Ngụy Chinh quả nhiên không hổ lão luyện quan trường, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, chắp tay thi lễ với Vân Diệp:
- Bất luận thế nào, Ngụy Chinh xin cảm ơn ý tốt của Vân hầu, chẳng qua lão phu muốn hỏi một câu, vì sao?
Vấn đề này chẳng những Ngụy Chinh muốn biết, Lý Nhị cũng muốn biết, đám đứng xung quanh cũng muốn biết, chỉ có Hứa Kính Tông vẫn phe phẩy chiết phiến, tựa hồ suy nghĩ.
- Tại sao? Có gì mà tại sao? Thế giới này cần lắm cái tại sao vậy sao? Ngươi là thần tử bệ hạ, ta cũng vậy, chúng ta làm thần một điện, dù bất đồng chính kiến, công kích lẫn nhau nhưng đó cũng là thường, ta chưa từng coi Ngụy Chinh ngươi là ác nhân, chỉ cho rằng ngươi là một người thông thái bảo thủ, có lẽ trong mắt ngươi ta cũng không tốt đẹp gì. Nhưng chính kiến là chính kiến, còn ngươi bị bệnh đến mức này, ta có năng lực, có cách chữa khỏi cho ngươi, chẳng lẽ phải khoanh tay đứng nhìn? Ân sư ta chưa bao giờ dạy ta thờ ơ, nương nương năm xưa cũng vậy. Ngụy Chinh, ngươi nghi ngờ nhân phẩm của ta thì cũng thôi, chẳng lẽ ngay cả giáo dục của ta ngươi cũng nghi ngờ sao?
Vân Diệp càng nói càng tức, giọng càng ngày càng lớn, nói xong câu cuối liền phất tay bỏ đi, tiếp tục hầu hoàng đế cướp bóc nhà mình.
Lý Nhị quay đầu nhìn Vân Diệp nói:
- Tạm được, không làm trẫm thất vọng, làm được như vậy, dù xa hoa chút cũng không ảnh hưởng tới nhân phẩm của ngươi. Cuối cùng cũng thấy ngươi có chút giáo dục, không tệ, không tệ, mấy năm tâm huyết của hoàng hậu không uổng, ít nhiều cũng được an ủi một chút.
Đỗ Như Hối góp vui:
- Lão Ngụy lần này té quả đau, tranh chấp thế này nhiều hơn nữa vẫn là phúc phận Đại Đường. Những năm này bệ hạ không ngừng dạy bảo quần thần hòa thuận, hôm nay đã có hoa tươi nở rộ, chúc mừng bệ hạ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lớn nói với Ngụy Chinh:
- Lão Ngụy, trông cá mập của lão cho tốt, Tôn tiên sinh đang bên Thanh Tước, mắt ngươi càng lúc càng nặng, kéo dài không tốt. Đến Nhạc Dương ngươi cứ tĩnh thất điều dưỡng, mời Tôn tiên sinh sớm ngày thi thuật.
Ngụy Chinh cũng cười lớn chỉ cá mập:
- Thanh danh một đời lão phu lại hủy trên người ngươi, quả là khó chịu, xem ra ngày sau muốn buộc tội Vân hầu phải cực kỳ thận trọng, phải không có chỗ sơ hở mới nói.
Trưởng Tôn cười vui vẻ kêu Vân Diệp tới vỗ tay y, nói:
- Biết ngươi không phải người vô tình mà, trời ạ, chỉ cần không có tâm hại người liền là người tốt. Bổn cung dạy bảo ngươi đã nhiều năm mà ngươi vẫn chưa quên, như vậy thật tốt.
Lấy tiểu đao trong tay Trưởng Tôn đi cắt hoa chuối rồi đặt lại vào giỏ, những hoa này đã không thể kết thành quả, dù sao từ nhiệt đới sang á nhiệt đới ảnh hưởng vẫn rất lớn.
- Nương nương, chờ đến bữa tối đệ tử dùng hoa này xào cho nương nương một đĩa, đó mới là món ngon tuyệt phẩm, vượt xa tôm, cua. Không gạt nương nương, bệ hạ không ngừng tìm kiếm, nhưng lại bỏ qua thứ ngon nhất, đợi đến lúc bệ hạ thu thập xong hết, thầy trò chúng ta sẽ mang tiểu hỏa lô lên Thanh Tước, lúc dong thuyền Xích Bích, đệ tử sẽ nướng mời nương nương, bữa tối ăn thịt bầm là được rồi, nếu ăn nhiều sẽ khiến loạn vị.
Trưởng Tôn khẽ cười gật đầu, xoay người nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, tối nay thiếp phải dẫn Thanh Tước và Vân Diệp dạ du Xích Bích, ngắm trăng hoài cổ, chẳng biết có được không?
Lý Nhị nhìn Vân Diệp, nói:
- Cũng tốt, các nàng tự tìm thú vui đi.
Hứa Kính Tông cảm giác mình là người thừa, khẽ đụng Vân Diệp, nói:
- Ngón này cao, ba năm không về Trường An, giờ mới nửa đường đã như vậy, dù chưa thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhưng sống an ổn thì không có vấn đề.
Ngươi giúp ta chút, có cơ hội nói với bệ hạ để ta lại về thư viện tiếp tục làm học giám (giám thị) đi, Trung thư thị lang không phải là chức ta có thể làm, suốt ngày phải cười ta bệnh mất, giờ có muốn khóc ta vẫn phải trưng bộ mặt vui vẻ ra.
Cuộc sống giờ khó khăn, thượng ti trực tiếp Phòng Huyền Linh không định gặp ta, lão đại Bùi gia phía sau luôn nhớ vị trí của ta, ta không cẩn thận viết sai một chữ liền bị Phòng Huyền Linh chửi mắng một trận, lão phu năm nay cũng là người cần mặt mũi chứ, thượng ti lại không cho tí nào. Cả triều văn võ đều cho ta may mắn, là dựa vào nịnh bợ mà thượng vị, Trung thư thị lang sớm muộn cũng bị Bùi lão đại cướp đi, nếu ta bị chuyển làm Thứ sử thì thảm quá, mau nghĩ biện pháp, ta không muốn rời Trường An.
Thiên cổ đại âm nhân sống thê thảm thế này là điều Vân Diệp không nghĩ tới, một người da trơn như trạch lại không có địa vị gì trên triều đình của Lý Nhị. Bây giờ trên triều đình, cần nào là năng thần, cần nào là trực thần, không thì cũng phải là người biết làm thần. Giờ hoàng đế muốn tất cả phải quang minh chính đại, vì hắn không cần thiết dùng âm mưu quỷ kế, muốn làm gì thì trực tiếp hạ lệnh, lệnh không nghe đại quân liền tới.
Lý Nhị là một quân chủ rộng lượng, một mực rêu rao đối nội đạt được đạo Khổng Mạnh, đối với Châu thi ràng buộc thi hành vương đạo, đối ngoại quốc thi hành bá đạo, dựa theo hiểu biết của Hứa Kính Tông, cái gọi là đạo Khổng Mạnh cùa Lý Nhị chính là khuyên trước, khuyên không nghe liền có đại quân tới tận cửa. Cái gọi là vương đạo chính là quân tới phía trước ngươi phải chào mừng, nhưng bá đạo ở chỗ đại quân muốn lúc nào tới thì tới, chém đầu xong rồi mới xét xem có đúng hay không.
Triều đình như vậy căn bản không có đất cho Hứa Kính Tông sống, khi tỉnh lại sau cơn sung sướng được thăng quan, hắn hoảng sợ phát hiện xung quanh con hồ ly hắn không phải là chó săn thì cũng là sài lang, hắn là dị loại khó giữ mạng, giờ chỉ muốn về lại thư viện làm hồ ly khoái hoạt, cuộn đuôi tiếp tục ngủ, nói không chừng khi tỉnh lại lại thấy một con cửu vĩ hồ ly đang ngồi trên bảo tọa, lúc đó mới là thiên hạ của hồ ly.
Hứa Kính Tông rất đáng thương, con cửu vĩ hồ ly kia không đi cướp ngôi hoàng đế mà lại địa vị tối cao của Ngọc Sơn thư viện. Cũng không biết có thể đấu thắng con cửu vĩ hồ ly đó không? Có lẽ là không, vì sư phụ đã giao thư viện cho cửu vĩ hồ ly nàng, mà không định giao cho Hứa Kính Tông hắn.
Hoàng đế cướp bóc Vân gia xong liền dẫn theo lâu la rời đi, Trưởng Tôn cùng Hứa Kính Tông lưu lại, mắt thấy Vân Diệp từ trong đất bới ra rất nhiều thứ đen đen cẩn thận bỏ vào giỏ, lại từ bên cạnh thùng gỗ vớt ra rất nhiều cá nhỏ, nói với Trưởng Tôn:
- Nương nương, đây mới là mỹ vị vô thượng, các thứ còn lại không tính là gì.
Dùng Đại Đế đi Xích Bích hoài cổ cũng chỉ có Lý Nhị làm được. Trưởng Tôn thì thích thú xem Vân Diệp chuẩn bị, Lý Thái quen việc đem cánh gà gói kỹ vào lá sen rồi bỏ giỏ trúc, Vân Diệp thì đang phết mỡ lên bắp.
Chuyện như vậy nhất định phải làm mới hay, Tân Nguyệt tự mình lấy que trúc chọc rau cải, Trưởng Tôn thấy Tân Nguyệt còn chọc cả ớt và rau hẹ thì định hỏi lại thôi, học theo Tân Nguyệt cũng lấy que trúc chọc nấm.
- Loại chuyện này giao cho người làm là được, sao phải tự làm?