Đường Chuyên

chương 1123: tuyết lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn hết bát mỳ mà tuyết vẫn chưa rơi, Tiểu Nha đã đi lại ba lần rồi, Vân Diệp đặt bát xuống bực mình nói:

- Nhìn thấy rồi, xinh đẹp lắm, sẽ làm Lý Hữu mê chết luôn, muội mặc thêm nhiều một chút được không hả, có khuê nữ nhà ai để hở cổ chạy rông thế kia không, không sợ lạnh à?

Tiểu Nha lập tức nhảy tới nằm trên lưng Vân Diệp làm nũng, nàng lộ cổ ra để cho ca ca nhìn, tẩu tẩu lấy mất của hồi môn, không cho nàng dùng, trong đó có chuỗi trân châu hồng, nàng muốn đeo bay giờ.

- Đã nói là của hồi môn rồi, giờ lấy làm gì, ai đeo trân châu giữ ấm không? Tuyết sắp rơi rồi, ngoài trời lạnh tới không thò tay ra ngoài được, nếu muội bị phong hàn thì sao đưa cơm cho Lý Hữu được.

Tiểu Nha ủ rũ bỏ đi, rất quy củ thu dọn bát của ca ca, Vân Thọ dẫn hai gia đinh chuẩn bị ra ngoài, thấy phụ thân ngồi dưới hành lang, gọi to:

- Cha, hài nhi đi thăm trang tử một chuyến, sắp có tuyết rồi, mấy hộ mới tới chưa làm nhà xong, phải ở lều có, hài nhi đi xem có chắc chắn không.

Chuyện này phải cho phép, con mình biết quan tâm tới trang hộ rồi, tuy biết khả năng nó tới núi đuổi gà rừng còn lớn hơn. Lão Tiền ở bên cảm động lau nước mắt:

- Hầu gia xem, đó là thiếu gia nhà ta, tuổi còn nhỏ đã biết lo nước lo dân, cả trang theo nhà ta hưởng phúc, trong trăm năm tới, nhà ta chỉ có hưng vượng.

Vân Diệp nghe chỉ muốn khóc, trang hộ sống khỏe phây phây, chỉ có quan viên huân quý là nơm nớp lo sợ, Lý Nhị khởi xướng quan viên tiết kiệm, nghe nói lò than trong phòng quá ấm, dễ làm quan viên sinh lười nhác, thế là lượng cung ứng than giảm đi một nửa. Vân Diệp tới thượng thư tỉnh có việc, thấy quan lại trong đó lạnh co ro, nước mũi ròng ròng, viết chữ xiêu vẹo.

Nha môn binh bộ dưới thượng thư tỉnh tới lượt Vân Diệp đi trực, vốn có thể đá bóng cho mấy tên thị lang, nhưng mấy tên này đều cáo bệnh, không biết có phải bệnh thật không, ai cũng nói mình tuổi cao sức yếu, nên thống lĩnh thủy sư thân cường lực tráng lại còn làm biếng bao năm chưa từng đi trực liền ngồi trên đại đường, y còn cái hàm binh bộ thị lang nữa mà.

Binh bộ thượng thư là Đỗ Như Hối, nhưng ông ta không sử lý chuyện vụn vặt này, nên do mấy vị thị lang lần lượt trực ca.

Bành Văn Thọ ti lang trung vũ khố thanh lại ty ôm một chồng văn thư tới đặt lên bàn:

- Được Vân hầu tọa trấn binh bộ đúng là phúc của đám tiểu lại, số công văn này khá lâu rồi, giờ không phê duyệt e có chuyện. Lũng, Hoài đều cấp bào, hạ quan lo phủ binh huấn luyện khai xuân sẽ bị ảnh hưởng.

- Lão Bành, chúng ta tiếp xúc không phải là một hai lần nữa, đều là huynh đệ cùng hội cùng thuyền cả, ngươi nói thật cho ta nghe, ba lão vương bát Hàn Viện, Lô Thừa Khánh, Dương Hoằng Lễ giở trò gì thế, bọn họ trốn tránh cái gì? Ngươi nói thật cho ta nghe, ta sẽ dựa vào thực tế xử lý công văn, nếu ngươi che giấu, ta lập tức trúng gió về nhà tĩnh dưỡng. Ta biết chuyện không giải quyết, ngươi mới gặp chuyện chứ không phải ta, roi chỉ đánh lên mông ngươi, chẳng dính dáng gì tới ta cả.

Bành Văn Thọ tựa hồ biết Vân Diệp sẽ hỏi thế, đành đáp:

- Hầu gia, năm ngoái bởi vì chuyện của Hầu Quân Tập mà bệ hạ giảm một thành dự toán kho vũ khí, mọi người đều kiếm cơm từ quân ngũ, vì mạng già trẻ của Hầu gia, cắn răng mà chịu cũng đành đi. Nhưng khai xuân năm nay hộ bộ trực tiếp chặn một thành dự toán của binh bộ, tạo thành thiếu hụt quân giới, ba nơi Tây Vực, Liêu Đông, thảo nguyên không thể thiếu quân khí được. Giang Hạ vương đang dùng binh ở Nam Chiếu, quân giới không dám giảm, quân giới của Thập lục vệ cũng không ai dám bớt, đành phải lấy của Lũng Trung, Hà Tây, Hoài Nam. Ba nơi này kho vũ khí đã trống rỗng rồi.

Ba nơi này thúc giục rất gấp, Chiết Trùng đô úy đã hò hét muốn dâng tấu cáo trạng bệ hạ rồi, muốn hỏi quân giới có phải bị binh bộ tham ô hay không, chuyện này do binh bộ và các đại lão giao dịch với nhau, không bày ra nói được. Nên ba vị thị lang đành cáo bệnh.

Vân Diệp nở nụ cười, nếu chuyện khác thì mình còn không dám quyết bừa, chứ liên quan tới Hầu Quân Tập và Thập lục vệ thì dễ rồi, Thập lục vệ chưa bao giờ thiếu quân giới, mình từ Tả vũ vệ mà ra sao chẳng hiểu mánh khóe trong đó, vũ khí của tương tác giám xưa nay luôn ưu tiên trang bị cho Thập lục vệ, dự toán này không thuộc binh bộ, thuộc về thiếu phủ giám hoàng gia. Trường Tôn thị mấy năm qua hình như bắt đầu hứng thú với chính sự, quyền lực thiếu phủ giám càng lớn, người khác tưởng do dã tâm của bà lớn lên, Vân Diệp thì rõ tất là do Lý Nhị thao túng, ông ta định đánh thiên hạ một lần, rồi mua lại.

Vân Diệp phê chuẩn cho phép vận chuyển vũ khí tới ba nơi đó, lại lấy văn thư của Thập lục vệ, bác bỏ yêu cầu quân giới của họ, sau đó đưa cho Lão Bành.

Lão Bành mở ra xem, tý trất khớp hàm:

- Không cho Thập lục vệ một kiện quân giới nào.

- Không cho, muốn quân giới bảo họ tìm ta, ta phê, ta phụ trách.

Bành Văn Thọ vái Vân Diệp thật sâu, ôm văn thư chạy thật nhanh, muốn nhanh chóng định đoạt việc này, tránh đêm dài lắm mộng.

Quyền nắm trong tay phải dùng, công đường khác lạnh như hố băng, công đường binh bộ thì ấm như xuân, thái giám phụ trách than lửa trong cung vừa kéo từng xe than tới, Vân Diệp ngang ngược chặn lại, lấy đủ cho binh bộ nha môn đốt vài ngày, còn về nha môn khác có than sưởi ấm hay không thì Vân Diệp thấy không liên quan tới mình.

Trà ngon trong nhà cũng mang tới, nướng khoai tây, uống trà, binh bộ trên dưới hài hòa vui vẻ, vừa tán gẫu vừa xử lý công vụ, Khương Tuyền của Võ tuyển thanh lại ti ngứa mắt với tác phong tản mạn của Vân Diệp, phẩy tay áo bỏ đi, với người ngay thẳng, Vân Diệp luôn tôn kính, không cưỡng ép.

Chẳng hi vọng ít than với trà mua được lòng người, vị kia tâm tư quá nặng rồi, Phòng Huyền Linh tới binh bộ kiểm tra cũng cười tít, ngồi xuống uống cốc trà, sưởi ấm. Tuy phòng ông ta chưa bao giờ có chuyện lạnh, nhưng kịch thân dân Lão Phòng đóng rất đạt.

Tuyết rơi quá thể đáng, vừa lo khai xuân bị hạn hán, giờ mọi người lại lo khi gió xuân thổi tới tuyết tan đi có bị lụt không.

Sáng sớm mở cửa ra, tường tuyết dày hai xích xuất hiện ngay cửa, phó dịch vất vả nửa ngày mới dọn đi được, không đi tảo triều được nữa. Tuyết đọng ở các phường đều bị dọn sạch, trên đường Chu Tước lại chất cao nửa người, Vượng Tài lao vào tuyết nghịch ngợm, Vân Diệp phải sai phó dịch cứu nó bị lún trong tuyết ra.

Thiết bị sưởi ấm của phường Hưng Hóa là tốt nhất, nhiều đại lão thích tới đây ở trong mùa đông. Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối và Vân Diệp nhíu mày lo lắng nhìn tường tuyết.

- Ngụy công, Đỗ công, tiền lương một tháng của chúng ta mất rồi, tiếc quá, còn hi vọng dựa vào chút tiền lương mua cho nhi tử bộ áo mới, giờ thì tan thành bong bóng rồi.

Ngụy Trưng trừng mắt lên nhìn Vân Diệp, coi lời cay nghiệt của y như gió thoảng bên tai, tăng cường tính kỷ luật của quan viên do ông ta đề ra, ông ta cho rằng quan viên tản mạn thành thói, phải tăng cường quản lý, chỉ cần một lần không dự tảo triều sẽ bị trừ lương. Chuyện này đã thành trò cười lớn nhất, có quan viên nào dựa vào chút bổng lộc mà sống đâu.

Vân Diệp tính về nhà đóng cửa ngủ tiếp, Ngụy Trưng định giải quyết tuyết đọng trên đường Chu Tước, mười mấy ngày không ra ngoài với nhà bần hàn mà nói không chừng sẽ chết đói.

Uy tín của Ngự sử đại phu cực cao, hạ lệnh một tiếng, Vân gia chỉ có gia chủ mang Vượng Tài chuồn, phó dịch khác dù nam hay nữ đều bị Lão Ngụy mượn đi dọn một con đường trên đường Chu Tước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio