Đường Chuyên

chương 1023: nộ hỏa của trưởng tôn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đi thôi tiểu tử thối, trốn không thoát đâu, người sáng suốt ai mà không nhìn ra, bệ hạ lúc này có khổ khó nói. Bệ hạ cho ngươi chế tạo chiến hạm xưa nay chưa từng có, ngươi làm ra một con quái vật như thế, bảo bệ hạ phải xử lý sao? Giao cho ai mới yên tâm? Đại chiến hạm như vậy có thể ở hải ngoại khai quốc, nếu như đại tướng giữ thuyền nổi dã tâm, ai có thể thu phục? Nương nương đây là giúp bệ hạ hỏi ngươi, bọn lão phu tới giúp ngươi.

Trình Giảo Kim đẩy Vân Diệp lên chiến thuyền, chẳng bao lâu đã tới cạnh Công Chúa. Mấy nữ thị vệ đỡ Trưởng Tôn lên thuyền, toàn gia Vân Diệp ra bái kiến.

Trưởng Tôn đỡ tay lão nãi nãi nói:

- Ba năm không gặp, lão phu nhân càng thêm khỏe mạnh, thực là chuyện tốt. tôn nhi cũng không chịu kém, chắt trai người nào người nấy thông tuệ, thật khiến người ước ao.

Lão nãi nãi luôn miệng nói nhờ phúc khí hoàng gia Vân gia mới có ngày này, tự nhiên phải giáo dục tử tôn trung tâm ái quốc, báo ân hoàng đế, không dám chậm trễ chút nào.

Trưởng Tôn lại nói với Tân Nguyệt mấy câu, thấy Tiểu Nha quỳ phía sau thì mệnh nàng đứng dậy, nâng cằm nàng nói:

- Vừa nhìn đã thấy là một hài tử thông minh, Hữu nhi lấy được ngươi coi như ông trời tác hợp, sau khi gả rồi nhất định phải dạy chồng nuôi con không được phụ lòng bệ hạ.

Tân Nguyệt vừa kinh vừa sợ, nhất là khi nghe bốn chữ dạy chồng nuôi con thì lo Tiểu Nha sẽ tức giận, khó khăn lắm mới nghe Tiểu Nha nói sáu chữ: "Cẩn tuân mệnh, không dám cãi", lúc này mới yên lòng.

Trưởng Tôn lại nâng cằm Tiểu Vũ, nhìn kỹ rồi thở dài:

- Sư phụ ngươi luôn thiên vị ngươi, khuê nữ tốt như vậy lại vô duyên với hoàng gia. Có điều nữ tử thông minh thường không tốt, sư phụ ngươi khổ tâm an bài đại tràng diện cho Địch Nhân Kiệt, chính là muốn đề cử hắn cho bệ hạ. Bổn cung biết tài học của ngươi thậm chí còn hơn Địch Nhân Kiệt, chẳng qua Đại Đường không có tiền lệ nữ tử làm quan, cùng lắm là làm nữ quan trong cung, ngươi có bằng lòng hay không?

Tiểu Vũ tự nhiên gỡ ngón tay Trưởng Tôn, cúi đầu nói:

- Nữ tử vô tài mới có phúc, sư phụ khổ tâm giáo dục Vũ Mị nhiều năm chính là không muốn Vũ Mị rơi vào vòng quyền lực, hiện tại gả Vũ Mị cho Địch thị, chính là muốn suốt đời Vũ Mị an lành vui vẻ. Có thể làm môn hạ sư phụ mới chính là phúc khí lớn nhất của Vũ Mị.

Trưởng Tôn gật đầu nói:

- Cũng là, nữ quan ngươi không để vào mắt, nói cho bổn cung chút, ý ngươi thế nào? Hôm nay bổn cung sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn nói:

- Gia sư đã chấp thuận Vũ Mị xuất sư, tiểu nữ tự thấy năm theo sư phụ không hề uổng, nếu như Vũ Mị có thể vào Ngọc Sơn thư viện dạy học, tất sẽ vui mừng vô hạn.

Ánh mắt Trưởng Tôn nheo lại:

- Nữ tử thư viện?

Tiểu Vũ kiên quyết hồi đáp:

- Không, Ngọc Sơn thư viện, Vũ Mị nguyện mặc thanh y, dạy thiên hạ sĩ tử.

- Ngươi sư xuất danh môn, bổn cung không nghi ngờ tài học của ngươi, chỉ lo tâm chí của ngươi, người làm thầy tâm sáng tựa nguyệt, vì sao giữa đôi lông mày ngươi lại ẩn hiện mây đen không tan?

- Tiểu nữ đang lo cho Đại Đế, trước đây gia sư mệnh Địch Nhân Kiệt và tiểu nữ trang bị tất cả vũ khí tối tân của thư viện cho Đại Đế, tiểu nữ liền biết số phận của nó tất không tốt. Cổ nhân thường nói mâu thuẫn, kỳ thực là một công một thủ, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được. Sư phụ mệnh Địch Nhân Kiệt và tiểu nữ làm ra mâu sắc nhất thế gian, nhưng với thuẫn lại chẳng đế ý tới, trên đời sao có đế vương chỉ công không thủ?

Hiện giờ nhìn lợi khí mạnh nhất thế gian không được cùng danh tướng rong ruổi, phải chịu nhục trong ao tù nước đọng, tiểu nữ không khỏi sinh lòng bi ai. Giao long không thể vùng vẫy trong biển rộng, cũng nên trở mình ở Giang, Hà. Tiểu nữ vừa nghĩ Đế Vương hiệu sắp phải sống nốt quãng đời còn lại ở vũng Khúc Giang thì lòng đau như cắt. Dù gì nó cũng là tâm huyết nhiều năm của thư viện.

Trưởng Tôn kéo tay Tiểu Vũ hỏi nhỏ:

- Lẽ nào ngươi cho rằng Đại Đế nên rong ruổi biển khơi?

- Không thể nào, Đại Đế chỉ có thể kéo hơi tàn ở Khúc Giang, nếu như thủy đạo có chuyện phải lập tức phá hủy, không thể để lọt vào tay người khác. Tiểu nữ trước còn có ý, nhưng sau khi chứng kiến nó giao phong cùng Công Chúa và Thanh Tước, liền cho rằng nó không thể tồn tại ở thời đại này, lại càng không nên xuất hiện với hình thái vô địch. Lúc này nếu bệ hạ còn là Tần vương chinh phạt thiên hạ, tự nhiên có thể khống chế, thế nhưng hiện tại thanh bình, bệ hạ cũng không lĩnh binh, trọng khí quốc gia há có thể để người giữ lấy?

- Đáng thương, còn nhỏ mà đã biết quan tâm quốc gia đại sự, còn có thể tìm được biện pháp tốt nhất, cũng không biết sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào. Đáng tiếc, đáng tiếc sinh thân nữ nhi, nếu là nam tử nhất định sẽ là danh thần Đại Đường ta.

Trưởng Tôn vỗ má Tiểu Vũ, lấy xuống một cái trâm cài lên đầu Tiểu Vũ, nói:

- Lòng ngươi đã ở Ngọc Sơn thư viện, vậy bổn cung liền thành toàn cho ngươi. Mặc thanh y, giáo hóa sĩ tử thiên hạ, hùng tâm như vậy nam nhi cũng ít người có. Sau khi hồi kinh cáo thân của ngươi sẽ tới, trước có Hi Mạt Đế Á, giờ có Vũ Mị cũng không có gì lạ. Chí khí Đại Đường tựa biển rộng, đủ cho các ngươi tung hoành.

Tiểu Vũ cảm tạ Trưởng Tôn, theo Tiểu Nha về khoang, chỉ còn Tân Nguyệt ở bên hầu hạ Trưởng Tôn. Ba người Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt và Tần Quỳnh đang túm lại một chỗ bàn bạc với Vân Diệp, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra.

- Nói cái gì đó, nói to một chút cho ta vui với.

Trưởng Tôn uống hớp trà, thấy bốn người xì xầm thì mở miệng hỏi.

- Nương nương, Vân Diệp nói y mang từ phương nam vài cái cây nhỏ, muốn mời chúng ta đi xem. Cựu thần đang đoán xem mấy cây đó có gì đáng xem, đàn mộc quan tài của lão Trình cũng cần chú ý một chút.

Nghe lão Trình nói xong, Tân Nguyệt bèn nói nhỏ vào tai Trưởng Tôn, Trưởng Tôn kinh ngạc hỏi lại:

- Quả thực như vậy?

- Đúng là như vậy, nếu không Thọ nhi ba năm không gặp phụ mẫu sao chẳng thèm quan tâm phụ mẫu?

Tân Nguyệt che miệng cười khẽ, nói cho Vân Thọ cười híp cả mắt.

- Có thể mang cây ăn quả tới đây thật là ngạc nhiên, bổn cung cũng muốn đại khai nhãn giới. Lần trước nếu không phải Tiểu Thọ cho ta hai trái vải ăn, ta còn không biết mùi vị của quả ngon Lĩnh Nam.

Tân Nguyệt nhẹ đỡ Trưởng Tôn ra sau khoang, Trình Giảo Kim giật mình hỏi Vân Diệp:

- Chẳng lẽ ngươi mang cả cây lẫn quả vải đến đây?

- Đương nhiên, còn cả chuối, hôm qua tiểu tử thấy vài buồng đã chín, giờ có thể ăn, mùi vệ không tệ.

Vân Diệp cười.

Lão Ngưu nghĩ một chút rồi nói với Vân Diệp:

- Ngươi không phải là người thích xa hoa, sao hiện tại còn làm chuyện thạch sùng? Làm vậy tất khiến người ghen ghét, quá bất cẩn rồi.

- Bá bá quá lo lắng, túng thiếu mà làm thế này mới không hợp. Đại Đường hiện đang lo chuyện phát triển không cân bằng. Quan Trung, Thục trung lương thực nhiều ăn không hết, thế nhưng Lũng Trung, Hà Bắc, Sơn Đông, Hoài Nam vẫn ăn không no, nơi xa xôi vẫn đói nghèo như cũ. Ngay đến Nhạc Châu dựa vào Vân Mộng Trạch cũng mới khởi sắc, cho nên chính sách triều đình cần phải đa nguyên hóa mới được. Địa phương giàu có phải khuyến khích dùng tiền, nơi khó khăn phải tiết kiệm, nơi trung bình cần khuyến khích sản xuất. Tiểu tử muốn Trường An, Lạc Dương tạo thành một làn gió xa hoa, tất cả mọi người đều mang tiền cất giấu tới đô thị, tránh thành tiền hoang phí, bất lợi cho người nghèo làm giàu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio