Thanh niên nói là làm.
Đã mạnh miệng tuyên bố sẽ đánh cho lão giả này quỳ xuống cầu xin, vậy liền đánh cho đến khi nào lão chịu quỳ xuống cầu xin thì mới thôi.
Bởi vậy lão giả liền khổ.
Ăn một quyền xong thân thể bay ngửa ra đằng sau, còn chưa kịp tiếp đất thì hắn đã xuất hiện bên người rồi tàn nhẫn sút cho một cước vào vùng lưng.
“ĐÙNG..” – Âm thanh đì đùng nghe như tiếng trống tan trường vang lên.
Lão giả thân thể theo một cước này liền cong thành hình vòng cung bay thẳng lên bầu trời, miệng thì không ngừng phun ra làn sương máu đỏ lòm.
Chỉ với một cước thôi là chưa đủ.
Nhận thấy lão giả chuẩn bị rơi rụng.
Hắn ngay tức thì ngồi xổm xuống, tại trên hai mu giày hiển hiện hai vòng linh văn đồ án lấp loé liên hồi. Mặt đất theo đó không ngừng lan tràn nứt nẻ.
Và rồi nghe cái “oành”, hắn liền như mũi tên xuyên phá thẳng hướng bầu trời.
Vừa tiếp cận thân thể rơi tự do của lão giả, hắn hai tay nắm chặt thành quyền. Trên mu bàn tay linh văn đồ án loé sáng, song quyền thô bạo thụi lên.
“ĐÙNGGG..” – Hai tiếng nổ đì đùng đồng loạt vang lên như chỉ có một.
Lão giả thân thể lần nữa bay vọt lên không, hơn thế nữa còn là bay cao tới tận mét. Sương máu phun ra càng dày đặc, trông như màn mưa.
Đang tại bên trong vườn cây, Lão Phệ bụng dạ vẫn còn vô cùng khó chịu, có điều bên tai cứ vang lên những tiếng đùng đùng liên miên không dứt.
Rốt cuộc vì quá hiếu kỳ, liền ngước lên nhìn xem.
Đập vào mắt Lão Phệ liền là tràng cảnh hắn liên tục bật nhảy choi choi. Về phần lão giả thì quá là thê thảm, chỉ có ăn đòn với bay lên bay xuống.
“Cái này lão đầu kia còn đủ máu để phun ra không?” – Lão Phệ tặc lưỡi lẩm bẩm: “Vả lại sao đánh lâu quá vậy? Xử lý hai gã kia nhanh lắm mà?”
“Thiếu gia là đang trút giận” – Có điều những lời này Chu lão là giữ kín tại trong lòng chứ không nói ra.
Trở lại phía trước cửa toà đại viện.
Cao Cường sau một hồi hết đấm lại đá, rốt cuộc không tiếp tục công kích thêm nữa. Sau khi đáp xuống liền chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng chờ.
“OÀNH..”
Vài giây sau đó, lão giả từ trên trời rơi xuống, nện thành một hố trũng nứt nẻ khá lớn tại mặt đất.
Kiên nhẫn đợi cho bụi bặm tán đi, Cao Cường mới chậm rãi tiến lại gần.
Dưới trung tâm hố lúc này, lão giả thoi thóp nằm đó thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều. Máu huyết tuôn ra lênh láng, nhuốm đỏ từ đầu xuống tới chân.
Tứ chi đều đã toàn bộ gẫy gập, tại giữa lồng ngực còn có vài căn xương sườn đâm lòi cả ra bên ngoài. Nói chung cái mạng đã mất toi tới chín phần.
Phần còn lại cũng chỉ là một chút hơi tàn, không thể nào bổ cứu, và hết là sẽ chết.
Cao Cường lững thững đi xuống, sau đó ngồi xổm bên cạnh lão giả và nói:
“Ta biết các ngươi là do Tống Gia phái tới, và ta dám khẳng định Tống Gia chỉ là quân cờ của kẻ khác. Ngươi biết điều khai ra kẻ này là ai thì còn được chết thoải mái. Nếu thích cứng miệng thì đừng trách ta tàn nhẫn thi pháp giết sạch đám hậu nhân của ngươi”
“Khục.. xin.. khục.. đừng..” – Liên tục ho ra máu, lão giả gian nan nặn ra từng từ: “Tống Gia đúng là nghe người sai xử. Khục.. nhưng ta không biết là ai, khục.. Tống Gia đại cung phụng thực lực cường đại, khục.. là Địa Khí Cảnh.. làm ơn tha cho ta hậu nhân”
Cái này là dùng tin tức khác để trao đổi?
Vẫn biết rằng sẽ không dễ gì truy ra gã hắc thủ thực sự. Nhưng che giấu kĩ đến mức đám tu sĩ cung phụng cũng mù tịt thế này thì bà mẹ nó hơi quá đáng.
“Để lão tử tóm được thì tiên sư nhà ngươi tập xác định đi” – Cao Cường trong lòng tức giận nghiến răng cứ ken két. Thầm hứa trở về sẽ tìm hiểu thật kĩ những phương thức tra tấn thời thượng cổ. Sau này đem áp dụng lên người gã khốn nạn hắc thủ sau màn kia.
Thở hắt một hơi bình ổn lại cảm xúc, Cao Cường tiếp tục hướng lão giả hỏi:
“Tống Gia tự chủ trương đuổi tận giết tuyệt hay là do nhận được lệnh phải làm như vậy?”
“Tống Gia..hít.. hít..” – Lão giả gắng gượng trả lời, chỉ có điều vẫn chưa kịp nói cho rõ ràng thì đã thấy miệng ngáp ngáp vài hơi rồi cứ thế ngẹo cổ chết toi.
Lão đầu này cũng yếu quá đi, mới chịu có chục nhát quyền cước mà cơ thể đã hỏng ngay được rồi.
“Ách, linh hồn cũng bị lôi điện xoắn nát luôn rồi?” – Sau khi dùng thần thức kiểm tra, Cao Cường vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay nhay nhay huyệt thái dương.
Kiềm chế chút thì lão đầu này đã chẳng ngỏm sớm như vậy a.
Cái này gọi là tự vác đá nện chân đây mà.
Có điều không nhất thiết phải buồn bực, bởi giọng điệu của lão giả trước khi chết, đủ để hắn nghe ra Tống Gia là tự chủ trương trong việc tận diệt Cao Gia.
Tống Gia sao? Các ngươi rất tốt.
Hãy đợi đấy, lão tử thề sẽ thiêu rụi hương hoả dòng tộc nhà các ngươi.
Mang theo vẻ mặt lạnh như băng nhảy ra khỏi hố sâu, tiếp đó hắn hướng khu vườn phất tay ra hiệu.
Rất nhanh Chu lão vác gã luật sư trên vai, cùng với Lão Phệ mặt còn tái mét chạy tới bên cạnh hắn.
Có chút bất đắc dĩ, Cao Cường vươn tay vỗ vai Lão Phệ và nói:
“Chốc nữa cầm về chút mê dược, kéo một hơi là ngủ ngon ngay, đừng lo lắng”
“Tiểu tử ngươi không nói tử tế được à?” – Lão Phệ nghe xong liền bất mãn: “Cái gì mà kéo một hơi? Ngươi xem Phệ ca là dân nghiện hút xì ke đấy hả?”
“Thần kinh” – Quăng cho Lão Phệ một câu trào phúng, tiếp đó Cao Cường hướng sang Chu lão gật đầu, rồi cứ thế dẫn trước tiến vào bên trong toà đại viện.
Chu lão liền như hình với bóng theo sát phía sau hắn.
Lão Phệ với thân hình béo mập cũng ngay tức khắc đuổi theo. Chứ dưới đất nằm chình ình hai cỗ thi thể không đầu, cái này hình ảnh không tốt để nhìn xem.
Bên trong đại viện có không gian rộng rãi là điều có thể dự đoán được từ bên ngoài.
Tuy nhiên để cho Cao Cường mấy người phải ngạc nhiên đó là bên trong trang hoàng quá ư là giản dị.
Thứ bắt gặp nhiều nhất là những chậu hoa cây cảnh, rồi lâu lâu thấy trên tường treo một bức tranh chữ. Còn đâu chẳng có nửa xu vật dụng hay ho nào nữa.
Ngay đến gian phòng khách cũng chỉ bày ra một bộ bàn ghế, treo vài bức tranh với đặt mấy chậu cây. Tiên sư, có nhất thiết tiết kiệm đến mức này không?
“Ta hiểu rồi” – Lão Phệ liếc nhìn xung quanh, bày ra dáng vẻ lão tử biết tuốt nói: “Cái này là làm quá nhiều chuyện xấu, sợ bị xung công, phải đem giấu”
Cao Cường chẳng buồn quan tâm chuyện không đâu này, liền lắc đầu từ chối cho ý kiến. Sau đó tiếp tục rảo bước đi tới, thần thức toả ra dò xét xung quanh.
Chép miệng bất đắc dĩ, Lão Phệ chỉ còn cách cặm cụi đi theo phía sau. Lâu lâu bắt gặp ai đó bị trúng mê dược nằm lăn quay thì lại gần đá đá vài cái đỡ buồn.
Rốt cuộc phải tiến vào rất sâu trong đại viện, thần thức của hắn mới dò xét thấy nơi đang muốn tìm.
Là một gian phòng ngủ khá rộng rãi, được trang hoàng đầy đủ vật dụng từ bàn trang điểm cho tới bộ bàn ghế uống trà, một chiếc giường đậm chất mà thôi đi.
Nói chung vật dụng trong phòng này mới phần nào xứng với cái gia thế không hề nhỏ của Phúc Gia.
Mắt hau háu nhìn nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ váy ngủ mỏng tang đang nằm trên giường. Lão Phệ liên tục nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới nói được lên lời:
“Tiểu Cường, đi vào phòng ngủ người ta thế này thực là không phải phép”
“Không phải phép người còn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta làm gì?” – Cao Cường tức giận trừng mắt quát mắng: “Thu hồi dáng vẻ dâm dật đó đi”
Sau đó liền không để ý mặt hàng này nữa, hắn quay người đi về hướng chiếc tủ đứng tại cuối phòng.
“Thiếu gia, là có mật đạo?” – Đi theo phía sau, Chu lão như đã hiểu ra liền hỏi.
“Đúng vậy” – Cao Cường mỉm cười trả lời, tiếp đó đi tới bên cạnh tủ rồi nhấc chân đạp một cước.
“Oành..” – Chiếc tủ to lớn bị đạp văng ra xa, lộ diện bức tường với một cánh cửa đá trông khá kiên cố.
Nghe thấy động tĩnh lớn, Lão Phệ tiếc nuối bỏ qua việc nhìn ngắm mỹ nhân, rồi mau chóng chạy tới.
Cao Cường lúc này mới đi tới đứng đối diện với cánh cửa, giữ khoảng cách vào tầm mét. Sau đó liền thủ thế xuất quyền, dưới chân hiển hiện vòng linh văn rộng khắp. Khí tức từ hắn toả ra cũng theo đó mà phút chốc càng thêm phần ác liệt.
Cái tư thế này, cái vòng màu mè này, cái cảm giác tê tê nghẹt thở này.
“Má ơi” – Lão Phệ trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc ban chiều, hét toáng một câu rồi nhanh như con thỏ chạy ra nấp ngoài cửa căn phòng.
Mập mạp này tự nhiên điên khùng cái gì? Chu lão nghi hoặc liếc mắt nhìn hướng Lão Phệ, thấy hắn cứ run bần bật lại càng thêm khó hiểu.
Có điều Chu lão vẫn quan tâm thiếu gia hơn, bởi vậy không thèm để ý Lão Phệ nữa.
Chỉ là vừa mới quay đầu nhìn lại, chứng kiến Lôi Nhân khổng lồ đứng sau lưng thiếu gia, Chu lão râu tóc bạc phơ liền cứ thế mà dựng ngược.
Cái này lôi điện lôi quang ngang dọc chớp loé trông bà mẹ nó quá là doạ người. Chỉ nhìn vào thôi mà đã thấy toàn thân như thể tê dại rần rần.
Đây là do căn phòng này chiều cao có mỗi mét, Cao Cường phải không chế thu nhỏ Lôi Nhân rồi đấy.
Chứ tại không gian rộng lớn, hắn thả ra cái lôi nhân cao tận mét. Đứng khoảng cách gần thế này, đảm bảo Chu lão còn thấy tê dại hơn.
Cũng không cần phải xuất ra quá nhiều lực, Cao Cường rất nhanh thì vung tay đánh một quyền.
Lôi nhân theo đó liền một quyền nện thẳng tới cánh cửa đá kia.
“OÀNHHHHHH..” – Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kèm với đó là bụi tung mù mịt.
Đến khi bụi lắng xuống, Chu lão với Lão Phệ liền thấy hắn đứng đó gãi đầu gãi tai. Hai người họ nhìn theo tầm mắt hắn mới hiểu được lý do.
Tóm lại là bởi lôi nhân một quyền quá bá đạo, đánh sập luôn cả bức tường.
Để rồi ba kẻ ẩn nấp bên trong gian mật đạo thì có hai kẻ là bị gạch đá oach tạc cho cơ thể thủng lỗ chỗ. Đã chết không thể chết hơn được nữa.
Kẻ thứ ba thì hẳn là nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, sợ quá chui xuống gầm chiếc bàn đá trốn, nhờ đó mới giữ lại được cái mạng nhỏ.
Nhìn rõ diện mạo kẻ này, Cao Cường thở phào mỉm cười nói:
“May mà ngươi còn sống. Mau mau giao nộp toàn bộ tài sản rồi hãy đi chết a”