CHƯƠNG : DƯỠNG ĐỊCH VI LOẠN
Editor: Luna Huang
Dạ Mộc nghe vậy, vừa quấn sa bố cho hắn, vừa phiền muộn nói.
“Bị vương bá khí của ngươi chinh phục còn không được sao.”
“Cái gì?” Mặc Lâm Uyên không có nghe rõ.
Dạ Mộc thè lưỡi, làm bộ hung ác nói, “Bổn tiểu thư muốn ngươi sống liền sống, muốn ngươi chết liền chết, một mình tiểu nô lệ ngươi bị chà xát bóp làm thịt, không nên nói nhảm nhiều như vậy!”
Mặc Lâm Uyên bị nghẹn một cái, còn chưa lên tiếng, Dạ Tiểu Lang liền bưng nước đến rồi.
Dạ Mộc khen hắn một câu, sau đó để hắn hỗ trợ, cùng nhau xử lý vết thương cho Mặc Lâm Uyên. Chủ yếu là nàng hiện tại quá nhỏ, tay nhỏ chân nhỏ, nước cũng bưng không nỗi, không thôi cũng không cần gọi người khác.
Tiêu đi khí lực thật là lớn, Dạ Mộc cuối cùng cũng hảo hảo rửa sạch một lần vết thương trên người Mặc Lâm Uyên, hắn lỏa lồ nửa người trên không có một khối thịt lành lặn, thật đúng là đáng thương.
Nhìn vết thương trên vai Mặc Lâm Uyên như trước huyết nhục mơ hồ, biểu tình của Dạ Tiểu Lang âm trầm xuống, thấp giọng nói.
“Lưu thái úy kia thật không phải là thứ gì! A Cực không chịu khuất phục, hắn quyền đấm cước đá không nói, còn động đao! Nếu không A Cực tránh nhanh, một đao này sẽ không ở trên bả vai của hắn, mà là trên cổ hết lần này tới lần khác khuất phục hắn cũng sẽ không có kết cục tốt xế chiều hôm nay ta nhìn hắn giết chết ba người.”
Hắn nhớ tới thảm trạng chết đi của tiểu nô lệ, nhãn thần tối sầm lại.
Dạ Mộc cũng theo cắn răng, phàm là người khi dễ người yếu, trên người người yếu tìm cảm giác cường đại, đều một đám người cặn bã!
Biểu tình giận dữ của nàng rơi vào trong mắt Mặc Lâm Uyên, để hắn nghi hoặc càng sâu.
Dạ Tiểu Lang cũng mạnh nhớ tới, A Cực là tiểu thư cố ý đưa cho Lưu thái úy “Nhận trừng phạt”, hắn nói như vậy, tiểu thư sẽ không tức giận chứ? Hắn có chút nghĩ mà sợ che miệng lại, khiếp khiếp nhìn nàng.
“Được rồi!” Một mắt Dạ Mộc liền biết hắn đang suy nghĩ gì, “Sau này ta sẽ không thế nữa.”
Thấy hai tiểu nam hài nghe vậy đều bình tĩnh nhìn về phía nàng, nàng nhịn không được ưỡn ngực lên tiếng nói!
“Người của Dạ Mộc ta muốn che chở, tuyệt đối sẽ không để hắn thụ nửa điểm thương tổn!”
Vọng Thư Uyển.com
Phải biết rằng, tỉ số binh tử vong dưới tay nàng trước đây là thấp nhất, càng chưa nói đến bảo bọc hai tiểu hài tử!
Mặc Lâm Uyên không nói chuyện, Dạ Tiểu Lang lại thật cao hứng.
“Ta cũng sẽ cố gắng bảo hộ tiểu thư!”
“Ngoan!” Dạ Mộc nhất phó dáng vẻ lão thành vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Ba hài tử đều trên tháp bận rộn, dưới ngọn đèn mờ nhạt, hai người mặc ma y(loại vải bao bố), một người mặc tơ lụa, rõ ràng hẳn là không hợp nhau, hết lần này tới lần khác lại hài hòa như vậy.
Dạ Tiểu Lang hậu tri hậu giác nghĩ, hay là, thần tình của tiểu thư quá chuyên chú đi? Phảng phất rất sợ làm đau đối phương, người như vậy, thực sự như những đầy tớ khác đã nói sao, tuổi còn nhỏ giết người không chớp mắt?
Mặc Lâm Uyên tuyệt đối là cảm xúc sâu nhất, trong lòng cũng càng phát ra khiếp sợ! Dạ Mộc là tuyệt đối không có khả năng tỉ mỉ như thế, kiên nhẫn xử lý vết thương như thế, nàng rốt cuộc đang đùa hoa dạng gì?
Phí công phu thật lớn làm xong, Dạ Mộc xuất ra một bình nhỏ, nói với Dạ Tiểu Lang một bên, “Ngươi giữ cửa.”
Dạ Tiểu Lang vội vã ra bên ngoài coi chừng, sau đó, Dạ Mộc mở nắp bình, một mùi rượu đặc hơn bay ra, nàng dùng rượu mạnh thấm ướt khăn, trong nháy mắt Mặc Lâm Uyên nhìn qua, che cái miệng của hắn! Đồng thời, tay kia cố sức đặt khăn trên vai Mặc Lâm Uyên! Nhất thời, cả người hắn run lên!
“—— ngô! !”
Ánh mắt của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt trừng đến lớn nhất, gân xanh trên cổ đều bạo ra! Tuy rằng Dạ Mộc vẫn là cười, nhưng nhãn thần đã có chút áy náy.
“Không tiêu độc vết thương dễ nhiễm trùng, ngươi nhịn một chút đi!”
Mặc Lâm Uyên bị nàng che miệng, ánh mắt tràn đầy tơ máu trừng nàng, lúc này bọn họ dựa quá gần, hắn có thể thấy rõ ràng không đành lòng trong mắt nàng, cảm thụ được ôn độ trong lòng bàn tay nàng truyền tới, còn có hô hấp tựa hồ mang theo hương sữa của nàng.
Cơ thể buộc chặt, lỏng xuống, nhưng cứ như vậy một hồi, cả người hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Dạ Mộc khử độc xong cho bả vai hắn, thật nhanh giúp hắn bôi thuốc quấn vải.
Thủ pháp băng bó của nàng không bình thường, bọc đến rất chỉnh tề, sau đó trên vết thương từ roi trên người của hắn, thoa lên một chút thuốc mỡ.
Lúc này Mặc Lâm Uyên đã không khí lực ngồi nữa, hắn nằm ngửa trên tháp, hít sâu là có thể ngửi được huân trên y phục nàng không hợp với gian nhà rách nát này, đầu óc giống như bị người lấp một đoàn tương hồ vậy, không tỉnh táo.
Vọng Thư Uyển.com
Hắn có phải đang nằm mơ hay không? Nhưng giấc mộng này cũng quá buồn cười, Dạ Mộc cứu hắn, còn bôi thuốc cho hắn, còn có thể dùng nhãn thần đau lòng nhìn hắn? Không phải hắn điên rồi, chính là nàng điên rồi!
Ánh mắt hắn có chút tan rả quét về phía Dạ Mộc, lúc này nàng quỳ gối trên tháp cúi đầu, thân thể cuộn thành một đoàn nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng, phảng phất đang đối mặt đại sự gì!
Dạ Mộc chính chuyên tâm thoa thuốc, thình lình chợt nghe được thanh âm của Mặc Lâm Uyên.
“Ngày hôm nay, ta bởi vì ám sát ngươi, mới có thể bị ngươi đưa đi tiền thính.”
Dạ Mộc sửng sốt, kiền ba ba nói, “Ta chỉ là muốn hù dọa ngươi một chút.”
Mặc Lâm Uyên nghe rồi, không thể không cười lạnh.
“Hơn mười ngày trước, ngươi đoạt ta nhập vì để cho ta nghe lời, ngươi dùng roi quất ta, giam ta chung một chỗ với sói, để ta mặc miếng hộ tâm né tránh ở trong lồng, để ngươi chơi trò bắn tên.”
Mỗi một chữ hắn nói, đều là nhắc nhở bản thân, bản tính của Dạ Mộc có bao nhiêu tàn nhẫn, mình không thể bị nàng mê hoặc.
Mà Dạ Mộc nghe mỗi một chữ, đầu thấp một phần, đến cuối cùng, nàng đều muốn bóp chết đại thần xuyên không!
Có thể cho nàng một thân phận tốt một chút hay không? Để cho nàng xuyên trên người nữ phối từng ác độc ngược đãi nam chủ, là cố ý không muốn để cho nàng có được ấp giới đồ sao? Có thể chơi đùa khoái trá hơn hay không! Không được! Nàng nhất định phải cà đủ độ hảo cảm, phải làm thế nào mới có thể làm cho đối phương thay đổi cách nhìn với nàng? Dạ Mộc mím môi, vắt hết óc nghĩ.
“Kỳ thực ta đoạt ngươi nhập phủ, là có nguyên nhân! Bởi vì bởi vì ta thấy có người đang đuổi giết ngươi, tướng quân phủ lại rất an toàn, ta mang ngươi về!”
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, nguyên bản ánh mắt nửa khép đột nhiên trợn to, có chút cảnh giác nhìn nàng, đột nhiên hoài nghi nàng có phải đã biết gì rồi hay không, cho nên mới thay đổi thái độ.
Dạ Mộc không chú ý tới ánh mắt của hắn, trái lại hai mắt sáng ngời! Nàng biết nói thế nào rồi!
“Sau đó cho ngươi đấu với sói, là muốn rèn đúc ngươi! Bởi vì chỉ có thực chiến, mới là cách cường đại nhanh nhất.”
Mặc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, căn bản không tin, tuy rằng trình độ thực chiến của hắn quả thực trong thời gian cực ngắn đạt được , nhưng đây tuyệt đối không phải mục đích vốn có của nàng.
“Về phần đem ngươi nhốt ở trong lồng làm bia ngắm cho ta là muốn huấn luyện năng lực phản ứng của ngươi! Đúng, chính là như vậy! Lẽ nào ngươi chưa nghe nói qua sao? Chỉ có thời gian đối mặt với tử vong, tiềm lực của còn người mới có thể tăng vô cùng lớn! Nên ta làm những thứ này, cũng là vì tốt cho ngươi a! Ngươi nhìn ánh mắt chân thành của ta.”
Dạ Mộc chăm chú nhìn hắn, không sai, nàng chính là một người làm chuyện tốt không cầu người hiểu!
Mặc Lâm Uyên nhịn không được xuy cười một tiếng, ách thanh hỏi, “Vậy ngươi mỗi ngày dùng roi đánh ta thì sao?”