Trở lại thấy Diên Lộc bọn họ vẫn còn đang ngồi xổm ném Hoả Cầu Phù như “đốt vàng mã”. Cao Cường mang theo nghi hoặc, toả ra thần thức thoáng dò xét dưới hố một phen.
Đa Phúc..
Cương thi bị thiêu thành một đống tro tàn từ đời nào rồi, mà bốn cái gã dở hơi này còn ngồi ném phù lục làm cái quỷ gì? Phù lục của người khác bỏ ra nên đốt không thấy tiếc?
Cao Cường đứng nhìn mà nghiến răng ken két, rất có xúc động triệu hồi ra phi kiếm. Sau đó “kháp kháp” thủ ấn, thi triển phi kiếm thuật mà chém chết tươi bốn gã khốn nạn này.
Cao Cường không biết rằng vì hắn và Tiêu Diễm Phượng thậm thụt nói chuyện riêng. Khiến cho Diên Lộc bọn họ có cảm tưởng bị bỏ rơi, nguyên đám đang rất là không vui đấy.
Tất nhiên bọn họ hiểu rằng phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, thì Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng mới phải tách ra nói chuyện riêng như vậy.
Nhưng cái cảm giác bị gạt sang một bên quá khó nuốt trôi, cho nên hiểu là chuyện của hiểu, sẽ không vì thế mà Diên Lộc bọn họ dễ dàng cho qua.
Ngặt nỗi bọn họ chả dại mà đi thái độ với Tiêu Diễm Phượng, tương đương với tìm chết đấy. Bởi vậy đối tượng bị nhắm tới chỉ có thể là Cao Cường.
Sau khi chụm đầu bàn bạc cẩn thận, cảm thấy không thể làm gì quá đáng. Sau cùng cả đám quyết định bạo tay đốt phù, qua đó chọc tức hắn chơi.
Nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt, bọn họ biết rằng kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Cả đám ngồi đó cười tủm tỉm, có thể nói là trông hết sức gọi đòn tìm đánh.
Để kế hoạch trả đũa càng thêm phần hoa mỹ, Diên Lộc ngoái lại nhìn Cao Cường, lắc đầu thở dài nói:
“Lòng đất nơi này nhiễm tà khí nặng quá, dùng Hoả Cầu Phù thiêu đốt mãi mà chưa sạch được”
Hắc, gã gà mờ này lại còn trưng ra bộ mặt “ngây thơ vô số tội”? Tốt thôi, các ngươi đã muốn tìm việc để làm thì ta đây không ngại hỗ trợ một phen.
Trong lòng thầm cười lạnh, Cao Cường nhăn nhó “mười phần tiếc của” đi tới miệng hố. Rồi đứng đó ra điều đang phải dò xét đánh giá tình huống.
Vài phút chậm rãi trôi qua, Cao Cường trên mặt hiện rõ hai chữ “không nỡ”.
Từ trữ vật giới lấy ra khoảng tờ phù lục các loại. Giả bộ chần chừ trong chốc lát, sau đó hắn mới cắn răng đẩy tới trước mặt Diên Lộc và nói:
“Tình huống hơi nghiêm trọng, lòng đất phơi nhiễm thi khí quá nặng nề. Xem ra cần phải xới tung mấy trăm mét vuông đất xung quanh đây lên mới được. Việc này Cấm Quân các ngươi người đông thế mạnh, xử lý sẽ thuận tiện hơn ta”
“Hơn nữa ta hoài nghi không chỉ mỗi nơi đây chôn giấu cương thi, sợ rằng còn nhiều điểm nằm rải rác đâu đó trong thành phố Tân Long này. Ở đây có hơn tấm phù lục đủ loại, việc tiến hành rà soát liền phải dựa vào các ngươi”
Nghe hắn bắn liên thanh một tràng dài, cả đám liền quay sang trố mắt nhìn nhau.
Tâm tư đơn giản, Hoàng Đại Hùng liếc mắt làu bàu:
“Có khoa trương như vậy? Ngươi không lo bò trắng răng đấy chứ?”
Như thể chiến tranh thế giới sắp sửa nổ ra, Cao Cường vẻ mặt ngưng trọng nói:
“Quan tài phủ kín linh văn trận pháp, lại còn đắp đất để tụ âm khí tốt hơn, rõ ràng đây là tác phẩm của gã tà tu bẩn thỉu nào đó. Mà cái đám tà tu là chúa hung tàn hiểm độc, dù chôn giấu một hay là mười cỗ cương thi cũng chẳng có gì để phải ngạc nhiên”
“Nhân đây ta nói thẳng luôn, cương thi đạt tới tầng thứ ngàn năm tuổi là cực kỳ khủng bố. Chỉ cần một ngày thôi là đủ để nó làm gỏi quá nửa dân số thành phố này luôn rồi. Tóm lại để phòng ngừa bùng phát tai hoạ, việc rà soát bắt buộc phải tiến hành”
Nghe những lời này, cả đám lần nữa quay sang nhìn nhau.
Khác biệt là lúc này đây vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy đều hết sức ngưng trọng. Nửa xu cười đùa nghịch ngợm dáng vẻ lúc ban nãy cũng chẳng còn thấy đâu.
Tất nhiên bọn họ ít nhiều có điểm hoài nghi Cao Cường là đang chém gió bậy bạ.
Thế nhưng đáng chết là ở chỗ những gì hắn vừa nói hoàn toàn có khả năng sẽ xảy ra.
Bởi vậy có biết tỏng hắn dối trá xằng bậy thì cũng làm được gì đâu cơ chứ? An toàn tính mạng của quá nửa dân số thành phố đang bị đe doạ, tuyệt đối không cho phép nửa điểm sai lầm. Suy cho cùng bọn họ đành phải ngoan ngoãn để hắn dắt mũi mà thôi.
Biết bị sỏ mũi mà vẫn phải tự nguyện đưa mũi ra, bọn họ không thấy cay cú thì mới lạ.
Đã thế Cao Cường còn cố tình quăng tới ánh mắt hài hước nữa chứ?
Diên Lộc, Hoàng Đại Hùng, Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải đồng loạt xin thề với trời. Có nhai nguyên một thùng ớt chỉ thiên cũng không thấy cay bằng việc bị hắn tính kế lúc này.
Mà từ dáng vẻ có thể nhìn ra được hắn đầy quyết tâm chỉnh đốn bọn họ. Giờ muốn đùn đẩy trách nhiệm cũng không được, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chẳng thèm ngó ngàng tới.
Tóm lại trận chiến vs này, bốn người bọn họ thua, và thua trong tư thế sống mũi cay xè.
Cả đám liếc mắt giống như đang thầm hội ý, sau cùng Diên Lộc là người phải đứng ra. Mặt mũi giăng kín muộn phiền, hắn vơ lấy đống phù lục rồi nói:
“Chúng ta trở về sẽ ngay lập tức an bài tiến hành rà soát toàn bộ thành phố. Yên tâm sẽ có thông báo qua điện thoại để ngươi được biết tường tận tình hình”
Tay phải đưa lên, ngón chỏ lắc lắc, Cao Cường đúng vô trách nhiệm nói:
“Trừ khi gặp chuyện các ngươi không thể giải quyết, còn đâu khỏi cần thông báo với ta. Có việc trọng đại đang đợi nên ta đi trước đây, các ngươi cứ thong thả”
Dứt lời hắn liền quay người đi thẳng.
Đến khi Diên Lộc bọn họ hết ngỡ ngàng, chỉ còn thấy được ánh đèn chiếu hậu của chiếc Harley mà thôi.
Cả đám mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, tính kế trêu tức người liền bị chỉnh cho không ngóc đầu lên được. Có thể thấy ai cũng đều phi thường buồn bực.
Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng khoanh tay đi tới, liếc mắt lạnh nhạt nói:
“Làm việc theo đúng chức trách thì có gì phải khó chịu hả? Các ngươi quên tôn chỉ của Cấm Quân là gì rồi sao? Một đám ngốc tử không hơn không kém”
Đúng vậy a, Cấm Quân có nghĩa vụ gìn giữ trật tự xã hội.
Tiêu diệt cái ác là nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu, mà cương thi còn không ác thì cái gì mới ác đây?
Cấm Quân thành viên đi thi hành nhiệm vụ là điều quá bình thường luôn. Như đội trưởng vừa nói đó thôi, bọn họ chẳng việc quái gì phải cảm thấy khó chịu.
Tóm lại tỉ số vừa rồi xí xoá đi, bọn họ không thua, tên kia cũng chẳng thắng. Mà không, tên kia thua to, bởi vì hắn giao nộp ra hơn tấm phù lục đấy.
Nhìn bốn tên ngốc ngếch đứng đó cười hềnh hệch, Tiêu Diễm Phượng khe khẽ lắc đầu.
May mà nàng nhanh trí đem “nghĩa vụ trách nhiệm” cái đồ chơi này ra để bọn họ dựa vào gỡ vốn. Chứ không thì bốn tên ngốc này buồn bực đến Tết mất.
---
Cao Cường cũng không quá để tâm chuyện bốn gã ngốc kia buồn bực ra sao.
Thực ra tìm kiếm mộ huyệt cương thi là việc cần phải làm, chẳng qua bốn gã ngốc này quá nghịch ngợm. Cao Cường mà không đáp trả thì lại quá buồn cười rồi.
Thành ra hắn liền chơi chiêu một mũi tên nhắm bắn hai con chim, vừa đùn đẩy công việc lên đầu bọn họ, vừa ra vẻ tính kế khiến bọn họ tức hộc máu mồm chơi.
“Brừm.. Brừm..”
Vào thì lâu chứ ra thì nhanh, chẳng mấy chốc Cao Cường chạy xe tới cổng làng.
Chợt phát hiện Trần Khôn dựng xe ngồi trên một góc vỉa hè, trông rất có phong phạm xe ôm thúc thúc. Biết hắn đang đợi mình, Cao Cường cho xe ghé vào.
Thấy hắn dừng xe, Trần Khôn vội vàng đứng dậy chào hỏi:
“Cao đại sư”
Rất hiểu và thông cảm cho đối phương, nhưng Cao Cường khá dị ứng khi bị gọi là “Cao đại sư” đấy. Không chút khách sáo, hắn liền trừng mắt lớn tiếng quát:
“Đã nói đừng có gọi ta là Cao đại sư cơ mà? Muốn gọi Cao Cường, tiểu Cường, hay Cường ca gì đó cũng được. Tiếp tục đại sư đại seo thì đừng trách ta độc ác”
“Ách..” – Trần Khôn bị quát mà co rúm hết cả người, sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn mới nhỏ giọng nói: “Thôi thì từ giờ ta liền cứ gọi ngươi là Cường ca cái gì đó đi”
Tự dưng chèn thêm “cái gì đó” vào khúc cuối để làm cái khỉ gì vậy?
Nhay nhay huyệt thái dương, Cao Cường ngán ngẩm nói:
“Vấn đề tại mảnh đất nhà ngươi đã được giải quyết ổn thoả. Thế nhưng dưới lòng đất còn chút tật xấu, cần phải đào móc để xử lý triệt để. Căn nhà chắc chắn sẽ bị đập bỏ, về phương diện hỗ trợ đền bù thì ngươi tìm gặp đám người còn đang tại trong đó mà hỏi xem sao”
Liên tục xua tay, Trần Khôn nghiêm túc nói:
“Một căn nhà mà thôi, để giải quyết vấn đề thì đập đi mười căn cũng chẳng sao. Gia đình ta cũng không khó khăn đến nỗi phải đòi hỏi được hỗ trợ. Bản thân ta đợi ở đây chủ yếu là muốn hỏi phương thức thanh toán phí, Cường ca là muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?”
Suy nghĩ giây lát, Cao Cường mỉm cười nói:
“Ngươi đã nhất quyết thanh toán, vậy đem tiền quyên góp cho tổ chức từ thiện đáng tin cậy nào đó đi. Hoặc cũng có thể tìm đến bệnh viện, hỗ trợ bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn chẳng hạn. Như vậy ta không cần bớt thời gian để chạy đi làm những việc này nữa”
“Như vậy cũng được?” – Trần Khôn hết sức ngạc nhiên, vội hỏi lại cho kỹ càng: “Không sợ ta nói một đằng làm một nẻo? Hay cứ để ta giao tiền cho Cường ca đi?”
Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường nhún vai thản nhiên nói:
“Ta có linh cảm ngươi là kẻ sống không đến nỗi nào. Vả lại ngươi có lật lọng thì sao chứ? Chẳng gây ảnh hưởng gì được đối với ta. Tóm lại cứ quyết định như vậy đi”
Hít sâu một hơi, Trần Khôn nặng nề vỗ lên ngực mà nói:
“Cường ca yên tâm, ta cam đoan hoàn thành tốt việc này. Hơn nữa về sau chỉ cần thu nhập khấm khá một điểm, ta sẽ giành ra một khoản để làm việc thiện tích đức”
Mỉm cười hài lòng, Cao Cường ném tới năm tấm Tịnh Hoá Phù:
“Đem chúng đặt tại những vị trí cao ráo thoáng mát trong nhà. Ta còn có việc nên đi trước đây”
Giảng giải nhiều về phù lục cũng chẳng để làm gì, đơn giản căn dặn xong, Cao Cường liền nổ máy cho xe chạy đi. Chẳng mấy chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thoáng nhìn qua năm thanh kiếm giấy có màu vàng nhạt trong tay, sau đó Trần Khôn cẩn thận cất vào túi áo ngực, rồi cũng nổ máy cho xe chạy đi. Hắn có lý do để tin tưởng năm thanh kiếm giấy này là bảo vật. Cho nên phải mau chóng trở về cất giấu vào nơi an toàn mới được.