Dương Gian Phán Quan

chương 166: đệ tử khó lòng theo kịp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với một người nghiện uống trà lâu năm, Nhàn Vân Lão Nhân vô cùng nghiêm khắc trong khoản thời gian ngâm trà nước đầu tiên. Bởi vậy mà Cao Cường châm nước sôi vừa đúng được phút, cũng là lúc thấy sư phụ hiện thân bên bàn đá rồi ngồi xuống.

Có thể thấy là căn thời gian chuẩn cứ như hướng dẫn sử dụng được in trên bao gói mì ăn liền vậy đó.

Hắn lập tức nhấc ấm rót vào hai chén, rồi cùng với sư phụ tinh tế hưởng dụng chén trà nước đầu tiên.

Chỉ với một ngụm rất nhỏ thôi, hương trà thơm ngát xộc lên khoang mũi, dư âm vị đạo đọng lại thật lâu. Tinh thần liền vô cùng sảng khoái dễ chịu.

Linh trà thửa riêng đấy, trà loại thông thường là không đủ tuổi để so sánh. Cũng chả rõ sư phụ thu được từ đâu, chứ rất khó dùng tiền để mà mua.

Đợi sư phụ đặt chén xuống bàn, Cao Cường liền vừa rót lượt mới vừa hỏi:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài kêu ta nán lại là có chuyện gì quan trọng muốn nói ư?”

Thẳng thừng gật đầu, Nhàn Vân Lão Nhân giọng đầy quan tâm lo lắng nói:

“Ta thấy ngươi cả ngày hôm nay rất thiếu tập trung. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Từ dáng vẻ hẳn không phải chuyện xấu, nhưng cứ tiếp diễn sẽ ảnh hưởng tới việc rèn luyện. Nói ra xem, nếu có thể thì sư phụ sẽ cùng ngươi tìm biện pháp giải quyết”

Nhắc tới việc này Cao Cường có chút xấu hổ, xong hắn vẫn thành thật trả lời:

“Cũng không phải chuyện gì ghê gớm đâu sư phụ. Chẳng là tối hôm qua ta cùng với tiểu đội Cấm Quân tác chiến, nhận thấy bọn họ hâm dở chẳng có nửa xu phong phạm tu sĩ gì cả. Tình cảnh hài hước đó cứ lởn vởn trong đầu liền khiến ta bị mất tập trung”

Nói ra những lời này xong, cứ tưởng sư phụ sẽ mắng cho một trận vì tội dở hơi dở hồn. Nào ngờ hắn lại thấy sư phụ một lần nữa đăm chiêu suy tư gì đó.

Cái này rất không hợp với phong cách nóng lạnh thất thường của sư phụ.

Không tránh khỏi lo lắng, Cao Cường gấp gáp hỏi han:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài đây là làm sao a? Cứ trầm mặc thế này ta thấy rất không quen”

Nhàn Vân Lão Nhân lắc đầu, khẽ thở dài cảm thán:

“Thời đại bây giờ đã không còn được như xưa. Ngay cả tại hải vực, cũng chỉ có những tu sĩ xuất thân từ lánh đời môn phái là còn gìn giữ được tinh hoa truyền thống. Bởi vậy sau này có trông thấy kẻ nào chân đạp phi kiếm nhưng thân mặc veston miệng ngậm xì gà, cũng đừng phí sức ngạc nhiên”

Lại còn có kiểu tu sĩ chơi bời phá cách như vậy?

Ài, Đối với thế hệ lão nhân thì những biến chuyển của thời đại luôn là thứ vô hình đáng sợ, tu sĩ cũng thế mà người thường cũng vậy. Cứ nhìn sư phụ lão nhân gia mặt buồn thiu hoài niệm là hiểu.

Mà khoan, Cao Cường chợt nhận ra bản thân cũng “phá cách” không kém cạnh gì đi. Phải biết rằng hắn chuyên quần jeans áo sơ mi, rồi lái chiếc Harley Davidson chạy như bay trên phố đấy nhé.

Nghĩ tới đây Cao Cường đưa tay xoa tóc gáy, ha hả cười nói:

“Suy cho cùng thì phong cách bề ngoài không đáng để bận tâm. Quan trọng là gìn giữ được nội hàm mà một tu sĩ cần phải có là tốt rồi a. Lấy sư phụ làm ví dụ chẳng hạn, ăn mặc có khác gì hiền hậu lão nông dân đâu này? Thế nhưng toát ra khí thế bàng bạc uy nghiêm, khủng bố đến là doạ người”

Hiền hậu lão nông dân?

