“NGAAA.. NGAAA.. NGAAA..”
Từng tràng hống dài đầy đau đớn từ dưới hố vọng lên. Chiếc quan tài đá cũng theo đó mà rung lắc càng thêm phần kịch liệt, cảm tưởng nắp quan có thể bật mở bất cứ lúc nào.
Cấm Quân tiểu đội thành viên có kẻ nào mà chưa từng trải qua chém giết, càng không thiếu lần được chứng kiến máu tanh tràng cảnh. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cả đám va chạm với thể loại cương thi, thành ra khó tránh khỏi có đôi chút cảm thấy căng thẳng.
Đứng trên miệng hố, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đều ngưng trọng, tinh thần tập trung hết sức cao độ.
Nhìn chung cứ để mặc cho tình huống này tiếp diễn kéo dài là rất không tốt.
May mắn có điểm để dựa vào, Cao Cường liền lớn tiếng nói với bọn họ:
“Lông xám cương thi vào khoảng năm tuổi. Tu vi thực lực chỉ tương đương với chúng ta mà thôi. Các ngươi không thấy ta chém nó bị thương sao? Có gì phải lo lắng?”
Nghe hắn nói vậy, cả đám tức thì tỉnh táo lại.
Để lấy lại tinh thần, Hoàng Đại Hùng thậm chí còn lớn tiếng gào lên:
“Mụ nội nó lâu mò ra quá vậy, lão tử nóng lòng đấm vào mặt nó lắm rồi đây”
Về phần Tiêu Diễm Phượng cách thức lấy lại sĩ khí có điểm trực tiếp hơn. Chỉ thấy tính từ nàng ta làm trung tâm, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên nhanh chóng. Phút chốc cả một khoảng không nhuốm đậm bởi một màu hoả hồng bỏng cháy.
Dựa theo tính toán, Cao Cường kích hoạt thêm vài tấm Tịnh Hoá Phù rồi ném thẳng xuống dưới hố. Hào quang toả ra đem không gian dưới hố chiếu rọi sáng trưng. Thuận tiện dây dưa triệt tiêu hắc khí đang không ngừng từ quan tài trào ra.
“Cạch.. Cạch.. Cạch..” – Nắp quan tài nhúc nhích từng chút, âm thanh lạch cạch vang lên rõ mồn một.
Cân nhắc đã tới thời điểm, Cao Cường hai tay “kháp kháp” thủ ấn, vừa hướng tới Tiêu Diễm Phượng bọn họ thông báo một câu:
“Ta dụng thuật pháp tăng phúc, các ngươi buông lỏng điểm, đừng vận công bài xích”
Dứt lời Cao Cường hai tay họa vẽ tại hư không một vòng, rồi lần lượt chỉ hướng từng người. Với mỗi một lần điểm tới, từ hắn đầu ngón tay đều bắn ra một tia tử sắc lôi quang, nhanh như chớp vọt đến dung nhập vào cơ thể Tiêu Diễm Phượng bọn họ.
Hoàng Đại Hùng cúi nhìn hai tay, cau mày đầy nghi vấn:
“Ngoài chút tê ngứa thì không thấy gì đặc biệt. Thuật pháp của ngươi có hiệu quả không đó?”
Nắm lấy cơ hội, Lâm Tiểu Tùng liền đâm Hoàng Đại Hùng một nhát:
“Đầu óc chậm tiến như ngươi, không phát giác ra tốc độ bản thân gia tăng thì cũng phải thôi”
“Bớt đâm chọc ngốc tử” – Tiêu Diễm Phượng quăng cho Lâm Tiểu Tùng cái liếc mắt, lại quay sang đối Hoàng Đại Hùng nói: “Thuật pháp đúng là tăng phúc tộc độ, ngươi không thiện về phương diện này cho nên cảm nhận mới không được rõ ràng”
Cao Cường cũng lên tiếng giải thích thêm:
“Tuy thuật pháp tăng phúc không đáng kể, xong thích ứng khá là dễ dàng. Nói tóm lại chiến đấu với cương thi thiên về cận chiến, tốc độ thuộc diện khá nhanh thì méo mó có vẫn hơn không. Các ngươi chỉ cần lưu ý thuật pháp duy trì được phút”
Diên Lộc đứng cạnh hâm mộ gần chết nói:
“Ngươi được học tập quá nhiều thứ thần kỳ a. Chả bù cho ta, ngoài hoạ vẽ một chút phù lục gân gà ra, thì chẳng còn thứ gì hay ho nữa cả. Ài..”
Có điểm muốn vung tay đánh tới cái bạt tai, Cao Cường tức giận nói:
“Ngươi chẳng phải sắp sửa học tập luyện đan đó sao? Tương lai là một vị luyện đan sư sang chảnh. Ngươi còn dám mở miệng kêu ca nữa?”
Hoàng Đại Hùng mặt mũi phiền muộn, liền đập vỗ bàn tay nhắc nhở:
“Chúng ta đang đứng trước một trận chiến a. Đám các ngươi có thể nghiêm túc một chút được không? Cương thi sắp leo ra khỏi quan tài kia kìa”
Nghe vậy cả đám giật mình, đồng loạt hướng nhìn tới quan tài dưới hố. Mới nhận thấy nắp quan tài đã xê dịch quá nửa, để lộ ra hiện trạng bên trong.
Bản thân cỗ quan tài đá này khá lớn, xong mọi người chỉ nghĩ rằng bởi đục đẽo từ đá tảng, nên khó mà làm được loại có thể tích nhỏ gọn vừa phải. Nào ngờ quan tài lớn là có nguyên nhân của nó cả, hay nói thẳng ra là vì thứ nằm bên trong hơi to xác.
Nằm trong quan tài, cương thi có chiều cao ước chừng vào khoảng mét, thân hình lực lưỡng với bắp tay so ra còn lớn hơn bắp đùi của Cao Cường.
Tại đây có Hoàng Đại Hùng thuộc dạng to cao khủng bố, xong đứng trước cỗ cương thi này thì nói thẳng ra chỉ là nhi đồng so với người trưởng thành.
Cương thi không mặc đồ, hay có thể nói là không được chôn kèm với y phục. Thay vào đó bao phủ bởi bộ lông dài xám ngoét, trông như thú nhân.
Cương thi phân chia tầng thứ cấp bậc dựa vào màu lông. Lần lượt từ trắng, xám, bạc, đỏ và sau cùng là đen. Tương ứng với số năm tuổi là , , , và năm.
Theo điển tịch ghi chép lại thì cương thi vượt qua vạn năm tuổi sẽ tiến hoá một lần về chất. Không những đản sinh ra linh trí mới, mà còn nhận được truyền thừa Thi Đạo hoàn chỉnh. Và phải tu hành Thi Đạo, cương thi mới đạt tới được tai hoạ tầng thứ.
Có điều bản thân là tà sinh vật, cương thi có sống nổi vài ngàn năm hay không còn khó nói.
Như cỗ cương thì mà Cao Cường bọn họ chuẩn bị đối mặt, khi đạt tới Ngân Thi năm tuổi, nó bắt buộc phải rời mộ đi săn. Lúc đó khó tránh khỏi gặp phải sự truy sát, cho dù không bị giết chết, thì khả năng lớn sẽ trở thành khôi lỗi của kẻ khác.
Đó là còn chưa nói tới yếu tố “ông trời” không muốn để cương thi tồn tại. Đạt năm tuổi, không có hỗ trợ thì cương thi lấy gì để gánh Lôi Kiếp tầng thứ Kim Đan kỳ?
Dám khẳng định Lôi Kiếp Kim Đan kỳ đánh xuống, cỗ quan tài đá này chỉ giây lát liền vỡ nát tan tành. Cương thi có thoát cảnh biến thành tro bụi hay không thì khó nói.
Đã mười phút trôi qua, cương thi ngoài việc nằm trong quan tài kịch liệt vùng vằng dãy dụa, thì không thấy có thêm động tác đặc biệt nào khác.
Rốt cuộc khó nhịn, Diên Lộc liền nhỏ giọng thắc mắc:
“Nó như thể khá là suy yếu, muốn leo ra khỏi quan tài cũng chẳng xong. Sao chúng ta không chủ động công kích đem nó tiêu diệt luôn? Hay mấy người còn có tính toán nào khác?”
Hết nhìn cương thi vất vả tuôn ra thi khí chống trọi hào quang Tịnh Hoá Phù. Lại nhìn tới mấy người khác mặt mũi cũng muộn phiền khó tả, Cao Cường cười khổ hướng Diên Lộc nói:
“Chúng ta chờ vì muốn đánh một trận ra trò thôi. Ai dè nó lại yếu nhược như vậy”
Mất công thủ thế chờ chiến đấu nãy giờ, Hoàng Đại Hùng bực bội lên tiếng:
“Cứ lần nào có mặt ngươi là y rằng chiến đấu cứ như một trò đùa. Cao Cường, ta phi thường hoài nghi khí vận của ngươi quá mạnh, đối thủ liền bị khí vận của ngươi đè cho biến yếu đi”
Lý do hết sức hoang đường như vậy mà Hoàng Đại Hùng cũng nghĩ ra được?
Cao Cường há hốc cả miệng, thật lâu không sao nói nổi lên lời. Căn bản biết nói gì cho phải bây giờ? Tiết tấu này có vẻ không phù hợp để mắng chửi Hoàng Đại Hùng ngu ngốc gì đó á.
May mắn đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng lên tiếng dò hỏi:
“Thế hiện giờ như thế nào? Đem toàn lực dứt điểm nó luôn?”
Kéo dài thời gian chẳng để làm gì, Cao Cường gật đầu nói:
“Để ta trước tiên đánh xuống một kiếm, nói thế nào thì cẩn thận vẫn tốt hơn. Có điều Tiêu Diễm Phượng với Hoàng Đại Hùng nhớ chú tâm một chút, tuyệt đối không cho phép nó trở mình lao lên trên này. Những người còn lại cũng tập trung một điểm. Ta bắt đầu luôn đây”
“Đã hiểu” – Cả nhóm đồng thanh trả lời, thuận tiện một lần nữa bày ra tư thế chuẩn bị.
Cao Cường tiếp tục ném xuống hố vài tấm Tịnh Hoá Phù, xong xuôi hai tay bắt đầu “kháp kháp” thủ ấn, phi kiếm “sưu” một tiếng liền bay tới phiêu phù tại khoảng không phía trên quan tài.
“Tạch.. Tạch..” – Lôi điện lần nữa tề tụ bao phủ, phi kiếm giây lát nhuốm màu tím ngắt lôi quang.
“Khịt..” – Nằm trong quan tài, cương thi cảm nhận thấy nguy hiểm, khẽ rên một tiếng liền ngồi phắt dậy.
“Sưu..” – Âm thanh xé gió vang lên, đứng tại miệng hố Cao Cường tay khẽ phất, khống chế phi kiếm nhanh như chớp nhắm đầu của cương thi mà chém xuống.
“Khanh..” – Lôi quang lẫn lộn hoả hoa bắn văng tung toé.
Đơn giản là vì phi kiếm đã không chém được trúng mục tiêu.
Hay nói đúng hơn là cương thi thể hiện ra phản xạ với tốc độ kinh người, phi kiếm còn chưa chém xuống, nó đã kịp đập một trảo lên thành quan tài mà nhảy ra ngoài.
Chỉ có điều ra khỏi quan tài chưa hẳn là đã an toàn đâu đấy.
Trước hết cương thi hai chân vô cùng hồn nhiên khi mà dẫm đạp luôn lên đống Địa Lôi Phù. Và thế là tiếng nổ “oành oành” liên miên không dứt.
Địa Lôi Phù sát thương không quá mạnh, nhưng dù gì nó vẫn là khắc tinh của tà vật đấy. Giây lát ngắn ngủi cương thi liền bị giật nảy tung người.
Nghiệt ngã hơn nữa là có hơn trăm tấm Địa Lôi Phù vương vãi mặt đất. Một tấm phát nổ là dây chuyền phát nổ theo, cương thi liền ăn cái no đủ.
Chưa dừng lại ở đó, bởi đã đến lượt Cửu Tinh Diệt Thi Đăng thi hành chức trách của nó.
Chín mươi ngọn lửa tuôn dài cả mét, trong nháy mắt đồng loạt hướng cương thi quật tới “vun vút”. Hoả hồng quang mang lấp loé chớp nhoáng khá là đẹp mắt.
Và có thể thấy chúng không đơn thuần chỉ là những chiếc roi quăng quật. Mà rõ ràng giống như những con ác xà quấn chặt lấy cương thi để rồi chậm rãi thiêu đốt.
“NGAAA.. NGAAA.. NGAAA..”
Cương thi linh trí còn thua kém cả dã thú, bị đốt cho lông cháy xém mà chỉ biết ra sức dãy dụa kêu gào.
Bị dồn ép tới đường cùng, cương thi phần nào bộc phát ra được lực lượng. Hoả diễm trói buộc gì đó đều bị nó dùng tay giật đứt một cách dễ dàng.
Đứng tại miệng hố tập trung quan sát, Diên Lộc cặp mắt toả sáng còn hơn ánh sao đêm. Hắn hai tay nâng cao quá đầu, ra sức vẩy mạnh xuống.
“Sưu.. sưu.. sưu.. sưu.. …”
Theo cái vẩy tay của Diên Lộc, hai loại phù lục màu tím và đỏ hoà quện vào với nhau, như boom mìn nhắm thẳng đầu của cương thi mà dội tới.
“NGAAAAAA…”
Cảm nhận thấy khí tức khiến bản thân chán ghét, cương thi điên cuồng ngửa mặt rống giận.
Từ thân thể to lớn đầy lông lá của nó tuôn ra nồng nặc thi khí đen như mực, hình thành một vòng bảo hộ, ngăn cản hai loại phù lục Diên Lộc ném tới.
“Oành.. Oành.. Oành.. Oành..” – Phù lục đánh lên thi khí vòng bảo hộ, hàng loạt tiếng nổ vang lên.
Trông thì có vẻ dễ dàng đón chặn tất cả, xong không có nghĩa là phù lục vô dụng, cứ nhìn thi khí bị thiêu đốt bốc khói nghi ngút là hiểu. Thành ra mấy người còn lại chẳng cần thiết phải nghĩ ngợi lăn tăn làm gì, cả đám nhiệt tình đem phù lục ném xuống.
Chẳng rõ cương thi chứng kiến cảnh hoả cầu với lôi chớp trút xuống lấy được thế này thì có muốn khóc hay không. Chứ đứng ở bên trên nhìn xuống thì thấy cương thi trông khá tội nghiệp. Tấn công đến từ tứ phía, nó biết né tránh vào đâu bây giờ á?