Lý Nhị đứng thẳng người, tiếp lấy khăn tay Đoạn Hồng đưa lên thấm khóe mắt, hạ khiêu chiến mới với Vân Diệp.
- Bởi vì vi thần biết, muốn tìm kẽ hở trong bố trí nghiêm mật của bệ hạ thì nhất định phải cao minh hơn bệ hạ. Rất đáng tiếc, người như vậy đến bây giờ vi thần còn chưa thấy đâu. Vi thần chỉ có thể vào lúc chuyện đã xảy ra mới có thể đoán được một chút quá trình, dùng cái đã biết suy ra cái không biết, chỉ cần điều kiện đủ thì có thể suy luận ra đáp án chính xác. Thanh Tước chỉ nói cho thần kết quả, vi thần liền biết mình thua rồi, thua tâm phục khẩu phục. Có bằng hữu như thái tử và Thanh Tước, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân là phúc khí của vi thần, cũng là bi ai của vi thần. Vi thần một mặt cảm thấy tự hào vì sự trung trinh của bằng hữu, một mặt lại đau lòng như cắt vì tâm huyết của bản thân mất đi. Tư vị trong đó đâu phải chỉ mấy câu mà có thể nói rõ ràng.
Lý Nhị lại bắt đầu cười to, Đoạn Hồng bên cạnh cũng ha ha cười theo. Ba người vừa đi vừa nghỉ, thoáng cái đã đến Lưỡng Nghi điện. Trưởng Tôn tự mình ra trước điện nghênh tiếp, trong tay còn cầm một khung thêu hoa.
- Bệ hạ hiếm khi hài lòng như vậy, chiến đấu của bệ hạ với Vân Diệp đã có kết quả rồi sao?
Trưởng Tôn chỉ vào Vân Diệp nói với Lý Nhị: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ngài cũng thật là, đường đường vua của một nước, trên chiến trận cũng là anh hùng độc lai độc vãng, lại đi đánh một tiểu bối văn nhược đao không cầm nổi, kiếm không xách được. Đợi đến lúc y có thể làm được đối thủ của ngài, sợ rằng lúc đó Hoàng Hà cũng khô queo.
Lý Nhị lắc lắc bình sứ trong tay cho Trưởng Tôn xem:
- Đây là chiến lợi phẩm của trẫm, lần này trẫm thắng cũng coi như gian khổ. Nếu như bọn Thừa Càn sớm trông tri ch o Vân Diệp, trẫm cũng không thể gây khó dễ cho y được. Thế nhưng vì y nặng tình, nên trẫm đã hạ thủ vào nơi đó, quả nhiên đắc thủ. Chỉ là biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ không còn hiệu quả. Những tiểu tử này tốc độ trưởng thành kinh người, khoảng chục năm nữa sẽ đến phiên trẫm phải đau đầu.
Trưởng Tôn muốn nhận bình sứ trong tay Lý Nhị, nhưng Lý Nhị không đưa cho nàng mà đưa cho Đoạn Hồng, mệnh hắn cho vào phòng riêng cất giữ, sau đó mới giải thích với Trưởng Tôn:
- Thứ này quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến Lưỡng Nghi điện giống như Cam Lộ điện. Nàng lại đang mang thai, tránh tiếp xúc với thứ này là tốt nhất. Những thứ Vân Diệp làm ra không có nhiều thứ tốt, nhưng những thứ đoạt tính mệnh người lại rất lợi hại. Cũng không biết sư phụ của y làm sao lại dạy ra một đệ tử như vậy. Nàng cứ nói tiểu tử này là người tốt đi, khắp cả Đại Đường này nàng có tìm cũng không ra người thứ hai tâm tư thâm độc hơn y. Nhưng nếu nàng bảo y là người xấu, y lại từng làm rất nhiều chuyện tốt nhiều người không thể làm được. Cũng may Đại Đường đang lúc thanh bình, nếu như tiểu tử này sinh vào loạn thế, không biết thiên hạ hôm nay còn có người sống không nữa.
Vân Diệp thấy vợ chồng hai người thay nhau nói luôn miệng, không có cơ hội chen vào. Lúc này ở Tông Nhân Phủ sau hoàng cung còn có ba tên ngốc đang chịu hình không biết thế nào. Vất vả lắm mới có khe hở, vội vàng nói:
- Bệ hạ, nương nương, ba bằng hữu của thần còn đang chịu hình. Bệ hạ, người xem có thể ngừng lại trước hay không. Đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người đấy.
Lý Nhị, Trưởng Tôn liếc nhau, để Vân Diệp đi truyền ý chỉ dừng hình phạt của ba người, chuyển thành về nhà tự suy nghĩ lỗi lầm. Vân Diệp thi lễ xong vội vã chạy hướng Huyền Vũ môn phía sau hoàng cung, Tông Nhân Phủ chính ở chỗ này.
Nhìn bóng hình của Vân Diệp nhanh chóng đi xa, Lý Nhị nói với Trưởng Tôn:
- Trẫm sao lại làm chuyện không nghĩ đến bằng hữu như vậy? Chuyện này trẫm có chút bỉ ổi, lợi dụng tình cảm để đạt được mục đích, cuối cùng vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
- Ngài là hoàng đế, quốc gia là thứ nhất, về phần cảm tình đành phải đặt sau thôi.
Lý Nhị nghe Trưởng Tôn nói như thế thì thở dài, gật gật đầu, cô đơn, thật là cô đơn.
Khi Vân Diệp chạy thục mạng đến Tông Nhân Phủ, thấy ba người Lý Thừa Càn cùng Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân đang ngồi trên ba cẩm đôn. Một người đang cầm một ly trà trong tay, liếc mắt nhìn hai gia hỏa còn đang cởi truồng nằm sấp trên án, vẻ mặt xấu xa.
Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp tới thì nâng ly trà biểu thị hoan nghênh, sau đó tiếp tục nhìn Tông Nhân Phủ chấp hành hình phạt. Dường như hắn có thể nhìn thấy hoa từ mông người khác vậy.
Nếu ba người đều không bị đánh, Vân Diệp liền xem đến cùng là ai đang bị đánh. Có thể đến Tông Nhân Phủ chịu răn dạy, đều là hoàn khố có tiếng trong thành Trường An, không có tên nào y không biết cả.
Kéo tay một người khỏi mặt, Vân Diệp lúc này mới nhận ra:
- Cầu Hoan huynh, chớ trách tiểu đệ thất lễ. Vừa rồi nhìn cái mông thật sự là không nhận ra.
Vân Diệp lúc này mới chào tên hoàn khố huynh đệ đang đau đớn.
Lý Cảnh Hằng, trưởng tử của Lý Đạo Tông tự Cầu Hoán. Có điều Vân Diệp cùng đám hoàn khố vẫn gọi hắn là Cầu Hoan. Đại khái lão cha hắn sinh ra hắn rất không hài lòng, cho nên mới sinh ra cái tự muốn đổi lại như vậy. Rất rõ ràng, chính là muốn lão thiên đem hắn đi, đổi lại cho lão một người khác. Thế nhưng Lý Cảnh Hằng là là trưởng tử, đã định trước sau này hắn phải kế thừa vương vị của Lý Đạo Tông. Lý Đạo Tông từng muốn dùng con thứ lên thay, nhưng hoàng đế không cho phép. Chính hoàng đế là lão nhị, cho nên đối với loại chuyện này cực kỳ thống hận, bản thân hắn phá hủy quy củ, nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu người khác phải tuân thủ nguyên tắc trưởng tử kế thừa.
Lý Cảnh Hằng rõ rành rành là phá gia chi tử, lúc trước khi Vân Diệp còn kiếm ăn ở Trường An, trong đám học sinh Trưởng Tôn muốn dạy, thì có tên này là cầm thú. Ngày ngày la cà quán xá ngoài hoàng cung, mới mười bốn tuổi, thân thể còn bé mà đã khiến hai nha hoàn hầu hạ hắn mang thai. Sự tình thật ra cũng không có gì to tát, mười bốn tuổi làm cha cũng không chỉ có mình hắn, trong vương phủ nuôi thêm vài cái miệng cũng không phải vấn đề. Vấn đề là tên này vì sợ cha hắn tức giận, lại không có can đảm nhận con, khiến một nha hoàn trong cơn tuyệt vọng đã nhảy xuống giếng.
Trưởng Tôn sau khi biết điều này thì giận dữ, lệnh Lý Đạo Tông tự mình mang con trai lão ra khỏi hoàng cung, không muốn cho hắn làm bẩn nơi hoàng cung tịnh thổ. Vì tên hỗn đản này, khiến cho Vân Diệp có thói quen lúc không rỗi việc trêu đùa cung nữ một chút cũng bị Trưởng Tôn cảnh cáo.
Lý Cảnh Hằng xấu hổ hướng khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn về phía Vân Diệp, rồi lại dúi đầu xuống tấm nệm, xem ra là không muốn lộ diện nữa.
Người ở vào những lúc khác nhau sẽ có những bằng hữu khác nhau, có vài người có thể theo ngươi đi tới cuối cùng, lại có vài người nửa đường sẽ bỏ ngươi, ví như Lý Cảnh Hằng, hiện tại hắn đã không có cách nào ở cùng một chỗ với Vân Diệp, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, những huynh đệ ngày xưa từng kiếm ăn với hắn. Địa vị hắn không kém, đích tôn của Đông Bình vương phủ, thế nhưng làm việc luôn luôn khiến người khinh thường. Trong đám hoàn khố không phải là không có kẻ háo sắc, thế nhưng hay khi dễ tì nữ như Lý Cảnh Hằng cũng rất hiếm thấy.