Dương Gian Phán Quan

chương 183: thuật pháp không tồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lão đầu đáng chết”

Đúng lúc này một tiếng rống giận từ lầu các đại viện vọng ra.

Kèm theo đó là một thân ảnh cứ như ma quỷ đột ngột xuất hiện trên không. Quan sát cẩn thận thì thấy là một thanh niên trẻ tuổi, với khuôn mặt thư sinh nho nhã vô cùng anh tuấn.

Có điều ôm bó sát lấy thân thể hắn là bộ trường bào cách điệu, có màu đen tuyền. Trên bề mặt hoạ thêu chi chít là những linh văn đầu lâu xương xẩu nhìn trông phi thường quỷ dị.

Thêm nữa là ánh mắt chiếu xạ hàn quang lạnh đến thấu xương.

Kẻ ngốc cũng hiểu gã này tích cách không có bà con họ hàng gì với thư sinh nho nhã.

Mà gã vừa hiện thân, đã ngay tức khắc hướng tới hoả diễm thủ chưởng, vung tay đánh ra một quyền.

“OÀNHHH…” – Trên không liền vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Diễn biến quá nhanh, Đàm lão bọn họ ở phía dưới vừa thấy gã thanh niên đánh ra quyền ấn đen kìn kịt. Còn chưa kịp cảm thụ uy áp cái gì đó, màng tai đã ong ong bởi tiếng nổ.

Rồi thì hoả hoa như lưu tinh bắn văng khắp nơi, dư ba khí lãng như làn sóng lan tràn. Chúng tàn phá bừa bãi, lưu tại mặt đất hàng đống vết cắt với hố sâu lồi lõm nham nhở.

Được cái Đàm lão bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi Nhàn lão đã kịp thời dựng lên ngay trước mặt họ bức tường bảo hộ trong suốt, hỗ trợ ngăn cản tất cả hiểm nguy ập tới.

Thế nhưng vấn đề ở đây là một quyền của gã thanh niên đã quá dễ dàng đánh tan hoả diễm thủ chưởng. Hơn nữa còn là một quyền xuất ra vội vàng, chưa hề súc thế tích tụ lực lượng.

Là một thanh niên khủng bố, hơn nữa còn là khủng bố đến doạ người.

Đàm lão bọn họ cơ thể trong vô thức không ngừng run lẩy bẩy.

Về phần Nhàn lão thì lại chẳng hề bận tâm tới chuyện công kích vừa mới bị đánh tan.

Thậm chí lão nhân gia còn dùng ánh mắt hài hước nhìn gã thanh niên lơ lửng trên không và nói:

“Đường đường một trưởng lão Hợp Thể Kỳ mà phải chạy tới đại lục ẩn nấp dưỡng thương. Quỷ U Tông các ngươi đúng thật là một đám không có tiền đồ”

Với đồ án tiêu chí của Quỷ U Tông hoạ thêu lù lù trên trường bào, mà tu vi Hợp Thể Kỳ nắm giữ chức vụ trưởng lão là thông lệ tại hải vực. Thân phận bị nhìn thấu là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa xuất thân tông môn lớn mạnh, chả mấy ai che giấu thân phận. Bởi vì có đôi khi đây sẽ là vũ khí lợi hại dùng để chơi trò rung cây doạ khỉ, qua đó tránh khỏi không ít lần tai kiếp đấy nhé.

Thế nhưng gã thanh niên hiểu rằng thân phận của hắn chẳng dùng được.

Không thấy lão đầu đáng chết này thái độ khinh thường Quỷ U Tông ra mặt đấy sao?

Nghĩ nhiều vô ích, chỉ có thể liều mạng để tìm đường sống. Gã thanh niên trên tay tức thì xuất hiện thanh trường kiếm cũng màu đen thùi lùi, hắn hướng Nhàn lão lạnh giọng quát:

“Lão đầu đáng chết, cái này là ngươi ép ta”

Dứt lời hắn khí thế liền hoả tốc dâng cao, từ cơ thể hắn trào ra hắc vụ trông như làn khói đen dày đặc. Sau đó hắn dùng cả hai tay nắm chặt trường kiếm và nâng lên quá đầu.

Trên không ngay tức thì xuất hiện một thanh đen kịt kiếm khí dài tới ba bốn chục mét.

Theo cái vung tay của gã thanh niên, đen kịt kiếm khí liền đổ ập xuống dưới.

Để miêu tả thì lâu, chứ mọi thao tác của hắn diễn ra vô cùng nhanh gọn.

Thậm chí đứng quây quần ở đằng xa tập trung quan sát, Đàm lão bọn họ nháy mắt một lần cũng không. Thế nhưng đùng một cái liền thấy kiếm khí khổng lồ xẻ Nhàn lão ra làm hai mảnh. Sau đó ngọt lịm chém xuống mặt đất, lưu lại vết cắt sâu hoắm dài tận mấy chục mét.

Cái này.. Cái này..

Nhàn lão thế nào giỏi chết quá vậy?

Lão nhân gia thong dong tự tại lắm a, chẳng lẽ là cọp giấy?

Mà.. Nhàn lão xong phim, chẳng phải sẽ đến lượt bọn họ sao? Nghĩ đến đây nhiệt độ cơ thể cả đám liền hạ còn nhanh hơn cả giá cổ phiếu của một tập đoàn đang đứng trước nguy cơ phá sản.

“UỲNH.. OÀNH..” – Bất chợt liên tiếp vang lên hai tiếng nổ rung chuyển cả đất trời.

Cả đám bị giật mình sợ hết hồn, đồng loạt theo phản xạ tự nhiên mà hướng nhìn lên không trung.

Không còn thấy bóng dáng của gã thanh niên với vạt trường bào đen phấp phới tung bay theo làn gió.

Thay vào đó là một vị lão đầu trên thân mặc vải nâu y phục, tuy phong cách có phần đậm nét lão nông, nhưng là một vị lão nông thần thái phá lệ oai hùng.

Nhàn lão còn sống, hơn nữa nửa xu thương tổn cũng không có.

Cả đám nhiệt độ cơ thể hoả tiễn tăng lên, còn nhanh hơn xăng dầu tăng giá trong thời gian gần đây.

Điểm tiếc nuối duy nhất là bọn họ đã bỏ lỡ tình huống mới vừa diễn ra. Hiện giờ chỉ còn cách nhìn theo tầm mắt của Nhàn lão xem có chuyện gì.

Đập vào mắt bọn họ là một miệng hố rộng lớn với bụi tung mù mịt.

Do khoảng cách tới miệng hố vào tầm hơn trăm mét, gây hạn chế tầm nhìn. Thành ra chỉ có mỗi Đàm lão là dựa vào thần thức, qua đó nhòm ngó được một chút tình huống.

Hố trũng xuống khá sâu, cỡ cả chục mét.

Tại trung tâm hố, gã thanh niên nằm úp sấp với nửa thân người ăn sâu xuống nền đất đá. Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, nhưng có vẻ chẳng liên quan gì tới đau đớn.

Giống như vì quá phẫn nộ mà run rẩy, hẳn là vậy.

Phải vài phút sau, tại dưới hố khẽ vang âm thanh đất đá rơi vãi rào rào. Xuất phát điểm là bởi gã thanh niên đem hai tay chống lên nền đất mà bắt đầu chậm rãi ngồi dậy.

Hắn ngoài khoé miệng rỉ ra chút máu đỏ, cùng với người ngợm dính điểm bụi đất, thì dường như không hề gặp phải thương tích nào quá nặng nề.

Sau khi đứng dậy, hắn bình tĩnh phủi sạch bụi đất, tiếp đó phất tay thu hồi kiếm.

Và rồi thân ảnh hắn bất chợt tiêu tan như làn khói.

Chỉ nháy mắt hắn đã hiện thân tại sau lưng Nhàn lão, tay nắm kiếm vung chém nhanh như điện xẹt.

Kịch bản cũ một lần nữa lặp lại, nhát kiếm từ đỉnh đầu chém thẳng xuống, không chút huyền niệm liền đem Nhàn lão xẻ ra làm hai mảnh đều như vắt chanh.

Nhưng không có máu phun xối xả, chứng tỏ chỉ là tàn ảnh, nên đừng có hòng lừa gạt được ai.

Hơn nữa Nhàn lão cũng ngay tức thì hiện thân tại sát sau lưng gã thanh niên. Kế đó lão nhân gia liền dùng chính đạo của người để đáp trả lại người.

Nói thẳng ra là oanh tạc một quyền đầy thô bạo nện vào đỉnh đầu của gã.

“UỲNH..”

Quyền đầu đánh trúng mục tiêu, không trung vang dội âm thanh nghe như tiếng sấm rền.

Kèm với đó là thân ảnh gã thanh niên hoá thành một vệt đen từ trên không kéo dài xuống tận mặt đất.

“OÀNH..”

Lại là tiếng nổ rung chuyển đại địa, cả đám liếc mắt liền thấy xuất hiện miệng hố mù mịt khói bụi thứ hai.

Hai tiếng nổ rung chuyển đất trời, cùng với sự xuất hiện của hố sâu nứt nẻ..

Cả đám ngay lập tức hiểu ra đây là Nhàn lão trình diễn lại tình huống trước đó cho bọn họ xem. Cái này chiến đấu không nghiêm túc, để cả đám xúc động muốn quỳ lạy khóc ròng.

Bất chợt từ dưới miệng hố liên tiếp vọng lên từng tiếng “uỳnh uỳnh”.

Mặt đất cũng theo động tĩnh này mà rung lắc dữ dội.

Cả đám nhớ tới Nhàn lão từng nói đến khả năng đất đá sụp đổ, mới mang theo ánh mắt kinh hoàng ngước nhìn lên. Qua đó phát hiện đất đá bên trên đã sớm sụp xuống tự bao giờ, chỉ là chúng bị những vòng linh văn đồ án bao phủ kín mít không trung chống đỡ lấy.

Khỏi phải đoán cũng biết đây là tác phẩm của Nhàn lão.

Phút chốc trong lòng họ, thân ảnh vị lão đầu vải nâu y phục phiêu phù nơi kia, lại càng thêm phần to lớn đồ sộ, hùng vĩ nguy nga không thua kém gì một dãy núi.

Tại trung tâm hố sâu, như thể để phát tiết cơn giận trong lòng, chỉ vừa mới ngồi dậy gã thanh niên đã liền không ngừng vung tay nện “thùng thùng” xuống nền đất.

Nhưng thực ra không đơn thuần chỉ là trút giận thôi đâu.

Bởi với mỗi lần nện xuống, khí thế toả ra từ hắn lại mạnh thêm một chút. Cái này rõ ràng là đang tăng cường chiến lực bằng một cách thức đặc thù nào đó đây.

Không chỉ có vậy.

Từ cơ thể gã tuôn ra hắc vụ cũng càng lúc càng nhiều, để rồi sau vài phút ngắn ngủi, hắc vụ liền ngưng tụ thành một bóng người có hình thể tương đương với gã.

Và bóng người này chính là Pháp Tướng.

Là thứ hình thành sau khi dung hợp Nguyên Anh với Nguyên Thần và Chân Nguyên.

Có điều gã này hẳn là bước vào tầng thứ Hợp Thể Kỳ chưa lâu. Thành ra Pháp Tướng ngũ quan còn khá mơ hồ, đạt tới ba phần lực lượng của bản tôn đã là giỏi.

Nói chung với cái kiểu vừa thiêu đốt sinh mệnh, lại vừa thả ra Pháp Tướng, có là kẻ khờ cũng sẽ nhìn ra gã này đang tính toán chơi trò được ăn cả ngã về không.

Phải mất mười phút trôi qua, rốt cuộc âm thanh đập nện thùng thùng mới chịu dứt.

Gã thanh niên cũng từ dưới đất đứng dậy, và khi hắn ngẩng lên, nét thư sinh nho nhã trước đó nay đã biến mất hoàn toàn. Thay thế bằng vẻ ngoài dữ tợn với đôi tròng mắt đỏ quạch. Da mà xạm rồi gắn cho cặp răng nanh nữa thì đảm bảo giống cương thi như đúc.

Hai lần bị đấm cho ong cả thủ, tất nhiên gã sẽ rút ra được kinh nghiệm.

Bởi vậy lần này gã không có vội vàng xuất thủ, mà để Pháp Tướng nhặt lấy kiếm. Rồi cả hai cùng nhau chậm rãi bay lên không trung, chốc lát liền đứng đối diện với Nhàn lão.

Khác với những nhân vật phản diện thường thấy, gã này không có lắm lời xằng bậy vớ vẩn. Hoặc cũng có thể gã là một kẻ sống nội tâm, hành vi ứng xử hơi kiệm lời đôi chút.

Tuy nhiên, có vẻ gã này theo đuổi hình tượng ưa dùng hành động thay cho lời nói.

Tóm lại là hằm hè dõi nhìn Nhàn lão giây lát, gã hai tay liền bắt đầu “kháp kháp” thủ ấn.

Hư không trên đỉnh đầu gã ngay tức thì hiển hiện ra một chuỗi đen kịt những vòng linh văn đồ án, với đủ các loại tạo hình yêu ma quỷ quái kỳ dị.

Theo động tác biến đổi thủ ấn, chuỗi những vòng linh văn đồ án này mau chóng lồng ghép tổ hợp lại. Sau cùng hình thành một vòng linh văn đồ án khổng lồ.

Và rồi từ vòng linh văn đồ án khổng lồ này chậm rãi trồi ra một cánh cổng cũng khổng lồ không kém.

Sự xuất hiện của cánh cổng khiến không gian nơi đây chảo đảo dữ dội.

Thuật pháp không tồi, đứng ở đối diện Nhàn lão khẽ gật đầu tán thưởng. Sau đó lão nhân gia quay về hướng Đàm lão bọn họ ở phía dưới và phất tay ra hiệu.

Đàm lão: “…”

Cấm Quân thành viên: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio