Cưỡi ngựa qua cầu Bá.
Không người tống biệt, bởi vì ta là khách trở về.
Tuyết trắng bay trên sông, là khát vọng tận sâu nhất trong lòng ta.
Hàng liễu em trồng đong đưa trong gió lạnh.
Mỗi cành đều là cánh tay dịu dàng của em.
Ta đã trở về.
Chỉ mong có thể đi vào giấc mộng của em đêm nay. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Khói bếp lượn lờ.
Đem cho ta mùi thơm ấm áp nhất.
Được đấy! Mở cửa sổ khắc hoa của em ra.
Em từ đâu tới đây?
Khiến ta lệ nóng doanh tròng.
Nơi trúc mã vui đùa.
Biến thành biển cả bi thương.
Không phải là lữ nhân, là cố nhân về thăm.
Vân Diệp kỵ binh hoành thương đứng ở trên cầu Bá, áo choàng đỏ phần phật trong gió, thỉnh thoảng hất mảng tuyết rơi xuống. Vượng Tài bọc yếm, vùi đầu lên cổ con ngựa mẹ Vân Diệp đang cưỡi, cố cắn cái túi bên hông Vân Diệp. Trang Tam Đình không quấy nhiễu thơ tình của Vân hầu gia, nghe hầu gia lẩm bẩm một số câu thơ không hiểu. Tái kiến cầu Bá Vân Diệp nước mắt rơi như mưa, vuốt hàng liễu trụi cành lá mà lòng đau như cắt.
Đột nhiên lúc ly biệt, gặp nhau không hẹn trước, so với thế giới như mộng ảo nà càng hy vọng nghe được tiếng lải nhải của vợ, tiếng tranh cãi ầm ĩ của con trai. Hiện tại đường đường là hầu tước rồi, ba nghìn quân sĩ hậu cần nghe hiệu lệnh của y. Xuống ngựa, tay cầm thương, toàn thân áo giáp, uy phong lẫm lẫm, so với Lữ Bố còn hơn Lữ Bố, so với Triệu Vân còn hơn Triệu Vân, nhưng những cái này cho ai xem chứ? Nếu như vợ ở đây, sẽ hưng phấn phát điên mất, điện thoại đã nhắn tin từ lâu, sẽ bắt y bày vô số tư thế chụp hình, mọi người trên facebook đều biết. Không có ánh mắt sùng kính của con trai, tất cả những điều này chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, cẩm y dạ hành thôi!
Dưới cầu Bá đại quân đang tiến lên, Lão Ngưu nhìn Vân Diệp thẫn thờ trong tuyết mà lặng lẽ cười, không để ý đến phóng ngựa giơ roi chạy như bay bên cạnh. Không ai có thể cảm giác được nỗi bi thương của Vân Diệp. Trời đất mênh mông, tuyết bay khắp trời, hàng liễu trơ cành trụi lá cấu thành bức tranh cổ tuyệt mỹ. Vì sao chỉ không có tiếng ô tô? Con mẹ nó đây là Tây An sao? Tiếng tài xế chửi bậy, tiếng dân phòng vung gậy, tiếng sale off truyền ra từ các cửa hàng, đây mới là tràng cảnh Vân Diệp rất muốn nhìn thấy. Đều không có, giọng ồm ồm của người Quan Trung, những câu nói cửa miệng quen thuộc của quê hương cũng không có, đây là Tây An sao?
- Khởi bẩm hầu gia, tiền quân đã đến đại doanh Tả Võ Vệ, đại tướng quân mệnh hầu gia giục hậu đội tốc tốc chạy về đại doanh.
Thanh âm của thám báo cắt đứt suy nghĩ miên man của Vân Diệp, lão Trình lo lắng trời tối không đến được đại doanh, tuyết càng lúc càng lớn.
- Trang Tam Đình, truyền lệnh xuống, không cần lo lắng đội hình, thu hồi chiến giáp, năm người một xe, tăng tốc hành quân.
Trang Tam Đình lớn giọng đồng ý, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh, lão binh đến kỳ phục dịch trở thành gia tướng của Vân Diệp, mặc dù tuổi tác hơi cao, nhưng theo lão Trình thân kinh bách chiến. Lão Trình lo lắng Vân Diệp muốn trùng chỉnh môn phong, đặc biệt chọn ra hãn tốt cho y.
Những lão binh này đều biết tình huống của Vân Diệp, từ hai bàn tay trắng đến huyện hầu Lam Điền dùng chưa đến thời gian tháng, tuổi cũng chỉ , lại đầy người học vấn, bản lĩnh thần kỳ vô cùng, là người hòa ái, chủ tử như vậy không theo thì theo ai. Hiện tại không thừa dịp hầu gia còn nhỏ đầu thân tiến phủ thì còn đợi lúc nào? Một khi trở thành người của Vân phủ, con cháu ba đời không lo không có cuộc sống tốt.
Vân Diệp nhìn lão binh, có người tóc hoa râm rồi. Tướng quân bạc tóc chinh phu lệ, tuy nhiên những người này không một người rơi lệ, trái lại người đầy sát khí, trong quân doanh từ lâu đã luyện được một thân thể vô tâm tính. Không thể lừa dối nữa, lừa dối nữa sẽ trở thành dân ăn cướp. Vừa rồi đã nói một tiếng chúng ta về nhà, bọn họ liền kích động la hét. Nếu như lại nói cho họ một người một viện tử, chẳng phải họ sẽ động kinh lên mất?
Tường thành Trường An dưới cơn mưa tuyết đầy trời giống như con mãnh thú đang nằm chờ, một màu đen kéo dài hơn mười dặm, tường bích bảy tầng cao cực kỳ to lớn. Đại kỳ chữ Đường bị gió bấc thổi lêu phần phật, trong thế giới bao phủ bởi tuyết trắng này có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Sức mạnh về nhà tới cùng quá lớn mạnh, bánh xe chuyển động hết cỡ trên mặt tuyết, xe trâu bị giục giống như xe ngựa, xe ngựa bị giục giống như ô tô. Mấy trăm chiếc xe ngựa sau một canh giờ thì toàn bộ đến đại doanh Tả Võ Vệ. Đại doanh nằm phía bên phải Kim Quang Môn thành Trường An, gần Tây Thị, lưng tựa tường thành, đối mặt Bá Thủy, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, tường thấp xây bằng gạch mộc bao quanh bốn phía, tiễn lâu chằng chịt, hình thành một pháo đài quân sự nghiêm mật.
Vân Diệp cùng thân binh áp trận ở phía sau cuối cùng đi tới đại doanh, sắc trời đã sẩm tối. Cửa đại doanh Tả Võ Vệ tụ tập rất nhiều người, phụ nhân nữ tử chiếm đa số, Trình Bùi thị đang cằn nhằn với Trình Xử Mặc, khiến tiểu Trình vò đầu bứt tai cả người không được tự nhiên.
Vân lão phu nhân xốc màn xe lên, hoàn toàn không để ý đến tuyết bay đầy trời cấp thiết nhìn đoàn xe nối dài không dứt phía trước, Đại Nha Tiểu Nha đứng ở trên giá xe giơ dù, kiễng đầu ngón chân nhìn về nơi xa. Một phụ nhân chừng liên tục nhét Tiểu Nam vào trong xe ngựa, khiến cho Tiểu Nam bất mãn, nhiều ngày điều dưỡng, khuôn mặt đã có nét phúng phính của trẻ con.
Trình Xử Mặc từ xa thấy tướng kỳ chữ Vân cực lớn tung bay trên ngựa Trang Tam Đình, liền lớn tiếng nói cho Vân lão phu nhân:
- Lão phu nhân, tiểu diệp đã trở về.
Lão phu nhân toàn thân run run, được phụ nhân bên cạnh nâng xuống xe ngựa.
Móng ngựa rền vang, hơn kỵ cuốn hoa tuyết phóng như bay mà đến. Vân Diệp thấy đoàn người trước cửa đại doanh mới giảm tốc độ ngựa chạy, đi tới gần, xoay người xuống ngựa, cởi mũ giáp, bước nhanh đi tới trước mặt một vị phụ nhân tóc hoa râm, không cần đoán, không cần nghĩ, có thể là quan hệ huyết thống trời sinh, y liếc mắt liền nhận ra lão phụ nhân trước mặt chính là tổ tông chính quy của mình.
Vân Diệp tưởng tượng qua các loại tràng cảnh gặp mặt, có bi thương, có sung sướng, có kích động, chỉ không nghĩ đến trong cảnh tuyết rơi đầy trời nhìn thấy người mình rất muốn gặp. Đã không có kích tình, đã không có bi thương, chỉ có niềm vui nhẹ, cười nhìn lão phụ nhân trước mặt, cúi người hạ bái:
- Tổ mẫu, Tôn nhi đã trở về.
Giống như một kẻ lang thang trở về nhà.
- Bên ngoài tuyết lớn, ngài nên vào trong xe ngựa đi.
Nói rồi ôm lấy lão phụ nhân đi đến xe ngựa, lão phụ nhân cảm giác được cánh tay cường tráng hữu lực của tôn tử, nỗi lo lắng vô hạn trong lòng trong khoảnh khắc tan biến hết.
- Đại Nha Tiểu Nha? Tiểu Nam? Đại ca từ Lũng Hữu đem quà về cho các ngươi nè, đợi đại ca giao hết quân lệnh, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, bảo đảm các ngươi sẽ thích.
An ủi ba tiểu nha đầu, quay đầu lại nhìn phụ nhân:
Không biết ngài là vị trưởng bối nào của Vân Diệp, để vãn bối làm lễ.
- Nó là cô cô ngươi.
Lão phụ nhân ở bên cạnh giới thiệu.
- Thì ra là cô mẫu, tiểu điệt có lễ.
Phụ nhân vội vã hoàn lễ, nhìn ra được nàng có vẻ câu thúc.
- May nhờ có cô mẫu chăm sóc tổ mẫu và ba tiểu muội, đại doanh trong quân không cho phép mọi người đi vào, đợi tiểu điệt giao quân lệnh rồi quay lại với mọi người.