạt, gần đây Độc Cô Ngạo Vũ trở nên ngoan ngoãn an phận thủ thường không ít.

Ít nhất, một tháng gần đây , đều không còn có tranh hơn thua linh tinh các loại gì đó cùng Cố Duy Nhất.

Nghĩ đến, Hỗn Thế tiểu Ma vương này, cũng là có chỗ kiêng nể!

. . .

Đúng là thời gian giữa trưa, hiếm khi có được Lý Đạt không ở đây như hôm nay , nghe nói có việc phải làm.

Kết quả là, hôm nay Cố Duy Nhất có được kì nghỉ hiếm hoi, không cần đến luyện võ tràng tập võ .

Mỗi ngày đều tập võ ở luyện võ tràng, Cố Duy Nhất mặc dù thích tập võ, chỉ là cũng bị mệt.

Có được ngày nghỉ hôm nay , Cố Duy Nhất liền len lén lười, một mạch ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao.

Sau khi thức dậy, nàng lại mang theo Cúc Vận đến bên trong hoàng cung để đi dạo một vòng.

Nàng nghĩ, đợi đi dạo xong rồi, liền đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một ít bột, rồi tự mình làm chút điểm tâm, sau đó đưa đến Ngự Thư Phòng, cho Độc Cô Ngạo Phong nếm thử.

Nghĩ đến, gần đây nàng một mực đều tập võ, đã lâu không có xuống bếp rồi đây!

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.

Chỉ thấy tiết trời hôm nay không tệ, trời xanh mây trắng, gió mát hiu hiu, đưa tới từng đợt cảm giác mát mẻ.

Giờ phút này đúng là mùa hoa sen nở rộ. Ở Thiên Lí Trì bên trong hoàng cung, hoa sen nhấp nhô thật là đẹp mắt, Cúc Vận liền đề nghị đến bên kia đi một chút.

Đối với điều này, Cố Duy Nhất tự nhiên không có dị nghị.

Nàng vẫn còn tính toán, định hái một chút hoa sen mang về, rồi cắm ở trong cái vại nước lớn bên ngoài cung điện, tô điểm làm đẹp một phen, vậy cũng là rất tốt.

Vào lúc Cố Duy Nhất và Cúc Vận đi tới Thiên Lí Trì, đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bên trong Thiên Lí Trì , một chốn xanh biếc.

Trên cao mặt trời sáng lạn, ánh nắng vàng rực rỡ kia đang chiếu thẳng xuống, phủ trên mặt hồ.

Chỉ thấy liếc mắt nhìn khắp một vòng mặt hồ , ánh vàng lấp lánh, sóng nước lăn tăn, phảng phất như được dát một tầng bột vàng, trông rất đẹp mắt!

Còn ven bờ, chính là phủ đầy lá sen xanh biếc và hoa sen.

Lá sen xanh biếc, từng mảnh từng mảnh, phủ khắp trên mặt hồ, mỗi khi có gió thổi qua lại lắc la lắc lư.

Xen lẫn trong đó, càng là tô điểm không ít bông hoa sen mịn màng đủ màu sắc.

Đúng là mùa hoa sen nở rộ.

Chỉ thấy giữa đám lá sen, những đóa hoa sen giống như cô nương duyên dáng yêu kiều , ngạo nghễ sừng sững trong đó, màu sắc khác nhau.

Hồng phấn mềm mại, màu tím thanh nhã, màu đỏ say lòng người, màu trắng thánh khiết.

Có nụ hoa chờ nở, có bông đã nở rộ toàn bộ. Cùng với gió mát hiu hiu, lại thêm hồ nước xanh biếc và lá sen phụ trợ lẫn nhau , quả thực là đẹp như tranh vẽ!

Nào có nữ hài tử là không thích hoa! ? Cố Duy Nhất cũng không ngoại lệ!

Nhìn thấy đám hoa sen xinh đẹp như vậy, Cố Duy Nhất càng là khóe miệng cong lên một cái, tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng tuôn ra từ trong miệng nàng.

"Ha hả, nơi này thật đẹp a! sớm một chút đi tới cổ đại có lẽ tốt hơn. Nơi này không khí trong lành như vậy, bầu trời xanh trong như vậy , lại thêm hồ nước thế này, cũng là trong suốt thấy đến tận đáy, cũng không có bị ô nhiễm một chút nào, cực kỳ xinh đẹp!"

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trên mặt Cúc Vận không khỏi hiện lên vài phần nghi hoặc và mơ hồ.

"Quận chúa, người đang nói cái gì đây! ?"

"Ha hả, không có việc gì, ta là nói, nơi này đẹp quá!"

Đối với việc Cúc Vận nghi hoặc, trong lòng Cố Duy Nhất biết nàng không giải thích được, cũng không hề giải thích.

Ngắm nhìn một hồ hoa sen trước mắt, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm tình cũng bắt đầu sung sướng theo.

Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Nha! Nơi này hoa sen phát triển tốt như vậy, không bằng chúng ta hái một ít mang về. Đến lúc đó làm một ít canh hạt sen cho phụ hoàng . Hoa sen điểm tâm là vô cùng tốt!"

Nghe được đề nghị này của Cố Duy Nhất, Cúc Vận lập tức gật đầu cười nói.

"Quận chúa đưa ra ý tưởng này vô cùng tốt đây! Hoàng thượng mỗi ngày hàng vạn công việc, chỉ là thích thú nhất món ăn điểm tâm do Quận chúa làm đây! Nếu như để cho Hoàng thượng biết Quận chúa lại tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ngài, khẳng định thật cao hứng."

Nghe được lời Cúc Vận nói, ở trong đầu Cố Duy Nhất không khỏi hiện lên bóng dáng của Độc Cô Ngạo Phong.

Nghĩ đến Độc Cô Ngạo Phong thích ăn món điểm tâm do chính mình làm , trong bụng liền thấy vừa lòng đẹp ý, phảng phất như được tưới mật.

Lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng cười nói.

"Vậy thì vẫn còn chờ cái gì! ? Hiện tại chúng ta phải đi hái hoa sen đã!"

Cố Duy Nhất vừa mở miệng nói, mắt nhung vừa tìm kiếm bốn phía, tính toán tìm hoa sen tốt hơn để làm điểm tâm.

Chỉ là, Thiên Lí Trì hoa sen tuy nhiều, thế nhưng, ở ven bờ thì hoa sen có hình dáng đẹp lại không có bao nhiêu.

Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất cau lại một cái, không khỏi có hơi ảo não .

"Ngươi nhìn hoa sen ven bờ, không phải vóc dáng tướng mạo xấu xí , chính là không cân đối, cũng không đẹp!"

"A, vậy làm sao bây giờ! ?"

Cúc Vận nghe vậy, trên mặt cũng có vẻ ảo não.

"Chỉ có ở giữa hồ thì hình dáng mới là tốt nhất. Thế nhưng , hoa sen ở giữa hồ, chúng ta không hái được a!"

Liền vào lúc Cúc Vận mặt mày có vẻ ảo não, Cố Duy Nhất sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Hì hì, ta có biện pháp! Cúc Vận, ngươi mau đi báo cho người ta tìm một thuyền nhỏ đến đây. Bản Quận chúa muốn chiếc thuyền hoa nho nhỏ đến giữa hồ hái hoa sen!"

"A! ?"

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Cúc Vận trên mặt sửng sốt, mặt mày kinh ngạc.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi mở miệng cười nói.

"Ngươi đi đi a , nếu như chậm trễ thời gian, liền không làm được điểm tâm cho phụ hoàng ăn, ngươi đi nhanh thôi."

Cố Duy Nhất mở miệng thúc giục.

