Đường Chuyên

chương 1155: lý nhị ác độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

AdsVân Diệp u oán nhìn Lý Nhị, người này chỉ cần có chuyện xấu là lại nghĩ đến Vân Diệp y ngay, cứ như y là một tên khốn hại nước vậy.

Lý Nhị lúng túng đằng hắng một cái:

- Không là tốt rồi, cuối cùng cũng có vài phần trung tâm, người Cao Ly nạp hàng và người Hồ tiến quan nội là hai việc khác nhau, không thể đánh đồng. Hiện tại trẫm hỏi các ngươi, hơn vạn người Hồ ở Hà Nam nên thế nào? Nếu người là do các ngươi thả vào, vậy nói rõ cho trẫm.

Xui xẻo tận cùng, đang trồng ngon thì bị lôi đến Vạn Dân cung lo sự vụ, chuyện này là trách nhiệm của quan văn, sao lại bắt một đám võ tướng nghĩ cách? Sao lão Phòng Huyền Linh lại nhắm mắt lặng im?

Vân Diệp chợt rùng mình một cái, quân nhân làm được gì? Bản lĩnh tốt nhất của họ là cầm đao chém người, hoàng đế lại đi hỏi kế võ quan, chẳng phải muốn giết người à? Chẳng lẽ vạn người Hồ phải chết hết? Đánh chết y cũng không đi đầu, đánh chết cũng không nói giết người Hồ, nếu như hai quân giao chiến, giết bao nhiêu người Hồ Vân Diệp cũng không để trong lòng. Nhưng giờ là vạn Mục nô tay không tấc sắt, Vân Diệp không thể hạ thủ được.

Bạch Khởi chôn sống vạn hàng binh liền bị ban cho danh hào nhân đồ, cuối cùng chết không chết tử tế. Nếu như y giết hại vạn mục nô, có trời mới biết lão Nhan sẽ đặt cho mình danh hào tàn bạo thế nào, việc này quyết không được nhận. Làm đến cấp đại tướng quân không có ai đầu đất, nếu là chiến sự ai cũng anh dũng lao về phía trước, nhưng giờ giết mục nô thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa nếu giết sạch mục nô, vậy mục trường chủ Hà Nam không hận chết y à? Bọn họ không dám hận hoàng đế, cho nên tất cả lửa giận sẽ đổ lên đầu y, như vậy sẽ khiến võ quan nội chiến. Đám cẩu quan văn thật ác độc.

Đại điện vô cùng an tĩnh, Vân Diệp tự mân mê ngón tay, ngửa đầu nhìn nóc đại điện. Làm việc từ sáng đến giờ Vân Diệp cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ cần y không đi là tốt rồi, giết người đâu phải việc thú vị gì.

- Sao? Không ai phân ưu cùng trẫm sao? Bùi Độ, vừa rồi ngươi nói cái gì? Lẽ nào giờ đã quên mất?

Thanh âm của Lý Nhị đã trở nên âm trầm.

Bùi Độ lập tức rúm cả người, quỳ một chân xuống thỉnh tội:

- Khởi bẩm bệ hạ, nếu là ngoại tặc xâm lấn, nội tặc họa loạn, vi thần dù thịt nát xương tan cũng nguyện ra sức vì bệ hạ. Nhưng, bảo vi thần đi giết những mục nô tay không tấc sắt, thật sự vi thần không hạ thủ được, xin bệ hạ trách phạt.

Bùi Độ sau khi cân nhắc lợi hại, thấy cự tuyệt là tốt hơn cả, vì đắc tội đồng liêu so với đắc tội hoàng đế còn đáng sợ hơn nhiều.

Quân đội chú trọng nhất là đoàn kết hợp tác, chiến hữu chính là chỗ dựa vững chắc nhất, chỉ cần còn chiến hữu sau lưng là ngươi có thể liều mạng chém giết không cần lo phía sau, giận nhất là lúc đang chém hăng say, đột nhiên một mũi ám tiễn từ sau bay tới khiến mình ôm hận sa trường.

Bùi Độ cự tuyệt yêu cầu của hoàng đế, đây là biện pháp trong lúc không có biện pháp. Cùng lắm hoàng đế cách chức hắn, nhưng nếu không có chiến hữu che chở, hắn còn làm được cái quái gì?

Lý Nhị cười lạnh đi xuống, một cước đạp Bùi Độ lăn ra, hung tợn:

- Giết người? Giết hết hơn vạn? Ngươi nghĩ ta là Kiệt, Trụ, Kiệt, sao? Một đám chỉ thích chém giết, đầu để đâu rồi? Ba mươi mấy vạn có thể mang lại lợi nhuận thế nào cho Đại Đường? Sao có thể giết chết?

Bùi Độ nghe hoàng đế nói vậy, lập tức bò dậy:

- Vi thần nguyện nghe bệ hạ, chỉ cần không giết người tay không tấc sắt, ô nhục danh tiếng quân đội Đại Đường, thì bệ hạ phân phó điều gì vi thần cũng quyết không từ nan.

- Được, Hộ bộ muốn chỉnh lý lại mục trường Hà Nam để phòng ngừa bất trắc, ngươi lập tức mang Hữu uy vệ đi đàn áp, tất cả mục nô đều phải ghi vào danh sách, không vào hộ tịch.

Vân Diệp, Binh bộ cũng phải gửi công văn xuống phủ binh địa phương, hừ hừ, hơn vạn thanh tráng lại giấu trẫm, muốn phát tài sao? Quốc triều an nguy cũng không để ý? Các ngươi nhìn bản đồ một chút, giữa Hà Nam đến Trường An không có hiểm quan cứ điểm, năm đó Hiệt Lợi chính là từ Hà Nam thẳng tới Kinh Châu, các ngươi muốn trẫm chạy tóe khói sao?

Thì ra đây là lý do Lý Nhị gọi hết đám võ tướng đến đây, hắn đang cảnh cáo tất cả, ngươi muốn giàu hắn có thể cho ngươi, muốn quyền lợi cũng có thể cho ngươi, nhưng đừng có tự đi tìm tài lộ. Lần kinh tế đả kích quan văn đã phải chịu nhiều đau khổ, giờ đến phiên võ tướng rồi.

Cái danh tướng quân y không quan tâm, nhưng hắn nhất định phải cảnh cáo hai mươi mấy người trong đại điện này, nếu để mục nô loạn lên là cực kỳ phiền phức.

Vân Diệp lập tức viết xong công văn, thổi khô mực rồi dâng lên cho Lý Nhị ngự lãm. Lý Nhị nhìn qua rồi đưa cho Bùi Độ, lệnh hắn đi lấy dấu Binh bộ.

Một đám người rời khỏi đại điện, lúc lên chiến mã chuẩn bị về, Bùi Độ làm bộ đáng thương chắp tay nói:

- Chư vị ca ca cũng nhìn thấy, huynh đệ ta thật sự là vạn bất đắc dĩ, bệ hạ quyết tâm muốn trừng trị Hà Nam rồi. An Tây của lão Kiều cũng xui xẻo, chư vị ca ca nếu có thể hãy viết thư giải thích hộ huynh đệ ta, Bùi Độ vô cùng cảm kích.

- Lão Bùi, chuyện này không trách được ngươi, Hà Nam đã làm quá phận, bệ hạ lo lắng cũng đúng. Quan nội đạo, sao lại cho ba mươi mấy vạn người Hồ vào? Những người đó chỉ cần lên ngựa là thành binh tốt, thập lục vệ chúng ta là lực lượng vệ yếu địa Quan Trung, một khi có biến sẽ đứng mũi chịu sào. Những người này làm việc qua loa, đẩy áp lực bắt chúng ta gánh, lần này ngươi đi Hà Nam nhất định phải quản thúc tốt những mục nô này. Ngươi yên tâm, chuyện liên quan đến lợi ích thập lục vệ chúng ta, các huynh đệ cũng sẽ giúp ngươi. Bọn họ nếu chấp nhận quản thúc thì thôi, nếu không cứ đao thương mà chiến.

Vân Diệp lắc đầu:

- Không ổn, trong quân ngũ nổi lên phân tranh sẽ khiến các quan văn chế giễu. Hơn nữa, ba mươi mấy vạn người kia ở quan nội đạo, sớm muộn cũng là họa, chúng ta cần nghĩ cách tách những người này ra, không để bọn họ ở lại. Ở thêm một ngày, chúng ta phiền toái một ngày.

- Lão Vân nói đúng, ngươi nổi danh thông minh, mau nghĩ cho c các huynh đệ một cách vẹn toàn.

Một đám người vừa đi vừa nhỏ giọng thương nghị, thẳng đến Binh bộ bàn đối sách.

Vân Diệp đứng bên sa bàn lớn, cầm trúc can chỉ Hà Nam nói:

- Nơi này chắn trước Gian Nam, đáng tiếc toàn bộ dùng để nuôi cừu, tiên sinh nông học viện thư viện nói qua, Hà Nam chính là phong thủy bảo địa, Hoàng Hà vòng một vòng lớn qua đây, kênh rạch chằng chịt, tưới tiêu tiện lợi, khí hậu ẩm ướt, nghe nói trồng lúa cũng được, vậy mà chỉ nuôi cừu thì thật đáng tiếc. Mấy năm nay thổ địa Quan Trung cũng bão hòa, canh tác thường xuyên nên thổ địa vô cùng cằn cỗi.

Các huynh đệ là võ tướng, với dân sinh môn đạo không biết, cho nên cứ nghe tiểu đệ nói đi.

Khi mới kiến quốc đã đặt ra quân điền lệnh, quân đội sẽ làm theo phủ binh chế tiền Tùy, chia ruộng theo nhân khẩu đến từng con dân Đại Đường, bất luận nam nữ. Nhưng đất đai là thứ không thể sinh ra, người này nhiều thì người kia ít, Quan Trung lại lớn như vậy, chia sao cho đủ? Rồi chục năm sau thì làm sao?

Sự kiện Mã Chu mấy năm trước mọi người còn nhớ chăng? Bệ hạ đang lo vấn đề này, mà muốn giải quyết vấn đề này, Đại Đường nhất định phải có đủ đất đai. Mà đất đai từ đâu ra? Còn không phải do chúng ta đi công thành chiếm đất cướp về sao?

Phân lưu nhân khẩu lần hai của Quan Trung nhất định phải tiến hành, nơi tốt không khẩn trương sao được? Nếu Hà Nam thích hợp nông canh, chúng ta liền kiến nghị dời nhân khẩu rời Quan Trung xuống Chỉ có như vậy, huynh đệ chúng ta mới không còn áp lực, cũng giải quyết vấn đề uy hiếp kinh sư của người Hồ.

- Không được đâu lão Vân, bọn chúng kiếm tiền tiền bằng lông cừu, chúng ta mà làm vậy, không khéo bọn chúng sẽ tạo phản, lúc đó thì to tội.

- Nếu như lông cừu không kiếm được tiền nữa thì sao? Chẳng hạn giá cả lông cừu đột nhiên hạ cực thấp thì thế nào? Lúc đó nó sẽ thành cục nợ, biên quân phải làm gì?

Lão Khương kiêu vệ lớn tuổi hơn chút, vỗ bàn nói:

- Điều này rất khó, lông cừu dệt vải rất được chuộng, lão bà ta làm cái này nên ta rất rõ, rất lời.

Vân Diệp cười nham hiểm:

- Chư vị biết ngày xuân phân xảy ra chuyện gì không? Mọi người ít nhiều đều xui xẻo, tiền tài có phải thiếu đi nhiều?

- Khốn kiếp, lúc đầu ngày một mai ngân tệ đổi được đại tử, ai ngờ trong một ngày liền biến thành mai đổi lấy mai, ta có vài xe tiền, nháy mắt đã bốc hơi phân nửa. Lão Vân, cái đó và Hà Nam thì liên quan gì?

Người nói chính là kim ngô vệ Lương Kiến Phương.

( đại tử = đồng tệ)

Vân Diệp đặt một mai ngân tệ lên bàn hỏi:

- Giá trị đồng tệ đã trở về như cũ, hiện tại không ai dám để ý đến đồng tệ, hàng loạt giao dịch thay kết toán thành kim tệ và ngân tệ. Rất tiếc, tiền trang giờ không cấp ngân tệ cho mọi người, chỉ cấp đồng tệ, xưởng tiền ở Ích Châu còn hận không thể biến tất cả đồng thành đồng tệ. Hiện tại đồng tệ tràn lan, nói cách khác không ai có thể mua được lông cừu, dùng đồng tệ mua lợi nhuận bọn họ sẽ hụt bốn thành, đồng tệ và ngân tệ giờ giá đổi là một mai đổi một nghìn. Ta tin chắc, thiếu bốn thành lợi nhuận, bọn họ sẽ không có lời.