Nhàn Vân Lão Nhân cúi đầu nhìn xuống bộ đồ vải nâu mặc trên người, bao gồm cả xỏ chân guốc mộc. Không sai, đúng là mười phần phong cách hiền hậu lão nông dân.

Nhẩm tính ăn mặc thế này có mấy chục năm rồi đi, cũng đã sớm hình thành sở thích thói quen từ lâu.

Hơn nữa trong tủ đồ còn chứa tận mấy trăm bộ vải nâu đây này, giờ mà thay đổi kể ra có hơi phiền. Nhàn Vân Lão Nhân thoáng suy nghĩ, sau cùng lựa chọn mặc kệ.

Nông dân liền nông dân đi, miễn sao lão tử thấy thoải mái là được rồi.

Có điều tiểu tử này dám lôi sư phụ ra ví von bậy bạ. Ừm, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nghĩ tới đây Nhàn Vân Lão Nhân quay sang đối với hắn cười nói:

“Ngồi chờ chút, có vụ việc này cần tiểu tử ngươi chạy đi giải quyết”

Nói dứt lời Nhàn Vân Lão Nhân liền đứng dậy rời khỏi, thong thả từng bước theo lối cầu thang bộ tiến lên lầu các. Không dùng tới chiêu thân ảnh tan biến như mọi khi?

Nguyên cả buổi chiều để đám mộc nhân hành xác hắn chưa thấy đủ hay sao mà còn câu giờ tạo sức ép tâm lý? Không rõ sư phụ lại bày trò mưu hèn kế bẩn gì nữa đây.

Cao Cường hai mắt híp lại, đem cảnh giác đề cao tới mức cực hạn.

Phải khoảng năm phút sau, hắn mới thấy sư phụ chậm như rùa theo lối cầu thang bộ đi xuống. Trong tay cầm theo tờ báo an ninh mà mỗi sáng lão nhân gia hay mua đọc.

Có gã nào phạm tội khiến sư phụ lão nhân gia ngứa mắt? Không thì tội phạm nguy hiểm vượt ngục? Thấy ti vi mới đưa tin vụ việc mấy ngàn tù nhân vượt ngục, dắt tay nhau dung dăng dung dẻ dạo phố. Quần áo kẻ sọc nhìn như buổi Offline fan hâm mộ câu lạc bộ Juventus.

Nhàn Vân Lão Nhân ngồi trở lại ghế, thuận tiện ném tờ báo cho hắn và nói:

“Lật mở trang số , đọc rồi đưa ra nhận định xem nào”

Hắn gật đầu cái rụp đáp lại, tay không chậm chễ lật mở tờ báo. Đập vào mắt hắn liền là bài đăng nổi bật với ảnh chụp một lão đầu dáng vẻ gầy gò, độ tuổi đã ngoài .

Cơ mà nhìn cái tiêu đề “xét xử đại lão gia tuổi dâm ô hàng loạt bé gái”, hắn thiếu chút thì ngã ngửa.

Mang theo ánh mắt nghi hoặc, hắn ngước lên nhìn sư phụ. Thấy lão nhân gia gật đầu cái rụp, không còn cách nào khác hắn đành đọc nội dung bài báo xem có chuyện gì.

Ài, là một vụ án gây nhức nhối dư luận đây mà.

Trước tiên phải kể tới lão đầu tuổi, kẻ thủ ác này bối cảnh rất không đơn giản. Là quan chức cấp cao đã về hưu, có nhi tử hiện đang nắm giữ quyền hành không hề nhỏ.

Tiếp theo là sau vài lần quanh co hòng chối tội, thậm chí dùng cả tới thủ đoạn giả bệnh giữa toà, cuối cùng lão đầu tuổi này đã phải cúi đầu thừa nhận hành vi dâm ô.

Đáng nói là sau đó vụ việc liền đi theo chiếu hướng khiến dân tình vô cùng phẫn nộ.

Bởi bản án đầu tiên được đưa ra chỉ có vỏn vẹn năm tù giam. Đùa nhau à? Làm ra cái hành vi trời đánh thánh vật, nhưng lão đầu kia chỉ phải chịu có năm tù giam?

Mới đọc tới đây thôi, Cao Cường đã cảm thấy tức sôi cả máu luôn rồi đấy, răng nghiến cứ ken két.

Mẹ nó, lưu lại ám ảnh kinh hoàng trong lòng những đứa trẻ ngây thơ mà đi có năm? Dám chắc tin tức đưa lên, dân chúng kiểu gì cũng nguyền rủa quan toà là lũ súc sinh.

Chỉ có điều chưa dừng lại ở đó, khi mà lão đầu tuổi gửi đơn xin giảm án. Thế là sau một buổi xét xử, bản án liền giảm luôn từ năm tù giam xuống còn có tháng tù treo.

Cái WTF gì thế này?

Lý do toà đưa ra quyết định này là bởi xét thấy phạm nhân nay tuổi tác đã lớn, rồi thì trong thời gian còn tại chức đã đóng góp nhiều sức lực vào công cuộc phát triển thành phố.

Một danh sách đủ các loại lý do lý trấu, trắng đen loạn xì ngầu, hợp lý hoá bản án một cách bẩn thỉu. Đọc hết nội dung bài báo, Cao Cường phi thường muốn lật bàn chửi thề.

Công bình liêm chính ở đâu? Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân ở đâu?

Tiên sư cha nhà nó, mang tiếng tay cầm cán cân công lý mà xử án cứ như một trò đùa.

Với lấy chén trà trên mặt bàn, Cao Cường đưa lên miệng một hơi uống cạn. Thú thật là biết tới vụ việc đám quan chức lợi dụng quyền lực biến đen thành trắng, nói không thấy tức giận gì thì quá dối trá. Nhưng không vì thế mà hắn để cho cảm xúc che đậy làm lu mờ đi lý trí.

Một chén trà hạ hoả, Cao Cường thản nhiên lên tiếng:

“Có rất nhiều kẻ đáng chết đây. Sư phụ là muốn ta đi xử lý đám người này sao?”

Nhàn nhạt nụ cười, Nhàn Vân Lão Nhân nhún vai đáp:

“Phàm nhân sự vụ mà thôi, có đụng tới hay không liền tuỳ tâm tình của ngươi đi”

Ban nãy kêu có vụ việc cần ta chạy đi giải quyết, giờ lại bảo tuỳ thuộc ta tâm tình? Sư phụ ơi là sư phụ, lão nhân gia ngài cứ trái khuấy như thế này, đệ tử khó lòng mà theo kịp.

Cúi nhìn tờ báo nắm trong tay, Cao Cường bất chợt nắm bắt được điểm nghi vấn. Tóm lại với tính tình của sư phụ, tin chắc lão nhân gia là đang bày trò để mà làm khó dễ hắn.

Thế nhưng lão đầu tuổi này đã thừa nhận hành vi phậm tội rồi, có gì đâu mà khó làm nhỉ?

Chạy tới nhà cắt cổ, không thì nhờ Anh Tuấn Đại Vương làm một pha quậy phá báo trí nữa là xong a.

Nghĩ tới nghĩ lui Cao Cường vẫn không sao hiểu nổi ý tứ sư phụ là gì? Lẽ nào vụ việc lão đầu tuổi này là án oan sai, hoặc có thế lực nào đó tính kế nhằm hạ bệ nhi tử của lão?

Ngồi đoán mò chỉ lãng phí thời gian vô ích, thà chạy đi tìm hiểu một chuyến cho xong. Trong đầu đưa ra quyết định, Cao Cường liền hướng sư phụ hỏi thêm:

“Sư phụ, gọi ta lại cũng chỉ có việc này thôi ư? Nếu không còn gì khác thì để ta trở về nhà chuẩn bị, tranh thủ sớm chạy đi điều tra một chuyến xem sao”

“Biến đi cho khuất mắt” – Nhàn Vân Lão Nhân thản nhiên phất tay, có điều nghĩ nghĩ liền bổ sung thêm: “Nhớ xử lý cho ổn thoả, làm không tốt thì.. hắc hắc”

Lại còn đe doạ vu vơ?

Cao Cường da mặt co rúm, thật không biết nói gì cho phải.

Mà thôi, chạy về nhà cho lành, chứ ngây ngốc thêm có mà bị sư phụ chọc cho tức chết. Nghĩ đến đây hắn liền đứng dậy, hít một hơi thật sâu đem lồng ngực căng phồng.

“Sư phụ ngủ ngon” – Sau đó há miệng rống lớn một câu rồi co cẳng bỏ chạy.

“Khục..”

Đang uống trà bị hắn bất ngờ rống một tiếng ong hết cả hai tai, Nhàn Vân Lão Nhân không chút đề phòng liền sặc nước trà. Ngẩng lên thì thấy hắn đang chạy trốn nhanh hơn con thỏ. Lão nhân gia thật muốn cách không vỗ cho tên đệ tử láo toét này một chưởng. Quá hư hỏng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio