Đường Chuyên

chương 1100: kết quả tệ nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ đạo sa mạc bị Thiên Ma Cơ cải biên thành sôi động mà phóng khoáng, bớt đi chút vị dâm đãng, thêm vài phần nghiêm trang, dưới tiếng trống tay kịch liệt, mông và bụng Hồ cơ bày ra đủ loại vũ điệu, khiến đám nhà quê Đại Đường ngây ngất, múa rắn yêu mị và thần bí càng làm đám dốt nát há hốc mồm, cơ thể của nữ nhân lại có thể mềm tới mức đó, như không có xương vậy.

Hò hét không chỉ có nam khách, ở bên kia bình phong đám nữ khách mới là người hò hét chủ yếu. Tiết Vạn Triệt đỏ mặt tía tai, múa rắn là thứ khiêu khích dục vọng nguy thủy của nam nhân nhất, hắn từ lúc về Trường An liền ở trạng thái cấm dục, sao chịu nổi thứ dụ hoặc này, với một tên thiếu gia phong lưu mà nói, đây là chuyện dày vò.

Phòng Di Ái mặt đen xì, vì hắn nghe thấy bên kia bình phong, Cao Dương đang lớn tiếng bình luận, tựa hồ còn đang chọc giận Vân Nha, bất kể vũ cơ làm ra động tác gì đều hỏi Vân Nha có làm được không?

- Ái dà, quá vô liêm sỉ rồi, Vân Nha ngươi nhìn kia, ả đem đầu cắm vào mông rồi, ngươi làm được không? Trước kia ở thư viện ngươi luyện trò này, hay ngươi thử xem?

- Cao Dương câm mồm, ngoan ngoãn mà xem đi, vũ đạo tốt như vậy không bịt được miệng muội à?

Người lên tiếng là Tương Thành, Phòng Di Ái thở phào, có Đại tỷ Tương Thành, đoán chừng hai người này không đánh nhau được.

Rất nhiều huân quý bực mình nhìn Vân Diệp, bày trò gì thế, có thứ hay như vậy, sao lại bảo mang lão bà tới? Nam nhân vây tròn xem có phải hơn phải giờ vở đứng đắn thế này không?

Vân gia đã tuyên bố trước, vũ cơ trong nhà chỉ phụ trách khiêu vũ trợ hứng, chuyện khác không chiêu đãi, mọi người đều không hiểu, Hồ cơ chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi mà. Ai hiểu Vân Diệp đều biết y không thể thu những Hồ cơ này vào phòng, cách làm uổng phí của trời này đều không đúng.

Cùng với quốc lực Đại Đường tăng lên, người ngoại tộc trong mắt Đại Đường đúng là không có địa vị gì, Hồ cơ là đồ chơi, là vàng bạc, coi họ là người như Vân Diệp làm mới là chuyện lạ.

Xem xong vũ đạo, đèn màu trong sân treo cao, đều bếp lấy từ trong lồng hấp cực lớn ra từng bát canh như nước lọc, phó dịch đưa tới cho mỗi một vị khách, bát toàn là sứ trắng đặt trên chiếc đĩa tinh xảo, nhìn qua nước canh có thể thấy hoa mẫu đơn dưới đáy bát.

Trước khi uống canh, phó dịch yêu cầu khách súc miệng, ở trường hợp khác làm thế là rất thất lễ, nhưng ở Vân gia thì không ai thấy lạ, Vân gia ăn uống nhiều quy củ. Đợi khách khứa súc miệng xong, trước mặt mỗi người có thêm một bát canh nhỏ, bát cực nóng, nhưng không có nhiệt khí tỏa ra, vì trên canh tựa hồ có lớp dầu hoa trong suốt, ngăn hơi nước bốc lên.

Phó dịch Vân gia làm động tác mời rồi rời đi, khách khứa đưa mặt nhìn nhau, không ai uống trước, lo làm sai thì bêu mặt.

Lý Thái uống quen rồi, thấy đại ca chần trừ, liền đi tới cho thìa vào bát nguấy nhẹ, một luồng hơi nóng bốc lên, hắn vừa ngấy vừa nói với Lý Thừa Càn:

- Đại ca, đây là canh tùng lộ, bên trên là lớp mỡ, chẳng biết Vân gia làm sao biến nó thành trong suốt, lần trước đệ ăn còn có thịt gà sợi và nấm bên trong, hiện giờ không thấy, chắc bị vứt đi hết rồi, huynh thong thả uống, nóng lắm.

Lý Thừa Càn cười nhận lấy bát canh, tự mình từ từ nguấy, mỗi lần nguấy lại có một mùi hương thơm ngát bốc lên, còn chưa thưởng thức đã thấy món canh này là mỹ vị nhân gian.

Cao Dương nếm một miếng, gần như không nỡ nuốt xuống, muốn nói lại thấy Tương Thành nhìn mình, tiếp tục cúi đầu uống, uống ba ngụm thật không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Tiểu Nha bên cạnh, phát hiện chỗ khác biệt, bát của Tiểu Nha cực lớn, lớn hơn bát mình bốn năm lần, đang nguấy bừa bãi rất mất phong độ, còn dùng miếng bánh lớn ném vào bát.

Cao Dương phẫn nộ cực độ, sao thứ canh ngon thế này Vân Nha lại lấy chấm bánh ăn? Quá bất công, vừa rồi nàng còn muốn xin mấy bát mang về mời công bà, đại ca, đại tẩu nếm thủ.

Tiểu Nha nhìn đều Cao Dương đang đùng đùng nổi giận:

- Không phục à? Xưa nay ta đều ăn canh tùng lộ như thế đấy, đại ca ta còn không nói ta, ngươi là cái thá gì?

Tân Nguyệt đánh yêu Tiểu Nha một cái, dịu giọng nói với Cao Dương:

- Đừng để ý, toàn do ca ca nó chiều hư, nó uống canh như thế là không đúng, nếu muội thích canh này thì ta bảo đầu bếp làm cho mấy bát.

Cao Dương thấy Tân Nguyệt nói thế rồi không tiện so đo sự vô lễ của Tiểu Nha nữa, bê cát canh lên thong thả uống, lòng thề, sau này Phòng gia phải cầu kỳ hơn Vân gia mới được, sau đó mời hết mọi người, trừ Tiểu Nha.

Trình Xử Mặc chẳng biết dạ dày rèn bằng cái gì, nguấy vài cái rồi nuốt ực xuống, làm Lý Trì ngồi bên cạnh trố mắt ra, vừa rồi hắn uống hơi vội, môi bỏng rát.

Trình Xử Mặc uống xong tóm lấy đầu bếp nói:

- Không tệ, nấu cho ta một vò, khi đi ta mang theo.

Ở Vân gia thì hắn chẳng khác gì ở nhà, đầu bếp vội vâng dạ, có người đi đầu liền có người theo, trừ Tiết Vạn Triệt, ai cũng yêu cầu như thế.

Ăn ngon rồi, uống tốt rồi, Hồ cơ biểu diễn cũng xem rồi, Trường Tôn Xung sờ chòm râu ngắn, thi hứng nổi lên, ngửa mặt nhìn trăng sáng định làm một bài.

Thơ còn chưa đọc đã có vò rượu bay tới, vươn tay tóm lấy, mở nút ra uống một ngụm, hô một tiếng rượu ngon, sau đó xông vào đám đông tìm tên khốn nạn lấy vò rượu ném mình.

Mọi người đóng giả cao quý lâu rồi, rượu ngà ngày say không giả bộ được nữa, thế là dạ tiệc yên lành thành nơi ẩu đả cùng đấu rượu. Trong đó Tiết Vạn Triệt, Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung hảo sảng nhất, Lý Bằng Trình ra sức chớp mắt, trời mới biết vì sao bị tương một phát vào mắt, Lý Thừa Càn dẫn Lý Trì đủng đỉnh đi trong sân, thi thoảng né tránh đồ đạc bay qua, Lý Thái ôm một cái cây, hai chân bị người khác kéo căng...

Vân Diệp chỉ nhớ lúc bữa tiệc mở màn, nhưng không nhớ kết thúc lúc nào, hôm sau tỉnh lại chỉ thấy đầu đau dữ dội, bảo Tân Nguyệt lấy gương soi, không tệ, hơi giống độc giác quỷ vương, đám chết tiệt đó không lớn lên, mười năm trước như thế, già vẫn thế.

- Đám chết bằm, chiêu đãi bọn chúng ăn uống, chúng còn lấy bầu rượu đập chàng, chàng thân thể yếu đuổi, sau này bớt qua lại đám khốn kiếp đó.

Tân Nguyệt nhìn cái đầu sưng vù của Vân Diệp là lại rơi lệ:

- Ha ha ha, nàng chưa thấy bệ hạ mới khách, chỉ cần không phải tiệc chính quy, cầm vũ khí đánh nhau cũng có. Nhà ta thế này đã là gì, phải rồi, khách đi hết rồi chứ.

- Đi rồi, kẻ lấy, kẻ cướp, bát mẫu đơn mất ba bộ, còn vỡ một ít, không hiểu loại người gì còn định cướp Hồ cơ, nếu không phải Lưu Tiến Bảo đuổi Hồ cơ tới hậu viện thì không biết chuyện gì xảy ra.

- Toàn kẻ nuông chiều quen, uống rượu vào, bản tính bộc phát liền bất chấp, nghe nói khi bệ hạ đăng cơ, sau bữa tiệc ngay cả cung nữ cũng biến mất, nhà Lưu Hoằng Cơ có mấy nàng.

- Hiện còn ai có gan đó, chẳng qua là bắt nạt chàng hiền lành thôi.

Tân Nguyệt vẫn vô cùng phẫn nộ:

- Hiện cho mười tám lá gan bọn họ cũng không dám, ta vào hoàng cung còn lo nơm nớp nữa là, từ mấy vị trưởng bối, thấy phi tử khác là ta tránh cho nhanh, hoặc cúi đầu đợi họ đi qua. Không biết bệ hạ mắc chứng gì, phi tử mới nạp toàn là tiểu cô nương mười lăm mười sáu, còn nhỏ hơn đám Cao Dương, trong đó có một tiểu cô nương tên Từ Huệ, vừa gầy vừa nhỏ, bệ hạ lại vô cùng sủng ái, dựa vào bài thơ con cóc mà từ tài nhân thăng lên làm sung dung. Sau này ta không dám tới hậu cung nữa.

Từ Huệ, em này mình có biết, fan cuồng của Lý Nhị, khi Lý Nhị chết, em ấy đau buồn thành bệnh, không chịu uống thuốc rồi chết theo, chỉ nhớ khi chết mới trên .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio