Đường Chuyên

chương 1249: quân thần đối đáp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau Ngụy Trưng đeo hoành đao đứng gác ở cổng Trường Lạc, lão già sức yếu, đứng một lúc đã toát mồ hôi, ho không ngừng.

Bất kể người khó chịu ra sao, Ngụy Trưng đều đứng gác, chưa hết một buổi sáng, ông ta đã chặn lại hai vị công chúa, ba huân quý, mười mấy tên hoàn khố nghênh ngang thúc ngựa ra ngoài thành, cuối cùng còn có hai đứa bé, một hòa thượng.

- Ngụy gia gia, tiểu tử không nghịch ngợm nữa, người tha cho tiểu tử một lần đi.

Vân Thọ hôm qua tới nhà Trình Giảo Kim chơi, hôm nay dẫn Hạ Lan ngồi xe ngựa vào cổng nam, hai đứa bé cãi nhau trong xe, Vân Thọ nổi giận ném ấm trà ra ngoài, không ngờ gặp phải Ngụy Trưng.

- Phạt đứng nửa canh giờ, nguôi giận rồi hẵng đi.

Ngụy Trưng xoa cái đầu tròn của Vân Thọ, nó đành cùng Hạ Lan đứng dựa lưng vào tường thành, mặc cho người qua lại nhìn.

Ba vị huân quý thì chẳng nóng vội, cung kính hỏi thăm Ngụy Trưng xong đứng bên chờ xử lý, đồng liêu bao năm, biết nói gì cũng vô ích.

Một tên hoàn khố mới tới Trường An vừa chửi một câu liền bị đám bạn đè ra đất đánh một trận, đánh xong còn bị Ngụy Trưng thêm vào tội danh đánh nhau, cầu xin mãi không được, lòng thầm chửi rủa, mình ăn no rửng mỡ mới đi cửa Trường Lạc.

Hòa thượng tỏ ra bình tĩnh, đứng đó ai cũng khen phong thái tốt, tăng y xanh nhạt mặc trên người, nếu không trọc đầu thì ai cũng cho rằng là thế gia công tử. Tội danh của hắn là mang quá nhiều tiền, kiểm tra xong xác định không có vấn đề mới cho đi.

Trong thoáng chốc đó, hòa thượng tuấn tú đã cũng hai vị công chúa cách cửa sổ xe nói chuyện vô cùng vui vẻ.

- Điện hạ còn chưa biết, ở trên thảo nguyên bao la, tới mùa xuân đẹp tới mức làm người ta ngạt thở, hoa tươi nở rộ, cừu dê trắng muốt, cỏ non tận tình sinh trưởng dưới trời xanh, mục dân hát ca dao, sự an nhạc nơi đó làm bần tăng một dạo muốn phạm giới, không về Trung Nguyên nữa, chỉ muốn ở lại cho tới giấc ngủ dài.

- May mà Phật tổ từ bi, bần tăng nhìn thấy tòa miếu vàng son lộng lẫy, hùng vĩ tráng lệ, đó mới là phật quốc. Bầng tăng biết, có tăng tất nhiên có miếu, có bồ tát tất nhiên cần đạo tràng, nên bần tăng hạ ý nguyện muốn xây dựng đạo tràng phật quốc hùng vĩ ở thảo nguyên, khấn bá cho những người thiện lương khảng khái kia.

Trong xe truyền ra một giọng nữ lười nhác:

- Hòa thượng thanh tú ngươi không ngờ lại là đệ tử của Huyền Trang đại sư, muốn hóa duyên vậy hãy giải thích phật pháp cho tỷ muội ta, nếu giải thích thông, sẽ giúp ngươi hoàn thành ước nguyện.

- Hướng thế nhân truyền bá phật pháp cũng là trách nhiệm tăng nhân của Biện Cơ.

Hòa Thượng chắp tay, cung kính đáp:

Ngụy Trưng thở dài, một tên hòa thượng tẩu hỏa nhập ma gặp phải mấy công chúa thối nát, chỉ cùng nhau làm chuyện xấu đi. Nghĩ tới đó phẩy tay cho đi luôn, không cần mình trừng phạt nữa, để họ thong thả đi tới đoạn đầu đài.

Hoàng đế hiện cực kỳ đắc chí, hùng tâm muốn nuốt chửng thiên hạ, vì nguyên nhân bản thân, ông ta dung thứ bất kỳ tỳ vết đạo đức nào, chỉ cần không phạm tội mưu phản, sau khi chết thế nào cũng có cái thụy tốt.

Huân quý đi rồi, hoàn khố đi rồi, chỉ còn Vân Thọ và Hạ Lan, không phải không muốn đi, mà chưa đến giờ.

Ngụy Trưng cười hài lòng, đi tới bên hai đứa bé, lão phó mang ghế tới, ông ta ngồi xuống ghế trò chuyện với Vân Thọ.

- Cha ngươi sẽ không sao đâu, lạc đà đã đưa đi rồi, có thành lạc đà, cha ngươi phòng thủ khu vực tam giác sẽ không phiền toái gì. Còn nếu người Thổ Phồn muốn chặn đường lui của cha ngươi thì sẽ có Tô Định Phương, hiện An Tây cũng thuộc y quản hạt rồi, y là trưởng quan tối cao ở đó.

- Ngươi còn nhỏ không hiểu, nếu không có ý chỉ của triều đình, sẽ không được tới gần Ngọc Môn Quan năm trăm dặm, nhất thời khó nói rõ cho ngươi được.

