Đường Chuyên

chương 1204: nặn mủ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Diệp phát hiện ra dây tây, đáng tiếc cũng là dâu tây dại, hơi nhỏ một chút, có điều trông rất mê hoặc, nhất là trong mùa đông thế này. Khinh thường nhìn hai huynh đệ Lý gia ngồi gặp dưa chuột, lấy một cái bát nhỏ, chẳng mấy chốc đã hái đầy bát, rửa sạch, còn chưa ăn đã bị Lý Thái cướp mất đưa cho mẫu thân hắn.

Trường Tôn thị cầm một quả cắn nhỏ, chắc là thấy vừa miệng, liền gọi Âm phi, Dương phi ăn cùng. Vân Diệp trừng mắt nhìn Lý Thái, mỗi số dâu tây y hái là chín, còn lại đều màu xanh.

Mùa đông năm nay rất lạnh, trúc cũng chết rét không ít, thư viện hiện ra đang lo lắng, thức ăn năm sau của gấu mèo liền thành vấn đề.

Không ngờ Dương phi lại đi trồng trúc trong nhà ấm, lại còn trồng rất nhiều, trong rừng trúc có một căn nhà gỗ nho nhỏ, Vân Diệp định nhìn, bị Trường Tôn thị tát một cái phải quay lại. Một tiểu cô nương gầy gò từ trong nhà đi ra, gọi Trường Tôn thị một tiếng mẫu hậu, nghe như tiếng mèo con.

Thì ra là khuê phòng của Hủy Tử, chẳng trách mình bị đánh, Vân Diệp chắp tay sau lưng quan sát Hủy Tử, không tệ, mỗi tội gầy quá mức.

Đây là một tiểu cô nương hay thẹn, cho dù trước mặt toàn người thân quen, nàng vẫn rất ít nói chuyện.

Mùa đông năm nay quá lạnh, Lý Nhị liền đón nàng từ thư viện về cung, không ngờ lại ở trong nhà ấm, nơi này tuy ấm áp nhưng lại ẩm thấp, thích hợp cho động vật sinh trưởng, không nhất định thích hợp cho người sống, đây là kiến thức thông thường, thái y trong cung không phản đối sao? Vân Diệp nhíu mày.

Lý Thái huých vai Vân Diệp hỏi nhỏ:

- Ngươi thấy Hủy Tử sống ở đây không ổn à?

- Đúng là không ổn, nơi này quá ẩm thấp, để muội ấy ở cung điện phía bắc tốt hơn, chỉ cần chú ý giữ ấm là được. Đây là nơi thuộc về thực vật, Dương phi làm việc ở đây tu dưỡng thân thể, Hủy Tử thì khác, phải chiếu cố đặc biệt, nhất là phải tắm nắng nhiều.

- Dễ thôi, cung nhiều phòng như thế, sẽ tìm được cho Hủy Tử một cái thích hợp.

Ba người đang nói chuyện thì Vân Diệp thấy có người giật ống tay áo mình, quay đầu lại phát hiện ra Hủy Tử.

- Tỷ phu, gấu mèo sắp hết trúc để ăn rồi, làm sao bây giờ?

- Không sao, gấu mèo có thể ăn thịt, không chừng chúng thích ăn thịt.

Vân Diệp vô trách nhiệm đáp:

Hủy Tử tuy sức khỏe yếu, đầu óc ngược lại rất thông minh, nhận ra Vân Diệp đang đáp cho có lệ, nước mắt tức thì đảo vòng quanh.

Vân Diệp đành đẩy họa cho người khác:

- Biết làm sao được, mùa đông năm nay quá lạnh, trúc không phải là thứ chịu lạnh tốt, chết rét là bình thường. Có điều trong Thục có rất nhiều trúc, Hán Trung cũng không ít, muội chỉ cần tìm mấy ca ca, nhất định họ sẽ kiếm cho muội rất nhiều trúc, trước đó chúng ta cho gấu mèo ăn thịt.

Trường Tôn thị định mắng Vân Diệp không thể vì vài con gấu mèo mà mệt dân tốn của, thấy ánh mắt cầu khẩn của Hủy Tử, đành cắn răng nói:

- Nếu ăn hết trúc của Quan Trung rồi, mẫu hậu sẽ bảo nội phủ đi vận chuyển trúc về, không được để các ca ca của con dùng dân phu, được không?

Lý Thái nắm tay muội tử:

- Chuyện nhỏ, vừa vặn ca ca không có việc gì làm, giúp muội đi tìm trúc, phủ ca ca hình như còn rất nhiều trúc vẫn sống, mai chặt nuôi gấu mèo.

Lý Khác thấy Lý Thái nói hào khí ngút trời cũng xen vào:

- Hai ngày trước ca ca ăn mỳ ở nhà Vân Diệp, trúc nhà y cũng không tệ, chúng ta cùng nhau chặt ta thấy đủ cho gấu mèo ăn vài bữa.

Thấy Hủy Tử vui lên rồi, Dương phi thương xót kéo Hủy Tử vào đại điện, Vân Diệp nói Hủy Tử không thích hợp ở đây, vậy rời đi sớm là hơn, Hủy Tử mà có chuyện, Lý Nhị sẽ lên cơn điên, để liên lụy với người khác thì không hay.

Vân Diệp từ hoàng cung đi ra thì đã là buổi chiều, Lý Thái hình như có chuyện muốn nói.

- Có gì thì nói đi, ấp a ấp úng nhìn mà khó chịu, giữa chúng ta còn có chuyện gì không nói được.

- Biết vì sao ta trở nên béo như thế không?

- Trừ ăn ra thì ta không đoán được nguyên nhân khác.

Lý Khác đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào nói:

- Ngươi không hiểu, ta bị người ta đoán mệnh, nói ta cổ rồng vai phượng, cao quý vô cùng, sau đó một người nói với ta, chỉ cần ăn cho béo là tránh được họa.

Vân Diệp nhìn vào mắt hắn:

- Ngươi có muốn cao quý vô cùng không?

- Không muốn, ta chỉ muốn sống bình an tới già!

Lý Khác nói dứt khoát:

Vân Diệp gật đầu, cuối cùng đã hiểu vì sao mình lại gặp được Viên Thành Thủ, vì sao sinh nhật Dương phi chỉ có Lý Khác, không có Lý Ảm. Thật quá đáng, Lý Nhị muốn để Viên Thủ Thành xem xem Lý Khác cao quý vô cùng là thế nào.

Có điều béo thật tốt, Vân Diệp bất giác nhớ tới một tên béo khác là Lý Nguyên Tường, cảm thấy hiện giờ những tên béo không thể xem thường.

Thân phận của Lý Khác vô cùng vi diệu, trong số nhi tử của Lý Nhị, huyết thống của hắn cao quý nhất, trên người mang huyết mạch hoàng tộc hai đời, làm các lão thần Tiền Tùy bất giác thân cận với hắn.

Cho nên mấy năm qua Lý Khác luôn né tránh, chỉ cần triều đình có chút gió lay cỏ động nào là hắn lập tức như con chim cun cút chui vào tổ ôm đầu run rẩy.

Lý Thừa Càn bị quân yên ổn vô cùng, địa vị Trường Tôn thị vững như núi thái sơn, Lý Thái được Lý Nhị yêu tới tận xương tủy, làm tình cảnh của Lý Khác vô cùng gian nan.

Đừng nói ngươi bảo không tranh là không tranh, cũng không phải nói Lý Thừa Càn và Lý Thái chèn ép, dưới tay bọn họ đều có một đám người, đều tự ra sức vì chủ, dẹp hết mọi nguy hiểm là điều thuộc hạ của mỗi người tự cho là thiên chức.

Vì thế Lý Khác gặp xui xẻo, một thiếu niên anh tuấn biến thành một tên béo.

- Lý Nguyên Tường trừ dạy ngươi béo ra thì không dạy ngươi được cái gì khác à? Thúc chất các ngươi đều là người có trí tuệ lớn, hiện giờ biến bản thân thành chẳng khác gì lợn.

- Ngươi đừng nhìn ta, Lý Nguyên Tường do ta cứu từ tay hải tặc, nên biết chỗ lợi hại của hắn, ngươi nói xem nếu ta bảo với bệ hạ vùng Ngô Việt có hai nhân tài hơn người, ngươi nói sẽ có hậu quả gì.

Lý Khác cười khổ:

- Nếu ngươi không muốn ta sống thì nói đi, mau nghĩ cách, không có thời gian lề mề với ngươi, ngày mai Viên Thủ Thành sẽ xem tướng cho ta, danh nghĩa là xem cho mỗi một hoàng tử, nói trắng ra ta là đối tượng chiếu cố trọng điểm, vì mai chỉ có ta và Tiểu Trì bị xem.

Nghe nói Lý Trì cũng bị xem tướng, Vân Diệp lập tức hứng trí, trên lịch sử Lý Khác là tên quỷ đoạn mệnh, còn Lý Trì lại là đại đế, muốn xem Viên Thủ Thành xem ra cái gì?

- Đi đâu xem tướng? Ngày mai ta cũng muốn để Lão Viên xem cho, gần đây đầu có mụn, cứ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, muốn tìm cao nhân chỉ điểm.

- Ở cung Chiêu Dương, phụ hoàng ta mời Viên lão tiên sinh ở đó, được tính là đãi ngộ cực cao rồi.

Lý Khác còn chắp tay, hắn nghĩ rằng mai Vân Diệp đi để cổ vũ hắn.

Lý Khác mặc dù lo mai có chuyện không hay xảy ra, nhưng Vân Diệp đi cùng ít nhiều an ủi hắn.

Vân Diệp về nhà rửa mặt, đứng trước gương quan sát bản thân, nhìn rất lâu, phát hiện bản thân trừ anh tuấn ra thì không có gì để nói, sao có thể nhìn tướng người biết sau này đại phụ đại quý hay xưng vương xưng bá.

Đám lão già đó khi khen vân diệp đầu sừng tranh vanh, chẳng lẽ bọn họ nhìn ra trên đầu mình mọc sừng? Vân Diệp biết trừ sau gáy có mụn ra thì không có gì cả.

bé đã có tài hơn người.

- Phu quân đang soi gương sao?

Tân Nguyệt xuất hiện sau lưng Vân Diệp như bóng ma, nhón gót chân gối đầu lên vai y, cố bày ra cảnh phu thê ân ái mới hài lòng.

- Cảnh cáo nàng, không được sờ gáy ta, ai sờ ta trở mặt.

Hơi thở Tân Nguyệt phả vào cổ Vân Diệp, mẹ nó, ngứa.

__________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio