Edit: Mimi, DLinh
Beta: Chi
Tụ điểm đánh mạt chược của Diệp Đề đóng cửa suốt mấy ngày nay. Những con bạc nghiện chơi bời có hỏi cậu tại sao không mở cửa, Diệp Đề lấy lý do sắp đến hạn đóng tiền thuê nhà, muốn thừa dịp chuyển đi làm cái cớ qua loa. Kỳ thực mấy ngày gần đây cậu luôn bận rộn đem bán những thứ trộm được trong nhà Triệu Cách Phi để quy đổi thành tiền mặt. Không bán thì không biết, bán một cái liền không khỏi giật mình: Diệp Đề chưa bao giờ nghĩ một cái đồng hồ thế mà tương đương với ba năm tiền thuê nhà của mình.
Sau mấy ngày không ngừng cố gắng, tang vật đã được tiêu thụ gần hết. Cậu chỉ để lại ba món đồ: một cái cốc Mark in hình chùm nho, một tuýp kem dưỡng da tay và một chuỗi vòng tay trân châu màu trắng ngà.
Cốc Mark cậu dùng để uống nước, kem dưỡng da tay là để phòng bị cho mùa thu hanh khô sắp sửa đến gần. Duy chỉ có cái vòng tay kia là khác biệt. Trong con mắt của Diệp Đề, những thứ như vậy vốn dĩ nên bán đi, chỉ có thể nhìn không thể ăn thì cũng không có giá trị thực tiễn gì, thà bán phứt cùng với cái đồng hồ bạch kim lúc trước cho rồi. Nhưng cái vòng này, cậu vừa thấy liền yêu thích không gì sánh được, lăn qua lộn lại hồi lâu cuối cùng vẫn là không nỡ bán. Mà cậu lại không dám cứ thế đeo trên tay. Nghĩ nghĩ, cuối cùng Diệp Đề cắt dây xâu chuỗi các hạt châu ra, chọn hai viên có màu sắc tươi đẹp nhất, đeo vào cái vòng cổ hạt đá của mình.
Cậu thích màu sắc của chiếc vòng này. Cậu cảm thấy, nó rất giống màu sắc của một loại kem bơ đã từng nhìn thấy khi còn nhỏ.
Cái kem hình hộp chữ nhật, dưới ánh sáng mặt trời lộ ra một màu trắng ngà bóng loáng đến trong veo, bốn mặt đều không ngừng tỏa ra khói lạnh.
Thứ ấy, cậu chỉ mới thấy qua, chứ chưa được ăn bao giờ. Khi còn bé, ngay cả cơm cậu cũng ăn không đủ no, huống chi là món kem xa xỉ nọ. Những đứa trẻ khác cầm kem trong tay, cẩn thận mà xé bao bì, thè dài đầu lưỡi ra liếm liếm, mà cậu, chỉ có thể đi theo ở phía đằng xa, nhìn ngắm vầng sáng màu trắng sữa tươi ngon, để cho cảm giác ngọt ngào mát lạnh theo tưởng tượng mà in hằn vào trí nhớ.
Hồi tưởng chấm dứt, Diệp Đề không khỏi thở dài, nắm chặt hai viên trân châu tinh tế, cẩn thận mà thè lưỡi ra liếm liếm. Lành lạnh, hình như thật sự có hương vị ngọt lành của kem.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.
Diệp Đề rất không kiên nhẫn nhét vòng cổ vào trong T shirt, vừa xỏ dép lê vừa tức giận quát: “Ai? Ai hả? Hôm nay ông không mở cửa, muốn chơi mạt chược đến chỗ khác đi…”
Vào khoảnh khắc mở cánh cửa ra, Diệp Đề giống như phản xạ có điều kiện mà ‘pang’ một tiếng đóng cửa lại.
Song, người ở bên ngoài cũng không nổi nóng, anh ta không gõ cửa nữa, chỉ dùng âm thanh nhàn nhã mà chấn động cả mặt đất của mình để khiến Diệp Đề phải rùng mình: “Đây là phòng lầu đúng không?”
Diệp Đề thầm nghĩ, không cần anh nhắc nhở tôi cũng biết, một khi nhảy từ lầu sáu xuống chắc chắn sẽ chết tươi. Do dự một chút, cậu nhận thấy cứ trốn tránh thế này cũng không phải biện pháp, vì vậy, cậu lấy hết dũng khí, mở cửa lần thứ hai, dùng ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào đại luật sư Triệu lúc này đang cười chẳng khác gì ác ma.
Diệp Đề không nói gì cả, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Triệu Cách Phi. Triệu Cách Phi chính là người thân kinh bách chiến, định lực đặc biệt phi thường, kể cả người nọ có nhìn thế chứ nhìn nữa, anh vẫn cười đến là thản nhiên. Trong lòng anh lúc này đang dấy lên một suy nghĩ: bị người mất của tìm đến cửa, nhóc trộm, tôi xem cậu sẽ trốn chạy như thế nào, chẳng lẽ còn có thể giang cánh mà bay sao?
Chính là, Diệp Đề vẫn chăm chú nhìn vào Triệu Cách Phi. Một lúc lâu sau, Triệu Cách Phi có phần không nhịn nổi nữa.
“Cậu nhìn cái gì?” Anh hỏi.
Diệp Đề nghe thấy câu hỏi của đối phương, đột nhiên mở to hai mắt, trưng ra biểu tình ngạc nhiên không gì sánh được, vươn tay chỉ vào phía sau của Triệu Cách Phi: “Cái vệ tinh kia lớn quá!!!”
Một tiếng rống này của cậu chẳng khác nào sấm sét, chọc điếc cái lỗ tai của Triệu Cách Phi luôn. Ngay sau đó, Diệp Đề thừa dịp người kia đang ngây ngốc, nháy mắt chui qua dưới nách anh ta, liều chết chạy xuống dưới lầu.
Nếu Diệp Đề hô là ‘Ngôi sao kia lớn quá!’ thì Triệu Cách Phi tuyệt đối sẽ không luống cuống như vậy. Rõ ràng càng là những thứ mình không thể tưởng tượng ra lại càng dễ khiến người ta bị vây vào trạng thái bỡ ngỡ, vì thế, đã để cho Diệp Đề nhanh chóng tận dụng được thời cơ. Khi Triệu Cách Phi kịp nhận ra trong hành lang làm sao có thể có vệ tinh, lúc đó anh mới bắt đầu truy đuổi. Xuống dưới lầu, bóng dáng của tên trộm vặt căn bản đã không thể nhìn thấy. Diệp Đề đã thừa dịp anh ngây người trong chốc lát mà tức tốc chạy thật xa.
Triệu Cách Phi có chút chán nản nhíu mày, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Hành tung của nhóc trộm đã sớm bị anh nắm bắt, cho dù hiện tại không tóm được người thì trong tương chắc chắn là bắt được. Vì lẽ đó, hiện tại anh cũng không nóng lòng. Cứ để cậu ta chạy trối chết đi, để xem có thể chạy được bao lâu.
Rốt cuộc, Diệp Đề thở hồng hộc mà dừng lại trong một con ngõ nhỏ. Cậu thật không thể ngờ ông chú luật sư kia lại thần thông quảng đại đến vậy, thế mà có khả năng tìm được hang ổ của mình trong khoảng thời gian ngắn vô cùng. Cậu còn chưa kịp chạy trốn đến thành phố khác đâu.
Diệp Đề nghỉ ngơi trong chốc lát, thầm nghĩ đêm nay chắc không thể về nhà, tốt xấu gì cũng phải tìm một chỗ tá túc vài ngày, sau đó thừa dịp gió lặng trăng mờ trở về dọn dẹp đồ đạc và bỏ trốn. Phải tránh xa ông chú luật sư khủng bố kia mới được. Hạ quyết định, Diệp Đề lau lau mồ hôi vã ra trên trán, tới tìm nương tựa Lương Thần.
“Chuyện chính là như vậy.”
Diệp Đề nói xong, cảm thấy có hơi khô miệng, ngửa đầu uống cạn cốc coca. Chung quanh là những thanh âm vô cùng huyên náo. Lương Thần nghiêng người dựa vào quầy bar, nhíu mày nghe Diệp Đề kể chuyện.
“Vốn cũng không định nói cho anh biết. Nhưng hiện tại em chẳng có cách nào, đã bị người ta đuổi tới tận nhà rồi, đệt.” Diệp Đề khẽ cắn môi, chửi thề một tiếng. Đương nhiên, trong quá trình tường thuật vừa rồi, cậu tự động lược bỏ tình tiết lăn giường cùng người kia, chỉ nói thời điểm lấy tiền vô ý thất thủ, bị đối phương mang về nhà với ý đồ dùng “hình phạt riêng”. Sau đó cậu liền thừa dịp anh ta không chú ý mà đánh ngất, lại trói gô ở trên giường, thuận tiện khoáng sạch căn nhà.
Tuy Diệp Đề không quá chú tâm tới chuyện đã xảy ra với Triệu Cách Phi, nhưng mà nói rõ với Lương Thần, chung quy cũng không tốt lắm. Tất nhiên bụng dạ cậu cũng không có bao nhiêu lắt léo, chính là đơn thuần cảm thấy không tốt lắm, còn chuyện không tốt ở nơi nào – thì chịu luôn rồi. Mặc dù hiện tại mông không đau, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy cậu liền cảm thấy đau đầu.
Tuy Lương Thần thực hoài nghi trước câu chuyện trăm ngàn lỗ hổng của Diệp Đề, nhưng vẫn không cố gặng hỏi. Anh thở dài một hơi: “Tạm thời cậu ở lại chỗ anh đi. Cái gì cũng đừng đi lấy, nguy hiểm lắm. Mấy ngày nữa, khi sự tình an bài ổn thỏa hơn thì chạy tới thành phố M mà lánh nạn. Ở đó anh có người bạn là ông chủ nhà hàng, cậu tới tìm chỗ nó mà an cư lạc nghiệp. An phận thủ thường, đừng làm những việc như thế này nữa.”
“Không được.” Diệp Đề dứt khoát cắt lời, dùng đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm và đầy chấp nhất nhìn anh: “Em không mang tiền. Anh giúp em tìm một gian phòng đi, em không thể ở lại chỗ anh.”
Lương Thần hiểu được ý của cậu là không muốn liên lụy tới mình, nghĩ nghĩ một lúc liền đáp: “Cũng được. Cần cái gì thì tới tìm anh.”
“Uhm.” Diệp Đề dùng sức gật gật đầu, sau khi cái cằm dần ngừng hoạt động, lại nói: “Sau khi em đi rồi…”
“Yên tâm, phía bà nội còn có anh.” Lương Thần biết cậu nhóc đang lo lắng cái gì, mỉm cười đáp.
“Đã biết anh là người bạn đáng để kết giao mà.” Diệp Đề nhếch miệng cười, đôi mắt to tròn như con mèo nhỏ cũng híp lại thành một mảnh trăng lưỡi liềm. Lương Thần nhìn mà bất chợt run lên trong lòng, cúi đầu gẩy gẩy tàn thuốc trên tay, cũng nhàn nhạt mỉm cười.
—
Mi: Run lên mà không động thủ thì cũng vô ích nha bạn Thần:v số bạn thật là khổ:v