Cúc Vận nghe vậy, cũng không từng nói thêm cái gì, nhanh chóng đi xuống báo cho người ta tìm thuyền nhỏ.

Không đến một khắc, mấy tên tiểu thái giám liền kiếm được một chiếc thuyền nhỏ.

Cố Duy Nhất thấy vậy, thật là vừa lòng, liền lập tức nhảy xuống thuyền nhỏ.

Lại thấy Cúc Vận tràn đầy quẫn bách ảo não đứng ở bên bờ, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.

"Cúc Vận, tại sao ngươi không xuống! ?"

Nghe được lời Cố Duy Nhất hỏi, chân mày Cúc Vận càng là cau lại gắt gao, tràn đầy vẻ e ngại.

"Quận chúa, người tạm tha nô tỳ đi, nô tỳ sẽ bị say sóng . . ."

Nói tới đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiếm thấy kia của Cúc Vận, càng là nhuộm vài phần thẹn thùng và ngượng ngùng.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi bật cười.

"Thì ra là thế, được rồi được rồi, vậy ngươi liền ở chỗ này chờ đi. Ta hái được hoa sen liền trở về."

Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất liền lập tức khua mái chèo, bơi tới giữa hồ.

Nói cho cùng, cho tới bây giờ Cố Duy Nhất vẫn còn không từng ngồi trên thuyền nhỏ, cũng chưa hề khua mái chèo. Nhưng mà, Cố Duy Nhất lại cũng không sợ hãi chút nào.

Phải biết rằng, Cố Duy Nhất bơi lội là vô cùng tốt. Coi như lát nữa có té xuống , chính mình cũng có thể vùng vẫy bơi quay về trên bờ.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất liền chậm rãi vung mái chèo, bơi tới chính giữa hồ.

Chỉ thấy, hoa sen trong Thiên Lí Trì này mọc lên vô cùng tốt.

Bốn phía đều tràn ngập mùi thơm hoa sen tươi mát, làm cho người ta ngửi thấy, rất là thấm vào ruột gan.

Cố Duy Nhất vừa chậm rãi ngửi mùi thơm hoa sen thanh nhã , vừa từ từ tán thưởng khen ngợi hoa sen mọc khắp hồ.

Gió mát hiu hiu, trời xanh mây trắng, sóng nước lăn tăn, hoa sen vờn quanh, loại cảm giác này, loại hình ảnh này, quả thực chỉ trên trời cao mới có!

Nếu như vào đúng thời điểm này, đột nhiên xuất hiện một tiên nhân, Cố Duy Nhất cũng thấy được là đương nhiên !

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, khóe mắt quét nhanh một lượt, chỉ thấy cách đó không xa, bỗng hiện ra một chiếc thuyền nhỏ.

Chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ kia, đang chậm tãi bồng bềnh ở quanh chỗ hoa sen, có cảm giác siêu trần thoát tục mà độc lập.

Nhưng mà, điều khiến cho Cố Duy Nhất kinh ngạc chính là, ở trên chiếc thuyền nhỏ kia, lại vẫn còn nằm một người!

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, trên mặt sửng sốt, tràn đầy tò mò và nghi hoặc.

Rốt cuộc là ai có được nhàn hạ thoải mái như vậy , tại giờ này khắc này, nằm ở giữa đám hoa sen này mà trộm được nửa ngày nhàn nhã đây! ?

Trong lòng tò mò, Cố Duy Nhất càng là từ từ đưa mái chèo, chậm rãi bơi tới chiếc thuyền nhỏ kia.

Cùng với chính mình càng ngày càng gần chiếc thuyền nhỏ kia, bóng người nằm ở trên chiếc thuyền nhỏ đó cũng chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt Cố Duy Nhất.

Đến lúc Cố Duy Nhất nhìn rõ ràng nam nhân áo trắng đang nằm ở trên chiếc thuyền nhỏ kia, đồng mâu lập tức trợn lên một cái, trong lòng giật mình

Lại là hắn! ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio