Xe mà hai người bọn họ lái tới là một chiếc Hummer hầm hố. Là loại xe việt dã được thiết kế dựa theo xe chuyên dụng của quân đội, nhìn trông cứng cáp mạnh mẽ vô cùng.
Khi thi hành nhiệm vụ công tác xã hội, thường xuyên trải qua những cung đường khó nhai. Vận dụng dòng xe chinh chiến được trên hầu hết mọi địa hình này, quá hợp lý.
Trước khi leo lên dãy ghế sau, Cao Cường đối Hoàng Đại Hùng nói:
“Tắt còi hú đi, nghe nhức cả đầu”
Không hiểu ra làm sao cả, Hoàng Đại Hùng gãi đầu đầy nghi hoặc:
“Không hú còi xin nhường đường thì sao mà chạy nhanh được?”
“Ta còn phải hoạ thêm phù, hú còi không tập trung được. Mà chạy xe chậm thôi, tránh bị lắc lư” – Dặn dò xong, Cao Cường liền mở cửa leo lên dãy ghế đằng sau ngồi.
Nghe thấy hắn nói muốn “hoạ thêm phù”, Diên Lộc chần chừ chốc lát xong cũng leo lên dãy ghế sau. Hoàng Đại Hùng khẽ nhún vai, nổ máy cho xe chầm chậm chạy đi.
Không gian trong xe khá rộng, đem đặt một tấm bảng cứng lên ghế là có thể thoải mái ngồi hoạ vẽ phù. Tay cầm bút thoăn thoắt, chưa tới phút là hắn lại hoàn thành một tấm.
Cao Cường đột ngột ngừng bút, quay sang nhìn Diên Lộc hỏi:
“Muốn học sao?”
Nghe vậy, Diên Lộc ngại ngùng cười cười hồi đáp:
“Ngươi cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến ta”
Đưa tới chiếc bút lông, Cao Cường thản nhiên nói:
“Mẫu có sẵn rồi đó, tuỳ tiện đi”
Đã vậy Diên Lộc cũng không khách khí nữa, liền lấy một tấm thành phẩm làm mẫu, ngồi lúi húi tập luyện hoạ vẽ linh văn. Có thể thấy mặt hàng này chú tâm học tập vô cùng.
Trong xe cũng theo đó mà chỉ còn lại động tĩnh ngòi bút lông “xoẹt xoẹt” lướt trên mặt giấy vàng.
Tình huống này để Hoàng Đại Hùng ngồi cầm lái buồn bực muốn chết. Hắn thói quen khi lái xe mở nhạc uỳnh uỳnh, không thì ít ra cũng phải tán gẫu rôm rả gì đó cho nó vui.
Đằng này cứ im phăng phắc, quá tẻ nhạt, quá khiến người buồn ngủ.
Hơn nửa giờ trôi qua, Cao Cường dừng bút liếc nhìn xem Diên Lộc một chút. Thấy mặt hàng này hoạ vẽ linh văn đã gần đạt tiêu chuẩn rồi đấy, không khỏi mở miệng tấm tắc:
“Nửa giờ đã hoạ vẽ ngon lành, xem ra ngươi hẳn là đặc biệt ưa thích phù lục”
Diên Lộc ánh mắt có chút hoài niệm, mỉm cười đáp:
“Này phải nói tới lúc ta còn nhỏ, quan sát thúc thúc với bằng hữu luận bàn. Người kia lúc ném ra phù lục đặc biệt oách, ấn tượng này khắc sâu trong lòng. Tóm lại một lời khó nói hết”
Trầm ngâm suy tư chốc lát, Cao Cường đưa tay vỗ vai Diên Lộc và nói:
“Có thời gian ta sẽ chép cho ngươi một cuốn phù lục tổng cương. Nhưng phù lục không mạnh mẽ như ngươi tưởng. Học tập gia tăng kiến thức thôi, đừng hao tổn quá nhiều tâm trí”
Vẻ mặt vui mừng thấy rõ, xong rất nhanh Diên Lộc có chút lo ngại hỏi:
“Như vậy không sao chứ? Mà ta nghĩ trước tiên phải xin phép Nhàn lão đi cái đã”
“Được rồi, cứ biết thế đi” – Cao Cường gật đầu trả lời qua loa, sau đó tiếp tục công việc còn dang dở. Trong trữ vật giới chỉ có khoảng tấm, phải tranh thủ hoạ vẽ thêm mới được.
Diên Lộc cũng không nói năng gì thêm nữa, cúi đầu chăm chú rèn luyện hoạ vẽ.
Nói có vài câu liền thôi rồi? Đang hào hứng hóng hớt, Hoàng Đại Hùng phi thường phiền muộn.
---
Sau một tiếng rưỡi lái xe, cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
Làng Kim Triều, hướng đông nam ngoại thành.
Từ xa xa đã thấy phòng tuyến cách ly do phía quan phủ và Cấm Quân dựng lên. Lực lượng cảnh quan trên vai vác súng trường lượn lờ như đèn cù, canh chừng khá là nghiêm ngặt.
“Kịch..” – Hoàng Đại Hùng cho xe dừng đỗ ngay trước một khu lều lán quân dụng.
Cao Cường với Diên Lộc liền dẫn trước xuống xe. Diên Lộc chỉ tay hướng sau phòng tuyến nói:
“Kia là Làng Kim Triều, ngươi quan sát xem thấy điểm gì khác lạ nữa không?”
“Ài..” – Cao Cường thở dài thườn thượt, vạn phần cảm khái nói: “Âm khí, oán khí, có thể nói là mù mịt. May mắn còn kịp, chứ để một thời gian ngắn nữa thành âm ổ rồi thì phiền toái”
Âm ổ là danh từ dùng để ám chỉ trạng thái của một mảnh khu vực bị âm khí biến đổi trái ngược hoàn toàn so với bình thường. Qua đó trở thành hang ổ trú ngụ của đám yêu ma quỷ quái.
Thanh tẩy âm ổ mới hình thành đã mệt muốn chết, nếu để cho nó tồn tại thời gian kéo dài thì dọn dẹp lại càng khó khăn vất vả. Bởi tương tự như tu sĩ bế quan động thiên phúc địa, đám yêu ma quỷ quái cư trú tại âm ổ tốc độ đề thăng tu vi thực lực cứ phải gọi là nhanh còn hơn cắn thuốc.
Suy tư giây lát, Cao Cường đối Diên Lộc nói:
“Phiến Quỷ bản thân yếu nhược, nó không bao giờ tác quái tại một nơi nào quá lâu. Mà ở đây ra chuyện đã hơn tháng, ta cho rằng có thứ khác đang ép buộc Phiến Quỷ tạo dựng âm ổ”
Khe khẽ gật đầu, Diên Lộc nhỏ giọng trả lời:
“Lần này Cấm Quân cử tới khá nhiều hảo thủ, xử lý quỷ hồn hẳn không khó. Vấn đề chúng ta cần ưu tiên là thanh trừ bệnh dịch nơi đây. Đánh đánh giết giết liền để những người khác làm”
“Đội trưởng tới” – Đúng lúc này Hoàng Đại Hùng khẽ nhắc nhở một câu.
Cao Cường đưa mắt nhìn qua liền thấy có một nữ hai nam đang hướng tới bên này.
Trong đó đi đầu là nữ nhân khoảng tuổi, gương mặt bầu bĩnh với má phính nhìn là muốn véo véo. Bộ y phục Cấm Quân đen nhánh càng tôn lên nước da trắng ngần. Đáng nói là khí chất hơi lạnh lùng, trông chẳng hợp với diện mạo dễ thương của nàng ta một chút nào.
Hai nam tử theo sát phía sau hẳn là cũng như Hoàng Đại Hùng, khoảng đã ngoài tuổi. Một người dáng vẻ thấp bé loắt choắt, người còn lại thì có hình thể trung bình. Đến đây Cao Cường liền di chuyển ánh mắt, là muốn quan sát dò xét nữ nhân dẫn đầu nhiều hơn chút.
Nàng ta là hoả hệ tu sĩ, từ khí tức thì tu vi là Hoàng Khí cảnh hậu kỳ. Khỏi cần nghĩ nhiều, Cao Cường quyết đoán cho rằng nàng ta % là một tôn nữ bạo long.
Cái này bắt nguồn từ việc sư phụ thi thoảng ngồi kể chiến tích thời trẻ tham dự các giải đấu luyện khí. Chạm mặt khá nhiều hoả hệ nữ tu sĩ, liền ve vãn tán tỉnh.
Oái oăm thay ,% là những cô nàng có tính tình táo bạo. Cưa cẩm đã không thành thì chớ, sư phụ năm đó lại còn bị người ta rượt theo đuổi đánh khắp nơi.
Tất nhiên sư phụ thừa sức xử lý đối phương, thế nhưng lão nhân gia không muốn động thủ với nữ nhân. Liền ra sức chạy, chạy đến nỗi từ bỏ luôn ý định lấy vợ.
Ba người này vừa tới nơi, Hoàng Đại Hùng với Diên Lộc liền đồng thanh hô “đội trưởng”.
Diên Lộc khéo hơn chút, liền đứng ra đơn giản giới thiệu:
“Đội trưởng, đây là Cao Cường”
Tiêu Diễm Phượng khẽ gật đầu, quay sang chìa tay với Cao Cường, lạnh nhạt nói:
“Ta là Tiêu Diễm Phượng, đội trưởng tiểu đội Cấm Quân. Hợp tác vui vẻ”
Bắt tay xã giao? Không để ý nhiều, Cao Cường mỉm cười cùng đối phương bắt tay:
“Ta sẽ cố hết sức mình. Chỉ có điều trong ngôi làng này khả năng lớn là tồn tại đầu quỷ hồn, thậm chí có thể là yêu quái hay tà tu nào đó. Ta nghĩ các ngươi nên chuẩn bị kỹ càng một chút”
Thu hồi tay lại, Tiêu Diễm Phượng cau mày nhìn hướng làng Kim Triều mà hỏi:
“Mời ngươi giảng giải rõ ràng hơn điểm?”
Đưa mắt nhìn bầu trời mù mịt âm khí phía trên làng Kim Triều, Cao Cường chậm rãi trả lời:
“Từ bệnh trạng của dân làng, ta phán đoán đây là do Phiến Quỷ gây ra, nhưng loài quỷ hồn này chiến lực chỉ bằng không. Nó vì né tránh bị loài khác cắn nuốt, sẽ không bao giờ lan truyền tật bệnh diện rộng, càng không nấn ná ở tại một nơi nào quá lâu”
“Trong khi sự việc tại làng Kim Triều đã kéo dài hơn tháng, phạm vi có dấu hiệu mở rộng. Ta hoài nghi thứ gì đó cường đại hơn đang ép buộc Phiến Quỷ gây dựng âm ổ. Mà âm ổ đối với yêu ma quỷ quái hay tà tu thì chẳng khác gì động thiên phúc địa”
Khẽ gật đầu, Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt hỏi:
“Vậy ngươi có tính toán gì không?”
Nhún vai một cái, Cao Cường tuỳ tiện trả lời:
“Dịch bệnh với Phiến Quỷ chỉ cần đem Thanh Khí Phù rải khắp làng là xong. Hắc thủ sau màn có hay không chỉ là ta suy đoán, cái này thì các ngươi nhìn xem rồi tự giải quyết đi thôi”
Khẽ liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Diễm Phượng vẫn như cũ lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi còn có suy nghĩ nào khác nữa không?”
Dò xét thử thách? Không mấy bận tâm, Cao Cường ngưng trọng nói:
“Nếu suy đoán của ta là đúng, rất có khả năng đối phương là tà tu. Bởi yêu ma quỷ quái lộng hành thì dân làng đã sớm bị ăn sạch từ lâu rồi. Vấn đề là tại sao đối phương không giết hết dân làng để vụ việc không bị bại lộ ra? Sau khi tự hỏi, ta suy nghĩ tới khả năng có một âm mưu bẫy rập nào đó đang được tiến hành. Ngôi làng này chỉ là miếng mồi nhử dẫn dụ ai đó chẳng hạn”
Suy đoán tất nhiên sẽ có khả năng sai lầm, Cao Cường cũng không hề nói lời khẳng định chắc chắn. Xong đã đủ để Tiêu Diễm Phượng mấy người phải nghiêm túc hẳn lên.
Cả nhóm lâm vào suy tư, có mỗi Hoàng Đại Hùng không nghĩ ngợi nhiều. Chỉ là hắn ngần ngại bị đội trưởng gõ cho một trận, nên không dám nói năng linh tinh vào lúc này.
Thật lâu sau Tiêu Diễm Phượng mới phá vỡ tình thế im lặng này:
“Ta tán thành suy đoán của ngươi. Đối phương hẳn là nhắm tới thành viên Cấm Quân chúng ta”
Không hiểu sao Cao Cường có cảm giác Tiêu Diễm Phượng đã biết người bị nhắm tới là ai. Hơn nữa nàng ta giọng điệu có vẻ khẳng định chắc chắn, chứ không đơn thuần chỉ là suy đoán. Mặc dù cảm thấy hết sức kỳ quặc, xong hắn cũng không tọc mạch làm gì.
Dù sao mới lần đầu gặp mặt, không thân chả quen, và hắn còn chưa là thành viên của Cấm Quân đâu. Hóng hớt chuyện nhà người ta là hành vi rất vô duyên.
Chỉ là sau đó Tiêu Diễm Phượng nói ra một câu khiến cả đám phải ngớ người.
Chỉ thấy nàng ta đối Cao Cường nói:
“Ta có việc phiền toái cầu ngươi trợ giúp”
Diên Lộc, Hoàng Đại Hùng, Lâm Tiểu Tùng, Đỗ Khải, nguyên đám há hốc mồm.. Tiêu Diễm Phượng, Tiêu đội trưởng vậy mà mở miệng cầu người trợ giúp?
Cảm nhận được sự khẩn cầu chân thành đến từ nàng ta, Cao Cường thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.
Bởi muốn nói chuyện riêng cho nên Tiêu Diễm Phượng thủ thế ra hiệu mời. Cao Cường lần nữa gật đầu rồi cùng với nàng ta sánh vai hướng phía xa mà đi tới.
Để lại đám Diên Lộc mấy người đứng đó với vẻ mặt buồn bực. Bọn họ tất nhiên không có bát quái cái gì, chỉ là đội trưởng giấu diếm, bọn họ vui nổi mới lạ đấy.