CHƯƠNG : DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Các sĩ binh đang ngựa không ngừng vó dọn đi đá vụn gỗ gãy, kiến trúc cung điện đều là nhất thể, hiện tại sụp phân nửa, nếu là không cẩn thận một chút, nội điện cũng sẽ rơi theo, bọn họ phải cứu người kia chỉ là một tiểu nữ oa oa, nếu như sụp, bọn họ cũng xong đời.
Sắc mặt Mặc Lâm Uyên trắng bệch, nhưng trừ ăn chút thuốc, hắn cự tuyệt ly khai.
Trong lòng thiếu niên lúc này ngoại trừ sợ, càng nhiều là một loại hối hận chưa từng có.
Hắn biết Dạ Mộc không phải nữ nhi của Dạ Lệ, hắn biết Dạ Mộc không có coi Dạ Lệ là phụ thân, cũng biết sở tác sở vi của Dạ Lệ một điểm đều không hợp cách.
Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ, Dạ Mộc không hy vọng Dạ Lệ chết.
Như vậy cách làm của hắn, có thể đẩy Dạ Mộc ra xa xa hay không?
Nhưng vừa lúc đó, phế tích sụp xuống, đột nhiên phát sinh tiếng vang, bắt đầu, thanh âm kia không rõ lắm, giống như là cuồng phong trong khe hở chảy ngược, nhưng ngay sau đó, thanh âm kia càng lúc càng lớn, ùng ùng, thật giống như có cái gì muốn nứt ra.
“Không tốt! Có thể là Dạ Lệ sắp tự bạo!”
Văn Phong nói để sắc mặt Mặc Lâm Uyên càng thêm tái nhợt, hắn vội vã hạ lệnh, “Mau! Mạnh mẽ phá vỡ phế tích, cứu người!”
Lúc này, thực sự không có biện pháp chậm rãi.
Mọi người nghe lệnh, vội vã mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nhưng một chưởng vừa đánh vào thạch, bên tai truyền đến một tiếng nổ thật to, sau đó chỉ nghe một tiếng phanh, nguyên bản nội miễn cưỡng chống đỡ ầm ầm sập, cung điện nửa đứng trước mắt bọn họ triệt để biến thành phế tích! Hài tử bị chôn bên trong khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
“Dạ Mộc! !”
Mặc Lâm Uyên vô pháp tiếp thu kết quả này, hắn muốn tiến lên. Nhưng nội thương quá nặng lại làm cho hắn đến đứng lên cũng không nổi, vưu kì thấy hết thảy trước mắt triệt để sụp xuống, hắn cũng khắc chế không nổi nữa, phun ra một búng máu!
Nghiêm Hứa cũng ngơ ngác nhìn phế tích trước mắt, nữ hài bị hắn nhấc như con chó nhỏ kia nàng đã chết?
Hiện trường đều yên tĩnh lại, không ai dám mở miệng, hôm nay phòng đều sụp, Dạ Lệ đáng sợ kia hẳn cũng đã chết đi?
Nhưng vừa lúc đó, Văn Phong đột nhiên mắt sắc nhìn thấy gì!
“Điện hạ! Tấm ván gỗ đang động, còn có người còn sống!”
Vọng Thư Uyển.com
Lời của hắn thật giống như một giọt dầu chạy trong nước, Mặc Lâm Uyên vội vã tỉnh lại đi, hắn nhìn theo địa phương Văn Phong chỉ, một đoạn tấm gỗ tựa hồ thực sự đang động!
Mặc Lâm Uyên mở to hai mắt nhìn. “Mau! Cứu người!”
Các cao thủ nghe lệnh, vội vã đi qua hỗ trợ. Chỉ nghe rầm một tiếng, dưới đoạn mộc đột nhiên vươn ra một tay! Đó là một cái tay nhỏ, sau khi nàng vươn ra. trên phế tích, dùng lực, liền bò đi ra!
Dạ Dạ Mộc?
Nàng dĩ nhiên còn sống!
Những người còn lại vội vã đi qua hỗ trợ, Dạ Mộc rất nhanh thì bò ra ngoài, trên người nàng khắp nơi đều là máu, nhưng nhìn qua, vết máu kia càng giống như là của người khác.
Mà phía sau nàng một mảnh tĩnh mịch, Dạ Lệ chắc là đã chết.
Nhãn thần của Nghiêm Hứa hơi sẫm, Dạ Lệ tuy rằng triệt để hỏng, hắn có thể không nháy mắt bắt nô lệ hiến cho người thích ngược đồng, có thể không có bất kỳ gánh nặng trong lòng đùa bỡn tính mệnh của nhiều ngươi, nhưng là dứt bỏ lập trường chính nghĩa mà nói, Dạ Lệ cũng là một người cường đại đến đáng giá bội phục, ý nghĩa chân chính là kiêu hùng, hôm nay hắn đã chết, còn thật khiến cho người ta bóp cổ tay.
“Dạ Mộc Dạ Mộc? !”
Mặc Lâm Uyên ôm Dạ Mộc vào trong ngực, nàng nhìn qua có chút thần chí không rõ, ngón tay vô ý thức cầm lấy tay áo của Mặc Lâm Uyên, cả người tựa hồ còn trong một cơn lốc vô pháp tự kềm chế.
Nàng hút khô Dạ Lệ rồi, thật giống như hấp huyết quỷ, rút cạn toàn bộ lực lượng và sinh mệnh của một người, loại ký ức này để Dạ Mộc chống cự trong đáy lòng, mà ký ức cuối cùng, là thân thể cao to quá phận của Dạ Lệ trong một cơn lốc, cùng với bàn tay của hắn đặt trên đầu nàng.
Hắn tựa hồ nở nụ cười, mắt to như chuông đồng rút đi sát khí và lệ khí, nhìn qua chỉ có uể oải và vui mừng.
—— “Chỉ tiếc không thể nhìn ngươi lớn lên.”
Sau một tiếng thở dài, cả người Dạ Lệ từ bên trong ra ngoài bạo liệt!
Không hối hận, không tin số mệnh, kết quả của hắn, lại vẫn sẽ có tiếc nuối?
Mặc dù Dạ Mộc chữa trị trên đường, linh đài đều là hỗn loạn, trong lỗ tai nàng một hồi đều là câu nói phách lối kia của Dạ Lệ, “Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta.”
Một hồi Mặc Lâm Uyên cấp thiết tiếng gào, “Dạ Mộc, chớ ngủ! Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại!”
Một hồi thay đổi thanh âm của Dạ Lệ, rất trầm trọng, gằn từng chữ, “Đời này ta không làm chuyện gì tốt, chuyện tốt duy nhất ta làm chính là buông tha ngươi.”
Sau đó, nàng cũng cảm giác được Mặc Lâm Uyên dùng sức cầm lấy tay nàng, lực đạo, biểu lộ không sót khẩn trương và sợ của hắn.
Dạ Mộc cảm giác mình bị chia làm hai, phân nửa bị Dạ Lệ bắt được, phân nửa bị Mặc Lâm Uyên bắt được.
Sau cùng nàng rơi vào hôn mê, hơn nữa hơn mười thái y sau khi xem cũng chỉ là lắc đầu.
“Tình huống này của Dạ tiểu thư hết sức phức tạp, trong cơ thể nàng bị ngoại lực cường đại làm nghẽn, cần nàng chậm rãi tiêu hóa, quá trình này, có lẽ là một tháng hai tháng, cũng có thể là một năm hai năm.”
“Hạ quan cùng ý kiến với Lưu y chính, Dạ tiểu thư nội thương nghiêm trọng, rồi lại tự hành chữa trị, tình huống như vậy, chúng ta không tiện nhúng tay, chỉ có thể mặc cho nàng thuận theo tự nhiên.”
“Nên, ta chỉ có thể tiếp tục nhìn nàng mê man như vậy?”
Bảy ngày sau, sắc mặt Mặc Lâm Uyên âm trầm nhìn bọn hắn chằm chằm hỏi, các ngự y hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều sắc mặt ngượng ngùng lui xuống.
Chỉ có Văn Phong, hắn nghĩ đến cái gì, tiến lên một bước nói rằng.
“Điện hạ, Mặc quốc có một vị Vô Thanh đại sư, thập phần am hiểu y đạo, vì sao chúng ta không quay về thỉnh hắn?”
Hơn nữa hôm nay chiến sự Việt quốc đã định, Mặc Lâm Uyên lưu lại cũng không có ý nghĩa, cũng đến lúc hắn nên về rồi.
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, hơi sửng sờ.
Thi thể của Dạ Lệ tìm được một ít rồi, Mặc Lâm Uyên sai người an táng ở chỗ non xanh nước biếc, rốt cuộc quy túc.
Dạ phủ cũng bị niêm phong, những người khác của Dạ gia nguyên bản nên lưu vong, nhưng nể mặt mũi của Dạ Mộc, toàn bộ nhập chùa miểu thanh tu.
Nghiêm Hứa gần đăng cơ, hắn sẽ không nghiêm phạt người còn thừa lại của Dạ gia, mà là cho bọn hắn cơ hội lấy công chuộc tội.
Việt đô thành đã trải qua trường hạo kiếp, cũng yên ổn lần nữa.
Chờ sau khi tân đế lên ngôi, nhị hoàng tử sẽ đi phòng thủ biên cương, hắn nói hắn thích chỗ thuần phác, đô thành cũng không phải địa phương hắn ngây ngô lâu.
Sau này Nghiêm Hứa cũng trịnh trọng biểu thị, chờ Mặc Lâm Uyên về nước, hắn sẽ toàn lực ủng hộ hắn đăng cơ, cục diện song thắng định ra, nói như vậy, hắn quả thực cần phải trở về.
Mặc Lâm Uyên phục hồi lại tinh thần, sâu đậm nhìn Dạ Mộc một mắt.
“Được, chúng ta về nước.”
Sau khi Mặc Lâm Uyên đã quyết định, ngày kế Nghiêm Hứa đăng cơ, bọn họ về nước, mà Dạ Mộc và Mặc Lâm Uyên cùng một chiếc xe ngựa, nàng lúc này thật giống như đang ngủ, hoàn toàn không biết gì về nơi sắp đến.
(Luna: Từ lúc chê xong đến chương này phải nói là cực hay. Ta không thích hành xử của nữ chủ vào lúc này chút nào nhưng thích tính cách bản tính và cái chết của Dạ Lệ, cũng thích cách nghĩ của Hứa Nghiêm. Chính vì hai thứ đó tạo nên được sự lôi cuốn trong mấy chương từ đó đến đây)