Đường Chuyên

chương 572: giáo huấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Trước khi chết Đinh Ngạn Bình nuốt ngọc bài vào bụng, ngọc bài to bằng nửa bàn tay, không biết lão ta làm sao nuốt xuống được. Nhưng nuốt vào thì sao, vẫn bị người ta rạch bụng lấy ngọc bội, thi thể ném chốn đồng hoang nuôi dã thú, đáng thương cho kiêu hùng một đời, vì nhất t hời nổi lòng tham mà chết không có đất chôn. Nay ngọc bội rơi vào tay một đám cướp ở Hà Bắc, hạ quan thấy, ngày tàn của đám cướp này tới rồi. Hạ Thiên Thương dựa vào lưng ghế uống trà, ăn một miếng bánh ngọt, thư thái rên một tiếng, nói với Vân Diệp: - Hạ quan chưa bao giờ thấy thứ bánh này, không biết Vân hầu có thể ban cho một ít, để hạ quan mang về cho mẹ già, con thơ nếm thử không?

- Không biết xấu hổ, ngươi đã lấy ba lần rồi, ta nói không cho ngươi vẫn lấy, còn đem mẹ già con thơ ra, làm người ta xem thường.

Hạ Thiên Thương ung dung cho bánh vào hộp mình mang tới, lại cho cả đĩa kẹo sữa do Lan Lăng đặc chế vào, đóng nắp lại nói: - Hạ quan chưa bao giờ có thói quen nhận đồ của người khác, chỉ sợ có ngày người ta tới nhà nhờ vả lại không tiện từ chối, hầu gia thì không lo, dù hạ quan lấy nhiều thế nào cũng chẳng sao, cần từ chối vẫn từ chối, không cần lương tâm bất an. Dạ dày gia mẫu không tốt, mỗi bữa ăn rất ít, chỉ có thứ bánh này là hợp khẩu vị, hạ quan sao không lấy?

- Ồ, nếu bá mẫu không khỏe thì nên lấy nhiều hơn, bánh này nguội rồi, để ta bảo nhà bếp làm bánh mới, sức khỏe lão nhân gia nên điều dưỡng tốt.

Nghe Vân Diệp nhắc tới mẫu thân, Hạ Thiên Thương đứng dậy cung kính tạ ơn, sau đó nói với Cầu Nhiệm Khách đang cắm đầu uống rượu: - Hòa thượng, nghe nói ngươi hiểu ngôn ngữ nước ngoài phải không?

Cầu Nhiệm khách làu bàu mấy câu không ai hiểu, sau đó cười phá lên, xem chừng khoái chí lắm.

- Ông ta chửi ngươi đấy.

- Vân hầu sao biết, chả lẽ ngài cũng hiểu? Hạ Thiên Thương thắc mắc:

- Không hiểu, nhưng khi ta ở cùng sư phụ, có mấy tên Hồ tử rất đáng ghét, ta dùng tiếng Đại Đường chửi, bộ dạng y hệt lão hòa thượng này.

Hạ Thiên Thương lắc đầu:

- Bị chửi vài câu chẳng sao, chỉ cần không hiểu là được. Bái Hỏa giáo thì bỏ qua, những người này coi như là những tín đồ sùng đạo, Ma Ni giáo thì khác, đám người này luôn muốn phá bỏ trật tự cũ, lập trật tự mới, cứ thế này sớm muộn cũng gây bất lợi cho sự ổn định của Đại Đường, nên cần diệt trong trứng nước, nãy hạ quan hỏi Vân hầu là vì thế, hạ quan cầm lệnh tiễn của bệ hạ sao có thể để đám ác đồ này làm xằng làm bậy ở nước ta.

Vân Diệp rất tán thưởng loại người trung thành với chức trách, lại không hiểu biến báo như Hạ Thiên Thương, giơ ngón cái lên khen, hai người cùng nhìn hòa thượng ngà ngà say.

- Giết người chứ gì, lão tử sợ à? Đi luôn, câu thơ hôm đó Vân tiểu tử đọc không tệ " triêu xuất tây môn khứ, mộ đề nhân đầu quy", hay hơn thơ đám hủ nho nhiều, ta đi giết cho thống khoái.

Cầu Nhiệm Khách ở Trường An có chí mà chẳng được thi triển, làm chuyện gì cũng dè dặt, sợ mang tới rắc rối cho Lý Tịnh, thời gian qua ông ta đã hiểu tình cảnh của Lý Tịnh, muốn bỏ đi, Lý Tịnh khó khăn lắm mới gặp được ông ta, dứt khoát không cho đi, Hồng Phất Nữ lại phát bệnh, ông ta đành ở lại Trường An, suốt ngày tới Vân gia uống say khướt, nay nghe Hạ Thiên Thương mời mình đi giết người, có lý nào lắc đầu.

Tiễn hai kẻ muốn đi giết người, Vân Diệp về hậu viện liền nhìn thấy Hi Mạt Đế Á và Tân Nguyệt ngồi dưới mái hiên uống trà, Hi Mạt Đế Á cực thích thứ đồ uống này, nhất là loại trà sữa ở Vân gia, không biết lừa của Tân Nguyệt bao nhiêu rồi.

Thấy Vân Diệp tới, Hi Mạt Đế Á nâng chén lên coi như chào hỏi, hôm nay nàng được Tân Nguyệt mời, cùng đi Trường An xem vở kịch mới, hiện chẳng qua là đốt thời gian buổi chiều thôi.

Không rảnh để ý tới nữ nhân này, Vân Diệp liếc nhìn tú lâu của Đại Nha, quyết định đi giáo huấn Đơn Ưng, tên khốn này rúc trong tú lâu của Đại Nha ba ngày không thò mặt ra rồi.

Đại Nha đánh đàn tằng tằng tằng, nàng học ở tiểu ca cơ đường đối diện, chỉ đàn được bài ( hóa âm) đơn giản nhất, đó là khúc từ luyện ngón tay, nhưng Đơn Ưng nằm trên giường mềm nghe vô cùng say sưa, tay cầm hồ lô rượu, lắc lư đầu một lúc lại uống một ngụm, bỏ đi cái tiếng động như gõ nồi, đây dứt khoát là bức tranh tuyệt đẹp.

Đại Nha đàn đầy thâm tình, Đơn Ưng nghe ngây ngất, làm Vân Diệp không vào được, có điều nghĩ tới hậu quả, một tên đại hán trốn trong phòng muội tử mình ba ngày rồi, có ca ca nào chấp nhận được, nghiến răng vén rèm cửa đi vào.

Thấy đại ca hầm hầm đi vào, Đại Nha hét lên chạy ra sau lưng Đơn Ưng, nấp sau lưng hắn, Đơn Ưng lười nhác giơ bầu rượu lên nói: - Đại ca sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?

- Con người ta tùy tiện quen rồi, khi đi theo sư phụ chẳng học mấy lễ số, nên Vân gia lễ số không nhiều, nhưng nếu như ngươi cứ ở phòng Đại Nha, Vân gia sẽ không còn lễ số nào nữa.

- Đại ca là trí giá hiếm có trên đời, vì sao câu nệ cấm kỵ thế gian, tiểu đệ và Đại Nha tình đầu ý hợp, ai thèm quản lời đám tiếu thế tục.

Nghe lời khốn kiếp này của Đơn Ưng, Vân Diệp bợp cho hắn một cái: - Chúng ta sống trên thế gian, không phải ở phủ thần tiên, sống ở nhân gian phải tuân thủ quy củ và đạo lý của họ, buông thả phóng túng là hành động của kẻ ngu xuẩn, ngươi muốn cưới Đại Nha, không ai cản, mau chuẩn bị lễ, kiệu hoa, bà mai tới nhà, so bát tự, chọn ngày, sau đó hai đứa dính với nhau cả ngày thì ta cũng chỉ vui mừng, không đánh lấy một cái rắm.

Đơn Ưng gãi đầu, thản nhiên nói:

- Tiểu đệ nay tay trắng, Vân gia chính là nhà, thứ đó đại ca cứ xem mà làm, ở rể cũng không sao.

Lời Đơn Ưng làm mắt Vân Diệp đỏ hoe, đây đâu phải lời của thiếu niên hào kiệt, Đinh Ngạn Bình bán đứng làm lòng hắn hoàn toàn nguội lạnh, nếu như không lưu luyến với Đại Nha, chắc tên khốn này đi làm hòa thượng rồi. Trong số người gây tổn thương cho hắn, mình cũng có phần, nói không chừng còn gánh trách nhiệm chủ yếu, mình bày âm mưu quỷ kế, chơi rất hoàn mỹ, điều duy nhất không tính tới là cảm thụ của Đơn Ưng, mấy năm tiếp xúc, y đúng là thích thiếu niên ngay thẳng này.

Nghĩ tới đó tới bàn viết một tờ giấy hôn thú, đưa cho Đơn Ưng, Đơn Ưng nhận lấy, chuẩn bị cười hì hì cảm tạ, nhưng thấy Vân Diệp mặt đanh lại, không biết phải làm sao.

- Nay ta là đại ca thực sự của ngươi, có tư cách thay cha mẹ giáo huấn ngươi, quỳ xuống cho ta! Lời này Vân Diệp rít ra từng lời qua kẽ răng.

Đơn Ưng không chút do dự quỳ xuống, Đại Nha vừa thẹn thùng, lại hoảng sợ, cũng quỳ theo. Nhìn hai ngời quỳ trên mặt đất, Vân Diệp hít sâu một hơi, lấy thước trúc trên bàn đánh mạnh vào lưng Đơn Ưng, Đại Nha muốn lên tiếng, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của ca ca ngăn lại, chỉ biết khóc nhìn ca ca đánh Đơn Ưng.

Khi thước trúc toác ra, Vân Diệp ném đi, hỏi; - Ngươi đã biết sai chưa?

Bị ăn đòn mà Đơn Ưng như được thưởng, cười toét miệng nói: - Đại ca gáo huấn phải lắm, đệ không nên lấy đồ trong nhà cho người ngoài, càng không nên làm đại ca giận.

- Cái ngọc bội nát đó ta muốn vứt đi lâu rồi, chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thứ đó do ta làm ra, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đáng để trộm không? Ngươi hỏi ta, ta không cho ngươi à? Đinh Ngạn Bình vốn là một phần trong kế hoạch của ta, ngươi không lấy, ta cũng cho lão, ngươi không biết kế thay mận đổi đào à? Hiện giờ ngươi thấy mình ăn đòn có oan không?

Nước mắt Đơn Ưng trào ra, ấp a ấp úng nói: - Đại ca vốn định để Đinh Ngạn Bình mang ngọc bội đi, gánh họa cho nhà ta? Còn đệ là thằng ngốc xen vào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio