Chị em chú ý plz, bữa nay gia có chương nghen =))~ tình iêu nào nhào vô mà quên chưa đọc chap thì lui bước về đọc ngay và luôn nghen x”)) ~
Một lô rộng cỡ bằng sân bóng rổ, bước vào đã thấy sàn lát cẩm thạch xanh biển, đèn chùm treo trên trần lấp lánh phô diễn vẻ giàu có xa xỉ. Trong góc là lò sưởi âm tường thứ thiệt, toàn bộ đều thiết kế kiểu châu Âu, vách nẹp sàn mạ vàng chói lọi, hoa hồng leo quấn thành từng bụi trên giàn treo bằng đồng đen.
Bên cái bàn mạ vàng thời Tudor, La Tuấn đang ngồi một mình hút thuốc, trông thấy mấy người bước vào theo tay chia bài, hắn cũng đứng lên, chìa bàn tay không cầm thuốc ra, tươi cười hỏi: “Tiêu lão đại, gần đây khỏe chứ?”
Dương Cửu chưa kịp rụt đầu núp đã bị Tiêu Trọng Giản tóm lấy, kéo lại sát cạnh mình: “Khỏe, không thể khỏe hơn được.”
Dương Cửu cười như mếu: “Ha ha ha ha hơ hơ hợ hợ hợ…”
Tiêu Trọng Giản hỏi: “Sao lại lắp bắp vậy Dương Cửu?”
Dương Cửu đáp: “Tôi tôi tôi… tôi tôi xuống… xuống cái… mấy người khỏi để ý đến tôi…”
La Tuấn cười khẽ, rồi bất thần giơ tay ra lôi mạnh. Dương Cửu không kịp đề phòng, chưa gì đã bị kéo lảo đảo về phía La Tuấn, rồi bị hắn tiện đà ấn ngồi xuống một cái ghế đệm êm ái.
Tiêu Trọng Giản còn chưa kịp phản ứng, La Tuấn đã thản nhiên hỏi Dương Cửu: “Thầy thân mến, chừng nào thầy định về nhà đây?”
Tiêu Trọng Giản lạnh lùng chặn lời hắn: “Dương Cửu ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên là liên quan.” thái độ của La Tuấn thay đổi nhanh như chớp, hắn lừ mắt: “Đầu tiên anh ấy thiếu tôi một mạng người chưa trả, cả gốc lẫn lời mười năm qua anh thử tính xem bao nhiêu? Thứ hai tôi thiếu anh ấy công ơn mười năm dạy dỗ, nếu không nhờ anh ấy tôi đã bị Tiêu lão đại giết chết trăm nghìn lần rồi, chúng tôi có ơn báo ơn có oán báo oán, dù thế nào tôi cũng phải ôn lại mấy món nợ này với Dương Cửu đã, phải không nào?”
Tiêu Trọng Giản cười phá lên: “Giờ còn nói báo ơn báo thù gì nữa, chẳng lẽ cậu hai La máu lạnh hẹp hòi, trở mặt cho sát thủ đổi đạn dum-dum đi đuổi giết Dương Cửu hai năm trước không phải cậu sao?”
La Tuấn thoáng sầm mặt, nhưng hắn quay lại dịu dàng nhìn Dương Cửu, rồi đưa tay vỗ nhẹ bên sườn từng bị phẫu thuật của hắn: “Dương Cửu, chỗ này hồi đó bị Tiêu lão đại bắn thủng phổi, sau lại phải mổ lần nữa, giờ đã lành hẳn chưa?”
La Tuấn quả nhiên là đệ tử chân truyền của Dương Cửu, một khi đã muốn, một câu một từ hắn nói ra cũng trở thành lưỡi dao sắc lẻm đục khoét những nơi yếu đuối nhất trong lòng người ta. Trong khoảnh khắc thiếu chút nữa Tiêu Trọng Giản đã kiềm chế không nổi, hắn ép mình hít sâu một hơi, rồi mới nói khô khan: “Cậu hai La sao không hỏi thử Dương Cửu xem, cậu ấy còn thiếu tôi hai trăm ngàn chưa trả, trước khi thắng đủ ngần ấy, cậu ấy còn phải theo tôi!”
La Tuấn cười lạnh: “Hai trăm ngàn tiền ăn ở phải không? Được thôi, để học trò đây trả thay anh ấy. Người đâu!”
Tiêu Trọng Giản xẵng giọng hỏi: “Dương Cửu, cậu chấp nhận nợ nó hả?? Cậu không muốn nợ tôi thì tôi hiểu được, nhưng cậu lại chịu mắc nợ nó hả?!”
Dương Cửu lén lút liếc bên trái, thấy La Tuấn đương siết chặt nắm tay, coi bộ móng tay đâm cả vào thịt; lại lén liếc bên phải, thấy Tiêu Trọng Giản trừng mắt nhìn mình, trên mặt hiện sờ sờ ý đồ “Cậu-dám-nói-có-thì-ta-cùng-chết-tại-đây-ngay-bây-giờ”.
Dương Cửu cụp tai, thở dài nói: “Tôi chẳng định nợ ai hết.”
Hắn cầm bộ bài trên bàn lên, chậm rãi trải ra, rồi vẫy Tiêu Trọng Giản và La Tuấn: “… không phải các người có tiền hả? Ngồi xuống cược vài ván đi, tôi thì có cái mạng đây bỏ ra đặt cũng được, còn mấy người, ai thua thì bỏ tiền ra, coi như cúng tiền nuôi tôi nốt nửa đời đi, chơi chứ?”
Hơn chục năm nay Dương Cửu không ngồi chiếu bạc, trước ngày hôm nay, Tiêu Trọng Giản thậm chí chưa từng thấy hắn chơi bài. La Tuấn thì biết hắn biết chơi, nhưng chỉ từng gặp hắn đánh bài cược uống rượu với vợ chồng nhà gác cổng, lần nào đánh xong bò về đều say túy lúy quắc cần câu.
Bề ngoài La Tuấn không tỏ thái độ gì, nhưng thật ra bản chất hắn là người đặc biệt cố chấp. Rõ ràng chỉ một chuyện nhỏ như chơi bài, hắn cũng không chịu được nếu Dương Cửu không nói cho hắn biết, muốn gạt hắn. Nghĩ qua nghĩ lại lại nhớ đến năm xưa Dương Cửu giết La Vinh Thận rồi lừa hắn tám năm trời, trong khi cả Tiêu Trọng Giản còn biết, hắn lại không biết gì… Mặt mày La Tuấn lập tức nặng như đeo đá.
“Nếu anh thua Tiêu Trọng Giản, chẳng lẽ anh cũng đồng ý về với anh ta hả?”
Dương Cửu rụt đầu, than thở: “Thành thật mà nói cả hai người từ đầu đến cuối tôi chẳng muốn gặp ai hết.”
Dù gì La Tuấn đã sống cùng Dương Cửu bao nhiêu năm, ở chung cũng rất chi thân mật, hắn đã chực quay qua sừng sộ với lão lưu manh, nhưng đột nhiên thấy Tiêu Trọng Giản ngồi ghế bên cạnh vẫn mặt lạnh như tiền. Đến gã họ Tiêu còn nhịn được, sao mình phải giở giọng với Dương Cửu trước mặt hắn ta?
Nghĩ vậy, La Tuấn liền dằn câu thét lác xuống, ép mình quay đi nhìn mấy lá bài chia vòng đầu.
Bài vòng đầu của hắn không tệ, một lá Q tép, một lá tép. Bài thế này nếu vận đỏ thậm chí có thể phối thành bộ sảnh đồng chất; dù không được may như vậy, thì chỉ so cao thấp bài hắn cũng rất cao, trừ khi có người bắt được K hoặc Át.
Tiêu Trọng Giản nhìn bài của mình, rồi im lặng úp xuống.
Gã khách lẻ mặc gi-lê La Tuấn gọi đến lúc này rất bình tĩnh, vì hắn thắng là cậu chủ thắng, ngược lại hắn có thua thì vẫn còn cậu chủ; đằng nào cũng không đến mức thất bại thảm hại. Vì vậy hắn rất yên tâm, chỉ liếc qua bài, rồi cũng úp xuống.
Dương Cửu thì thản nhiên nhìn bài của mình, cười nhạt: “Chà, quả nhiên số mình không đỏ mãi được.”
Nói xong hắn đẩy phỉnh lên, mười ngàn.
So với số phỉnh hắn có hiện nay, mười ngàn không phải nhiều, vậy có lẽ bài của hắn không đẹp thật. La Tuấn ngồi bên trái hắn, hơi do dự một chút rồi đẩy lên hai mươi ngàn phỉnh.
Chơi cược không giới hạn, người cược thứ hai buộc phải đặt gấp đôi người thứ nhất, người thứ ba lại phải đặt gấp đôi người thứ hai. La Tuấn rất muốn lột sạch vốn liếng của Dương Cửu, nhưng hắn lại không thể hành động quá mạnh tay, ngộ nhỡ hắn tính lầm, để Tiêu Trọng Giản chiếm được lợi thế thì thật tai hại. Đã là trên tình trường, một tay bắt được tình nhân, tay kia phải công kích được tình địch, rắn cả hai tay.
Tiêu Trọng Giản là ai đây, chỉ thoáng nhìn qua hắn đã hiểu thấu suy tính của La Tuấn. Hắn hừ lạnh một tiếng, đẩy bốn mươi ngàn lên.
Gã chơi bài mặc gi-lê nhìn qua bài trên tay mình. Hắn ta là loại người lanh lẹ, đặt cược cũng không cần mất thời gian. Bài hắn rất được, theo lý thuyết hắn hoàn toàn có thể đặt gấp bội, huống hồ hắn không hề bị áp lực tâm lý như ba người còn lại trên bàn, chỉ từng đó thôi là đủ khiến hắn có lợi thế hơn hẳn.
Hắn lơ đãng ngẩng lên nhìn quanh, vừa lúc đụng trúng ánh mắt Dương Cửu. Rất khó để nói trong một giây ấy ánh mắt Dương Cửu ẩn chưa ý đồ gì, khóe mắt người này đẹp tinh xảo như vậy, dù gương mặt hắn vẫn dửng dưng lãnh đạm, nhưng chỉ cần ánh mắt khẽ đưa đẩy cũng khiến người khác cảm giác như hắn đang thấp thoáng ý cười.
Hẳn là nhìn lầm thôi. Vì Dương Cửu đã cúi xuống gần như ngay tức khắc, rồi cứ thế ngắm nhìn vân đá trên bàn như chẳng có gì xảy ra.
Bàn tay cầm bài của gã khách lẻ bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Vì sao lúc này hắn ta lại nhìn hắn? Có thật bài của hắn ta rất tệ không?
Sau vòng chia hai lá kín đầu tiên, rất khó để nói rằng bài ai hơn ai, dù bắt được một con , một con , cũng mới chỉ phối được thành một bộ sảnh nhỏ nhất. Có gã ngu nào đẩy lên vài xu phỉnh ít ỏi, rồi nói oang oang với mọi người bài mình tệ quá sức?
Vậy có khác gì tuyên bố: tới ăn tôi đi, tôi là con cá nhép trên mặt bàn đây!
Dương Cửu rõ ràng không phải đồ ngu… ban nãy ở tầng dưới hắn cược hai mươi lần, bỏ bài vài lần, nhưng hắn thắng liên tiếp mười lượt, phỉnh gom về lời gấp chục lần! Dù không phải hàng cao thủ hay sừng sỏ, nhưng hắn nhất quyết không thể là đồ ngu!
Nếu hắn không ngu ngốc, thì vì sao bài đã xấu còn đặt cược như vậy? Hay hắn ta định chơi bịp?
Gã khách lẻ ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. Nếu Dương Cửu định chơi bịp thật, thì quá rõ ràng, hắn chính là con cá đầu tiên Dương Cửu định thôn tính trên bàn này.
“Nè bộ đang coi thi hở?” Dương Cửu nhoài người qua cả nửa mặt bàn, dí mặt về phía hắn, giọng nói cùng với hơi thở ấm áp hầu như phả qua tai hắn, “… sợ cược lộn sao? Sợ gì chớ, còn vòng lật bài cơ mà?”
Gã khách lẻ rụt cổ lại như bị điện giật, hắn gườm gườm nhìn Dương Cửu đầy cảnh giác: “Ngài làm gì vậy!”
Dương Cửu cười lười biếng, vặn vẹo trườn lại ghế như một con rắn. Đương nhiên thân hình hắn còn chưa được bằng rắn, nhưng không hiểu vì sao bộ dạng này của hắn cứ khiến tay khách lẻ liên tưởng đến một con rắn vô cùng xinh đẹp đương phì phì nọc độc, uốn éo trên mặt bàn đá mạ vàng xen vân xanh trắng, lạnh lùng tính toán có nên nuốt gọn con mồi hay không.
Gã chơi bài hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình thản: “Tôi bỏ bài.”
Dương Cửu thở dài thượt đầy thất vọng.
Tay chia bài trải tiếp ba lá công khai, tép, Q rô, tép.
Mí mắt mọi người cùng lúc giật giật… sảnh! Sảnh đồng chất! Ba lá bài này quá dễ phối thànhsảnh!
La Tuấn liếc nhanh lá bài kín trong tay mình. Hắn có một Q tép, một tép, chỉ cần một J tép nữa là thành một bộ sảnh đồng chất khá cao!
Trừ khi có một bộ sảnh đồng chất khác có K, nếu không hắn sẽ chắc thắng!
La Tuấn đẩy năm mươi nghìn phỉnh lên: “Đặt thêm.”
Tiêu Trọng Giản trầm ngâm một lát, “Bỏ bài.”
Bài trong tay hắn thực tình không đẹp, , , không thể thành cù lũ, sảnh cũng khó, mà dù so cao thấp cũng quá kém, vào vòng chia bài sau hắn không thể địch lại La Tuấn.
Không phải hắn sợ thua, đừng nói mấy chục nghìn, có đến trăm nghìn, vài trăm nghìn hắn cũng sẵn sàng thua; để bắt được Dương Cửu hắn đã hy sinh những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất, sung sức nhất của mình, giờ chỉ thua mấy trăm nghìn có là gì đâu?
… hắn chỉ e bài trong tay Dương Cửu là cù lũ hay sảnh đồng chất. Ngộ nhỡ Dương Cửu hạ gục được cả hắn và La Tuấn trong ván bài này, lão lưu manh đó nhất định sẽ bùng không chịu chơi nữa, rồi ẵm tiền chạy mất. Người này trơn tuột hơn rắn, một khi đã chạy thì không biết phải tốn bao nhiêu năm mới lôi được hắn về lần nữa; chưa nói dù có bắt được, ai biết lần tới sẽ tha được hắn hay xác hắn về?
Tiêu Trọng Giản ngả người ngồi sâu vào giữa ghế, liền sau đó, Dương Cửu không chút do dự, nói rành rọt: “Theo!”
Ba người còn lại trên bàn cùng lúc ngẩng lên nhìn hắn, Dương Cửu chỉ thản nhiên đẩy gần như toàn bộ số phỉnh trước mặt lên.
La Tuấn đưa mắt nhìn bài của mình, trầm giọng hỏi: “Anh muốn theo thật hả?”
Một thoáng căng thẳng trên mặt Dương Cửu ngay sau khi đẩy phỉnh lên hình như chỉ là ảo giác của những người xung quanh, vì ngay sau đó Dương Cửu đã lấy lại vẻ phớt tỉnh như cũ, hắn cục cựa kiếm một tư thế thật thoải mái trên ghế, hồn nhiên vô tội hỏi lại: “Chứ không lẽ theo rồi còn rút lại được hở?”
La Tuấn hỏi tiếp: “Anh không sợ thua sao?”
“Tôi sợ gì đây?” Dương Cửu mỉm cười vặn lại, “Cậu xem, tôi còn gì nữa? Mấy chục nghìn đô, một cái mạng, tấm thân tàn sứt sẹo tươm mướp. Tiền bạc là vật ngoài thân, đến từ chiếu bạc thì về với chiếu bạc, tiếc lắm cũng để làm gì; một mạng tôi nợ cậu, rồi cậu sẽ phải đòi lại, nợ máu trả bằng máu là lẽ không đổi được, nói nhiều mà làm gì. Hơn nữa cậu có không đòi cái mạng này tôi cũng chẳng sống được mấy năm nữa đâu, bữa nay được ngồi đây chơi bài với mấy người, trong lòng tôi thấy rất vui vẻ, giá kể có phát bệnh ngã xuống ngay lúc này tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc, nói gì thua một ván cược?”
Hắn quay sang gã chia bài, cười nói: “Nào chia đi, ra con gì vòng tới tôi cũng theo!”
Những ngón tay đặt trên lá bài kín của La Tuấn bắt đầu run run.
Bài vừa rải ra mặt bàn… K rô!
Rất khó khẳng định lúc này La Tuấn đang nghĩ gì, một lá Q rô, một lá K rô, sảnh đồng chất có K đã có thể phối được rồi, giờ dù hắn bắt được J tép, cao nhất cũng chỉ được một bộ sảnh, hay một bộ sảnh đồng chất thiếu K.
Lá bài kín trong tay Dương Cửu là con gì đây?
Có khi nào chỉ là , tôm tép hay không?!
Nếu Dương Cửu không có cửa thắng, liệu hắn ta có cược tất cả khi biết thừa sẽ thua không?
La Tuấn lại liếc nhìn bài trong tay mình lần nữa. Nếu hắn bắt được J tép, hắn sẽ có một bộ sảnh đồng chất không hề nhỏ, hay một bộ sảnh khá khá cao; nhưng nếu không bắt được, hắn sẽ chỉ còn một bộ đôi.
Lại nhìn phía Dương Cửu, trừ khi Dương Cửu đã có , , J, nếu không chắc chắn hắn ta không thể thắng. Nếu hắn thực sự đã có ba lá đó… nếu hắn nắm chắc chiến thắng, liệu hắn có mùi mẫn nói câu “giá kể có phát bệnh ngã xuống ngay lúc này tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc” đó không?
Câu ấy thật sự rất giống lời chân thành của một kẻ bại trận, hay tâm sự lương thiện cuối cùng của kẻ sắp tìm đến cái chết. Nếu Dương Cửu giống người thường một chút thôi, không chừng La Tuấn sẽ tin.
… nhưng đã bao giờ Dương Cửu tỏ ra đúng như một người bình thường chưa?
Gã đàn ông này từng khóc than thảm thiết giữa tang lễ La Vinh Thận, từng lời của hắn, máu của hắn, nước mắt của hắn, không ai dám nghi ngờ, mọi biểu cảm đều chân thật, giống như một diễn viên nhập vai hoàn hảo, đến chính bản thân hắn còn không phân biệt được đâu hư đâu thực. Gã đàn ông này chăm lo dạy dỗ hắn tám năm, ân cần chu đáo, tỉ mỉ quan tâm, dù có bảo chỉ là diễn trò cũng đã diễn quá trọn vẹn, rốt cuộc một tay hắn xô đổ tất thảy, rồi thì nhảy xuống từ cửa sổ văn phòng, trước khi lao ra còn mỉm cười nói với hắn: cậu vĩnh viễn sẽ không phải gặp lại tôi nữa…
Nhập vai mới giỏi đến thế! Diễn trò mới hoàn hảo đến thế!
Người này trốn mất dạng rồi bị bắt về, bị lôi đến trước mặt mình, giờ hắn ta nói thành thật thảm thương với hắn rằng: món nợ máu đó tôi sẽ trả đây, hôm nay tôi chẳng tiếc gì nữa, bài tôi không lớn nhưng tôi vẫn sẽ theo cược, ván bài này tôi chịu thua cậu… Bảo hắn tin được sao?!
La Tuấn không tin!
Hắn ở cùng Dương Cửu tám năm, rồi cả đời hắn sống dưới sự dối gạt của Dương Cửu, từ một đứa con nít đến một gã thanh niên, tình yêu của hắn chỉ dâng cho một mình tên diễn viên thượng thừa và bịp bợm không biết xấu hổ này, giờ bằng vào cái gì để hắn tin những lời ra vẻ chân thành tốt đẹp của Dương Cửu?
“Tôi không tin…” La Tuấn chậm rãi lắc đầu, “Tôi không tin anh thật sự không có bài lớn…”
Hắn thảy bài trong tay xuống bàn, nói như thở dài: “Tôi bỏ bài.”
Dương Cửu chớp chớp mắt: “Bỏ thật sao?”
Đột nhiên La Tuấn thấy thật mệt mỏi, hắn đáp: “Bỏ thật, anh thắng rồi đó.”
Dương Cửu cũng thở dài: “La Tuấn, đôi khi cậu cũng nên tin tôi chứ.”
Hắn đặt lá bài kín của mình xuống, trong một giây tất cả những người còn lại trong phòng đã tưởng sẽ xông đến bóp cổ hắn… hai lá bài kín, một lá ! Một lá !
Bài lẻ! Trên mặt bàn là những lá bài lẻ kém cỏi nhất kể từ đầu cuộc chơi!