- Ừm, không tệ, hoa quả của nhà ngươi được lắm, lão phu giờ không thể ăn lê, ăn bánh ngọt không có vấn đề. Về nói với mẫu thân ngươi, không cần lo lắng. Người Tây Vực đánh trận cũng cần ăn, dù có trăm vạn người cũng không thể nhào bổ cả tới.

- Ồ, đây là nước quả gì thế? Đào, mùa đông mà có đào mật cũng chỉ có nhà ngươi thôi, mùi vị được lắm, mai vào cung học mang cho gia gia một ít nữa, thứ này uống rất khỏe người.

- Ở trong cung phải giữ quy củ, đừng có suốt ngày cãi vã với con cháu hoàng tộc, thư viện Ngọc Sơn tốt như thế không đi, lại vào hoàng cung be bét chịu tội.

- Lão thất phu, ngươi giải thích cho trẫm, hoàng cung be bét chỗ nào?

Giọng Lý Nhị đột nhiên vang lên, Ngụy Trưng chẳng bất ngờ, đứng dậy cung kính thi lễ, mới cong lưng được một nửa thấy hoàng đế không mặc long bào liền đứng thẳng lên.

- Nói hoàng cung be bét là thần lỡ mồm, xin bệ hạ thứ tội, nếu bệ hạ thấy không trừng phạt không nguôi giận thì để lão thần đi gác Ngọc Môn quan, đầy ba nghìn dặm vừa đúng với luật triều đình.

Lý Nhị chắp tay đi qua, bảo Vân Thọ cuốn xéo, còn nghịch ngợm sẽ đánh gãy chân, nhìn Vân Thọ kéo Hạ Lan chạy mất, mới sầm mặt nói:

- Nghe lời một phía thì tối, nghe nhiều phía mới sáng, ngươi nói đạo lý này vô số lần rồi, hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội nói rõ ràng, để có trừng phạt cũng không ai nói không cho ngươi cơ hội giải thích.

- Chuyện ( khởi cư trú) đúng là có, Chử Toại Lương nói không sai, thần đem lời nói giữa mình và bệ hạ đưa cho Nhan gia chép vào ( khởi cư trú). Dù đạo ý chỉ hôm qua của bệ hạ cũng đưa cho Nhan gia, Nhan gia công chính vô tư sẽ không viết lung tung. Đó là vi thần bù chỗ thiếu của ( khởi cứ trú). Luật pháp quy định bệ hạ không được xem, nhưng không quy định vi thần không được xem. Vi thần có hơi tham một chút, muốn trước khi vào quan tài xem kiếp này mình phấn đấu được cái gì, người đời đánh giá ra sao, chỉ có thế.

- Ngươi quan tâm tới thanh danh sau khi chết vậy sao?

- Tất nhiên, cả đời thần không bận tâm tới tiền tài, không để ý tới quan chức, ngược lại cực kỳ để ý tới thanh danh, hổ chết để lại gia, lão thân muốn để lại tấm da tốt, có gì không được?

Ngụy Trưng vẫn bình thản nói:

- Ngươi muốn để lại thanh danh tốt trẫm không cản, chỉ muốn hỏi bao năm qua ngươi kiệt lực bảo hộ sĩ tộc Sơn Đông là sao, dưới thanh thiên bạch nhật, đừng nói lời ma quỷ nữa.

Lý Nhị gần như rít lên từ kẽ răng:

- Ha ha ha, đúng là có chút lòng riêng, song làm thế thần chẳng có lợi gì, thần lại muốn hỏi bệ hạ, hiện quyền lực của bệ hạ đã tới đỉnh cao, nói một lời có thể khiến giang sơn biến sắc, bốn biển chấn động, nhưng lòng bệ hạ có yên ổn không?

- Trẫm là thiên tử, có quyền lực vô thượng thì có gì không được? Lão thất phu, ngươi luôn tìm mọi cách ngáng chân trẫm, đáng hận.

- Bệ hạ, tuấn mã thoát cương không phải tuấn mã nhanh nhất.

- Trẫm là thần long, ở chín tầng trời làm mưa gió, cầm lôi điện quất thế nhân.

Ngụy Trưng ngẩn ra, giang tay nói:

- Bệ hạ tất nhiên là thần long, dám hỏi bệ hạ đám kiến bọ nhân gian có phải dù bệ hạ giáng sương giá hay bão tố đều phải vỗ tay khen ngợi? Mấy năm trước bệ hạ nói nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, thần vô cùng vui mừng. Hiện bệ hạ thành thần long nuốt mây phun khỏi, có thể khiến thế nhân phải làm sao ý chỉ của mình?

- Nếu bệ hạ đã là thần long chín tầng trời thì nước nhân gian không cản trở gì được bệ hạ nữa, thần không còn gì để nói, thần chỉ mong làm chức này tới chết, nếu chết rồi cũng không mong có mộ, xin đốt thần thành tro, rải ở cổng thành, có lẽ khi địch tới, u hồn của thần còn kéo chân được một tên địch.

- To gan, ngươi dám nguyền rủa Đại Đường diệt quốc.

- Nếu bệ hạ cứ tiếp tục cố chấp, không nghe can gián, họa vong quốc sớm muôn cũng tới, nếu không phải dị tộc vào thành thì cũng là hương nông nổi dậy. Bất kể thế nào, thần sống là thần tử Đại Đường, chết làm ma Đại Đường, bệ hạ yên tâm, thần không nguyển rủa nó đâu, vì quốc gia này có mồ hôi nước mắt của thần.

- Đến giờ rồi, xin bệ hạ quay về, thần còn đi canh cổng.

HẾT

__________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio