Búa chuy từng là binh khí của một vị đại năng trên kia, nó cấp bậc gì thì Nhàn Vân Lão Nhân chịu thua. Chỉ biết rằng nó chắc chắn đã sinh ra khí hồn, chứ không đơn thuần chỉ là khí linh như các loại pháp bảo đỉnh cấp tại dưới hạ giới.
Hiện tại búa chuy bộc phát ra quang mang huyết hồng cũng là điều dễ hiểu. Đây là khí hồn chủ động tiếp nhận máu của chủ nhân đồng hoá nó một cách toàn diện. Phương thức này còn được hình dung bằng cụm từ triệt để nhận chủ.
Chủ nhân còn, búa chuy còn..
Chủ nhân mất, búa chuy tự huỷ theo..
Nhàn Vân Lão Nhân đứng bên quan sát mà mặt mũi buồn thiu. Nói chung mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, hiện giờ muốn đệ tử có đủ năng lực chống đỡ địch nhân cường đại..
Vậy thì chỉ còn cách cho đệ tử rèn luyện với độ khó nâng cao một chút.
Tăng số lượng mộc nhân từ năm lên mười. Nâng trọng lực trận từ gấp lên gấp ..
Chạy tới một góc ngồi xổm xuống, Nhàn Vân Lão Nhân từ trữ vật giới lấy ra giấy bút. Vừa suy tư tính toán, vừa tỉ mỉ ghi chép lại những chỗ cần sửa đổi trong giáo án. Hiệu quả tạm thời còn chưa rõ lắm, xong Cao Cường thực đơn hàng ngày chắc chắn có nhiều hành hơn..
Múa bút ghi chép kín mít vài trang giấy, rà soát lại một lượt, Nhàn Vân Lão Nhân hài lòng đem thu cất.
Lão nhân gia quay đầu lại thì cũng là lúc huyết hồng ánh sáng vừa tan biến. Búa chuy ngay tức thì hoá thành một tia hắc quang mà bay về hướng đan điền của Cao Cường.
Hiện tại trong đan điền Cao Cường đã có tới ba món đồ, phi kiếm mà lão đưa thì thôi không cần tính tiền. Hai món còn lại xuất sứ đều từ nơi khiến người người khiếp sợ. Chỉ mong chúng không đấu đá tranh giành địa bàn, chứ không thì đệ tử của lão liền khổ không chịu nổi a.
Lại nói tới Cao Cường..
Khi đưa phần đỉnh búa chạm vào khối cầu, mắt hắn liền tối sầm, ý thức theo đó lâm vào hắc ám.
Không rõ đã hôn mê bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh lại liền thấy bản thân đang trong một sơn cốc nào đó. Quá dễ để hắn nhận ra đây là thần thức bị kéo vào một dị không gian.
Nhớ tới lần đầu tiên nhận truyền thừa của Âm Phủ, quang cầu nện cho đau buốt hết cả óc. Rất có khả năng lần này cũng bị nện cho ngu người, hắn vô cùng muốn chửi thề.
Chỉ là với kinh nghiệm đau thương lần đó, hắn hiểu rằng tránh không có nổi. Đành đưa mắt quan sát và thấy một hồ nước nho nhỏ, cùng những loài cây cối hoa cỏ trông lạ hoắc.
Không tìm thấy điểm nghi vấn nào, Cao Cường đưa mắt nhìn hướng phía trong sơn cốc. Theo thế núi thì chỗ đứng hiện tại còn chưa phải tận cùng, vì thế hắn liền tiến thẳng vào.
Bà mẹ nó thứ cỏ gì đâu cao mét, tại đây thần thức lại không sử dụng được. Hết cách Cao Cường đành cắm đầu cắm cổ mà lao nhanh, mất mấy phút mới vượt qua được.
Có điều vừa nhìn tới phía trước, Cao Cường hắn liền cứng ngắc tại chỗ.
Đứng ngay đằng trước là một trung niên nam tử nét mặt vô cùng uy nghiêm. Lại thêm vóc dáng cao lớn được phủ lên bộ hoàng kim chiến giáp, như thể càng tô điểm cho vẻ khí khái oai hùng ở hắn. Đoán chắc khi còn sống, người này hẳn phải là một vị tướng khét tiếng nơi chiến trường.
Đáng tiếc, người này đã chết rồi, quá đáng tiếc..
Cao Cường trong lòng cảm khái, ngửa mặt thở dài thườn thượt..
Mà có nên chạy tới vỗ vai an ủi người ta một phen, đánh cái chia buồn gọi là sâu sắc?
Có điều vừa nhìn kỹ lại, Cao Cường cảm thấy ánh mắt người này có điểm hơi cổ quái. Giống như ẩn chứa nét tiếu dung hài hước, ừm, hình như hắn đang nhịn cười thì phải.
Quá quỷ dị, lạnh hết cả gáy, Cao Cường ngay lập tức đi lùi lại phía sau.
“Khỏi cần sợ hãi, ta nếu ác ý thì ngươi sớm đã hồn phi phách tán” – Đúng lúc này hoàng kim chiến giáp nam tử mở miệng lên tiếng. Giọng của hắn trầm bổng và khá là ấm áp.
Đáng sợ hơn là giọng nói của hắn như có ma lực, Cao Cường nghe vào cảm thấy vô cùng thân thiết. Như thể bản thân là hậu bối đang lắng nghe trưởng bối dạy bảo vậy đó.
“Vì hai chúng ta đồng căn, ta thuần lôi, ngươi cũng thuần lôi” – Hoàng kim chiến giáp nam tử một lần nữa lên tiếng. Sự thân thiết trong giọng nói của hắn lại càng thêm đậm nét.
“@$%@$%...” – Cao Cường chỉ có một cách duy nhất, đó là đem Độ Tâm Kinh tụng ra thành tiếng.
Chỉ là rất nhanh Cao Cường nhận ra mình đang làm việc dư thừa. Niệm kinh mỏi cả mồm mà hoàng kim chiến giáp nam tử chẳng hề hấn, lại còn mỉm cười tỏ vẻ thú vị nhìn xem.
Thấy hắn cứng cổ niệm kinh, hoàng kim chiến giáp nam tử cười ha hả nói:
“Ngừng đi thôi, bản kinh thư này ngươi dùng công kích đám quỷ hồn thì còn được. Chứ ta đã khi nào chết đâu mà phải e ngại nó? À có một chút, nghe lâu liền thấy phiền đi”
“Ách” – Cao Cường trợn tròn mắt, đầy kinh hãi thốt lên hỏi: “Ngươi chưa chết? Lưu lại một tia tàn hồn? Ngươi là muốn đoạt xá ta? Đúng rồi, ta và ngươi cùng thuần lôi gì đó..”
“Ngừng.. ngừng.. ngừng..” – Hoàng kim chiến giáp nam tử ngán ngầm phất tay ngăn lại, mặt mũi phiền muộn nhẹ giọng giải thích: “Không phải tàn hồn, mà là một tia thần thức”
“Một tia thần thức?” – Cao Cường hoài nghi, mi tâm nhíu chặt: “Sư phụ ta từng nói thần thức là có thể phân tách để làm một số việc, nhưng duy trì thời gian ngắn mà thôi chứ?”
“Vì còn chưa đến lúc để giảng giải cho ngươi biết những kiến thức tầng thứ cao hơn” – Hoàng kim chiến giáp nam tử đơn giản trả lời, rồi đạp không bay lên đỉnh núi sau lưng.
Đang dè chừng đứng đó, Cao Cường bỗng cảm thấy một cỗ niệm lực bao phủ, cuốn lấy hắn bay hướng đỉnh núi. Hiểu rằng có chống cự chỉ là vô ích, bất đắc dĩ đành để mặc.
Giây lát lên tới đỉnh núi, hoàng kim chiến giáp nam tử sớm đã ngồi xuống, ánh mắt hướng lên bầu trời. Nghĩ ngợi đôi chút, Cao Cường bạo gan đi tới ngồi ngay bên cạnh hắn.
Hai người lẳng lặng ngồi đó quan sát bầu trời.
Rốt cuộc sau vài phút, Cao Cường không nhịn được, dẫn trước lên tiếng:
“Ngươi là cao nhân phương nào? Rồi thì thuần lôi mà ngươi nói lại nghĩa là làm sao?”
“Haha, biết trước ngươi là không nhịn được tính hiếu kỳ” – Hoàng kim chiến giáp nam tử hài hước nói: “Ta từ trước giờ vẫn được gọi là Lôi, tên cúng cơm do cha mẹ đặt”
“Nguyên nhân bởi ta tiên căn chỉ độc nhất lôi hệ thuộc tính. Trong khi đó tu sĩ thông thường tiên căn tối thiểu là hai hệ thuộc tính. Như sư phụ của ngươi, hắn ngoài chủ tu hoả hệ thì còn có phụ tu mộc hệ. Hắn là một trong số ít những tu sĩ may mắn sở hữu tiên căn tương sinh”
“Còn ngươi thì tương tự với ta, sở hữu duy nhất lôi hệ tiên căn. Những kẻ thuần tiên căn như chúng ta còn kèm theo thuần thể chất, thiên sinh thân cận linh khí vượt thường nhân. Chỉ cần không quá ngu dốt, thành tựu cam đoan không tồi. Có thể nói là được trời cao chiếu cố”
“Ta hai lần độ kiếp để sét đánh cái thoải mái mà vẫn không sao” – Cao Cường gật đầu nghiêm túc nói: “Sư phụ lúc đó suy đoán rằng ta thể chất có chỗ đặc thù. Sư phụ còn dự đoán ta khi học tập các loại lôi hệ thuật sẽ khá nhẹ nhõm, hẳn là do thân cận lôi linh khí gì đó đi?”
“Haha..” – Hoàng kim chiến giáp nam tử cười sang sảng đáp: “Lợi thế của tu sĩ thuần hệ tiên căn rất lớn, chậm rãi tu hành ngươi sẽ dần tự mình khám phá ra. Có điều phải ý thức luôn nỗ lực chăm chỉ tu luyện. Nếu không ưu điểm hơn người liền trở thành khuyết điểm chí mạng”
“Cái này thì mới vừa rồi ra ngoài đi chơi một chuyến ta liền đã hiểu được” – Cao Cường ngưng trọng gật đầu đáp, rồi mau chóng nghi hoặc dò hỏi: “Ta có cảm giác ngươi sẽ không truyền thụ gì cả. Vậy thế nào lại lôi kéo ta vào đây? Hơn nữa ngươi ngây ngốc trong này làm gì?”
“Haha. Để giải đáp tất cả nghi vấn của ngươi, thì phải bắt đầu từ lúc ta luyện chế ra tiểu hắc chuy đi” – Hoàng kim chiến giáp nam tử cười sang sảng nói. Rồi chẳng thèm quan tâm xem Cao Cường liệu có muốn nghe hay không, hắn cứ thế kể ra đầu đuôi câu chuyện:
“Ta nhớ rằng khi đó tiến nhập Lôi Ngục không gian, tình cờ bắt gặp một khối hắc thiết kỳ quái. Không rõ nó đã chịu đựng lôi điện chi lực dày vò bao nhiêu thời gian. Nhưng ta cho rằng nhất định là từ kẻ nào đó đem thả lại nơi đây, muốn lợi dụng lôi điện chi lực tinh luyện nó”
“Điểm đặc biệt là khối hắc thiết này vậy mà đã sinh ra linh trí. Từ bỏ ý định cứ thế thu lấy mang về, ta liền ngồi xuống bên cạnh vừa tu luyện vừa câu thông với nó. Mưa dầm thấm lâu, mật ngọt chết ruồi. Rốt cuộc có một ngày hắc thiết đồng ý để ta mang nó về luyện chế”
“Bản thân ta là một chú tạo luyện khí sư, không nghĩ ngợi nhiều ta liền đem hắc thiết đúc thành một chuôi hắc chuy. Chỉ là khi vừa hoàn thành, khí linh ngay tức thì biến đổi thành khí hồn. Đã vậy phần thân chuy còn tự động ngưng tụ hình thành ba tấm đồ án linh văn võ kỹ”
“Điều này chứng tỏ rằng dù không có ta chú tạo luyện chế, thì sớm muộn hắc thiết vẫn sẽ tự mình biến đổi trở thành một thanh thần binh lợi khí. Đồng nghĩa bản thân khối hắc thiết vốn là con cưng do thiên địa dưỡng dục. Ta chỉ là sớm một bước thúc đẩy nó thành hình”
“Ừm ngươi làm sao xoa huyệt thái dương?” – Nói tới đây hoàng kim chiến giáp nam tử quay sang nhìn, thấy Cao Cường hai tay vò vò, vừa thăm hỏi vừa nghi hoặc: “Ngươi đau đầu? Nhưng hiện tại là dưới dạng linh hồn ý thức, xoa thái dương lại có cái tác dụng gì?”
Cao Cường rốt cuộc không nhịn được, tức giận trừng mắt mắng:
“Ngươi tóm tắt ngắn gọn không được hả? Dài dòng lê thê ta nghe buồn ngủ không chịu nổi”
Hoàng kim chiến giáp nam tử khí thế oai hùng có điểm yếu bớt:
“Ta phải kể rõ ràng từ đầu thì ngươi mới hiểu hắc chuy mang ý nghĩa trọng đại thế nào chứ? Mà thôi được rồi, tiếp theo ta liền nói ngắn gọn điểm. Thế đã được chưa?”
Ra sức gật đầu, nghĩ nghĩ Cao Cường liền cẩn thận nhắc nhở:
“Tốt nhất lược bỏ hết đi. Ngươi nói luôn lý do kéo ta vào đây làm gì là xong”
Mặt mũi thất vọng thấy rõ, hoàng kim chiến giáp nam tử cố vớt vát:
“Không hiếu kỳ nguyên nhân ta đem bảo vật như hắc chuy thả xuống hạ giới sao? Đảm bảo ta nói ra, ngươi nghe không hề thấy buồn ngủ”
Mặt hàng này một mình ngây ngốc trong đây lâu quá đây mà, tên thì ngắn mà rõ lắm mồm. Giờ không ngoan ngoãn ngồi nghe, hắn không chịu thả cho ra ngoài liền nhục.
Trong lòng có điểm xoắn quẩy, Cao Cường ra vẻ rộng lượng phất tay:
“Được rồi ngươi kể đi xem nào. Chỉ có điều nhớ nói cho ngắn gọn thôi. Chứ dài dòng quá thì không chỉ mình ta khó chịu đâu, mà còn rất nhiều kẻ nữa sẽ nổi khùng lên đấy”