Phường dệt lớn nhất Đại Đường là của hoàng hậu nương nương, bọn họ nếu dám tăng giá chính là muốn tìm chết. Nói trắng ra, bệ hạ muốn trừng trị lũ dám tàng trữ tiền đồng, hút máu bách tính. Không thấy ngay cả hoàng thân bệ hạ cũng không tha sao?

Lương Kiến Phương đấm đầu Vân Diệp kêu:

- Ngươi nói toẹt làm sao để đuổi người Hồ ra khỏi quan nội đạo là được, đừng nói cái đấy nữa, nhức cả đầu. Nếu không đuổi được đi, không chừng chúng sẽ biến thành mã tặc, lúc đó thì nguy rồi.

- Ý của bệ hạ còn không nhìn ra sao? Không hộ tịch cho mục nô, nghĩa là bọn họ là nô lệ. Chỉ có điều Đại Đường không có cách nói như vậy, bệ hạ đá cầu cho chúng ta, là muốn chúng ta làm ác nhân. Những người Hồ này nhất định phải xử lý giống như tù binh Cao Ly lúc trước, đó là cho đi đào mỏ sửa đường.

Bùi Độ hít một hơi khí lạnh:

- Thế nghĩa là ca ca ta sẽ thành giám công to nhất Đại Đường?

- Đúng thế, những chuyện ta vừa nói nhất định sẽ xảy ra, lông cừu bắt đầu hạ giá Quan Trung di dân, Trung Nguyên đại tu đường sá, Thục trung đục thiên tiệm (lạch trời), Lĩnh Nam sửa trì đạo, Hà Bắc đào kênh, bệ hạ phải tiêu tiền tích lũy một cách nhanh nhất, bằng không sẽ càng thêm phiền toái.

Đại kế như vậy nhất định bệ hạ đã suy nghĩ thật lâu, đợi đến khi bệ hạ hoàn thành tất cả, giang sơn Đại Đường sẽ thực sự thành một mối. Tùy Dương Đế cũng muốn làm như vậy, nhưng hắn quá ngu xuẩn, dùng chính mạng của bách tính chẳng phải là tìm chết sao? Bệ hạ thông minh hơn nhiều, dùng ngoại tộc, còn bách tính kiếm tiền, như vậy làm gì còn ai phản đối? Còn mong đắp nhiều đường, đào nhiều sông, xây nhiều cung điện ấy chứ.

- Mẹ ơi, xây dựng rầm rộ còn tích được công đức.

Lão Khương thở một hơi thật dài.

- Đúng vậy, hiện tại nếu ai dám cản bệ hạ chính là tên ngốc. Chuyện đã bắt đầu từ khi thư viện phái đoàn điều tra đến Tây Vực, có khi nhiệm vụ bệ hạ phân phó chẳng phải là điều tra bí ẩn Lâu La biến mất, mà là xem nhân khẩu ở đó có thể kiếm chác được không.

Vân Diệp nói những lời này xong lạnh cả sống lưng, đại tướng quân khắp phòng đều đứng ngồi không yên, vậy cũng thật độc ác, chẳng trách người Đột Quyết, người Thổ Dục Hồn, người Tiết Diên Đà, chín họ Chiêu Vũ tình nguyện chém giết mọi rợ phương tây, cũng không muốn chịu ràng buộc ở Đại Đường.

Lương Kiến Phương đột nhiên nói:

- Đây mới là hoàng đế Đại Đường ta, chúng ta muốn lương thực, muốn vải vóc phải không ngừng vơ vét. Nếu không thể vơ vét bách tính của mình, thì phải vơ vét người khác. Hà hà, chủ ý của bệ hạ rất hợp khẩu vị của lão Lương ta, nếu như sau này cần phải thịt hết mục nô, chư vị huynh đệ cứ để ta là được.

Tên khốn này vốn là một tên háo sát, giết người mà chẳng nháy mắt một cái. Ba lần đồ thành Cao Ly thì có đến lần do hắn làm, là người chuyên làm việc bẩn thỉu cho Lý Nhị.

- Lão Vân, sau này ngươi nói nhiều những đạo lý này cho các huynh đệ, cả ngày ở trong quân doanh sắp bại não đến nơi rồi. Bệ hạ bố trí lớn như vậy mà các huynh đệ đầu óc vẫn tù mù, không cẩn thận khiến bệ hạ bực bội thì toi mạng. Ngươi từng lăn lộn quan văn, kiến thức lại nhiều, chịu khó đề tỉnh các huynh đệ chút.

Lão Khương không để ý đến Lương Kiến Phương nói hươu nói vượn, nhìn Vân Diệp nói.

- Đó là tự nhiên, thập lục vệ cộng thêm thủy sư Lĩnh Nam chính là trú phòng lực lượng cơ bản nhất của Trường An. Về Thái tử lục soái thì họ không cùng đường với chúng ta, dây dưa với bọn họ chỉ thêm phiền toái, huynh đệ ta chỉ nhận bệ hạ.

Truân vệ Lý Tĩnh Trung cũng lên tiếng, hắn lo Vân Diệp đi lại quá mật thiết với thái tử, cho nên đặc biệt nhắc nhở.

- Có thể nói ta nhất định sẽ nói, các huynh đệ cũng không phải đầu gỗ, cũng cần tự mình chú ý. Tiểu đệ nhỏ tuổi nhất, quyết không thờ ơ để mọi người nhảy vào hố lửa. Tương lai vạn nhất đánh nhau, thủy sư Lĩnh Nam còn cần các huynh đệ bảo hộ, giao long trên biển mà chui vào lạch chỉ có nước chịu đòn.

Mọi người cùng nhau gật đầu, loại chuyện kết minh thế này không thể ghi ra văn tự, chỉ cần mọi người hiểu trong lòng là được. Cả đám ra khỏi cửa cung, Vân Diệp cũng chưa vội về nhà, Lưu Tiến Bảo đã chạy tới, hai người dắt ngựa từ từ tới Tây thị, Vân Diệp rất muốn xem cơn bão tài chính Lý Nhị thổi lên có ảnh hưởng thế nào đến buôn bán của Đại Đường.

Tây thị vẫn yên ổn khác thường, vẫn rất nhiều người tấp nập buôn bán, đồng tệ vẫn là chủ yếu để mua hàng. Trừ mấy tên ngốc vẫn để giá cắt cổ, còn đa phần thương nhân đã kịp phản ứng.

Thật ra đồng cũng là một loại thương phẩm, chỉ có điều được đánh giá cao mà thôi. Nhưng giờ nó cũng đã trở về giá trị vốn có, các thương nhân liền hòa nhã hơn nhiều, đen lắm làm mang đồng tệ đúc thành đồ dùng cũng có thể thu lại được vốn, cho nên đồng tệ rớt giá cũng chưa đến mức khiến người tuyệt vọng.

Có điều khác cầm ngân tệ vẫn được hoan nghênh hơn, Vân Diệp đang có suy nghĩ xem có nên đổi ngân tệ trong nhà thành đồng tệ hay không, tiếp tục như vậy, nói không chừng ngân tệ sẽ tăng giá trị, vì người mù quáng luôn thích theo chiều gió.

Vân gia không cần phải trồng trọt, cũng không cần chăn cừu, lại càng không phải khổ sở lên trên hải đảo hái hương liệu, chỉ cần định kỳ đổi đồng tệ thành ngân tệ, ngược lại là có thể một đời giàu sang.

Ưu việt về kiến thức khiến Vân Diệp không tự chủ suy nghĩ cao thâm, khóe mắt liếc Lưu Tiến Bảo đang cầm ngân tệ chọc ghẹo Hồ cơ, sờ người ta vài cái mới quyết định lấy rượu nho cho người ta.

Thích nhất là xem người Hồ bán hạt giống, Vân gia từ trước tới giờ đều là người tiên phong. Mùa thu năm ngoái, Vân gia dâng lễ lên cho hoàng đế là hai quả bí đỏ bự, Vân Thọ chơi trội đòi bê vào, phải dốc hết sức mới ôm bí đỏ lết vào đến đại điện, hai quả bí đỏ trên dưới trăm cân khiến hài tử nằm ôm bất động.

Cái gì là việc đáng mừng? Được vụ thu chính là một việc đáng mừng. Ngũ cốc nhà Trưởng Tôn có đẹp nữa, cũng sao có thể so với hai trái bí đỏ to? Bây giờ không còn ai nói điềm lành nữa rồi, nếu là sớm vài năm, chắc chắn hoàng đế sẽ ôm bí đỏ đi tạ trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio