Dương Gian Phán Quan

chương 226: không chừa cho ai chút cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Heo mập thực ra cũng không yếu ớt đến nỗi chưa gì đã thua liểng xiểng. Chẳng qua nó đang bị thương rất nặng, đặc biệt là tại mạn sườn bị đâm một lỗ khá lớn.

Chắc hẳn trạng thái không tốt, cũng chính là lý do vì sao nó lại xuất hiện gần bìa rừng thế này.

Mà heo mập tuy thua trận, nhưng không hề thua trắng.

Cứ nhìn bộ ba HKT trên mặt găm đầy gai nhọn là hiểu. Thứ này chính là chòm lông mọc trên đỉnh đầu heo mập đó, nói chung nó vẫn kịp gỡ được bàn danh dự.

Và nó thua nhưng là thua trong tư thế ngẩng cao đầu heo.

Cao Cường phất tay đem heo mập thu vào trữ vật giới, sau đó hướng mọi người nói:

“Chẳng mấy chốc sẽ có yêu tộc theo mùi máu mò tới, chúng ta tốt hơn hết mau chóng rời đi”

Gật đầu tỏ ý tán thành, Tiêu Diễm Phượng đưa tay chỉ chếch hướng một chút rồi nói:

“Cứ thẳng tiến rất dễ đi vào lãnh thổ của đám khủng bố. Giờ chúng ta thay đổi phương hướng di chuyển, thuận tiện tìm hiểu xem đám yêu tộc phân bố lãnh thổ thế nào cái đã”

“Đội trưởng!” – Vừa nhổ đống gai nhọn trên mặt, Hoàng Đại Hùng vừa cau mày hỏi:

“Nhàn lão nói yêu tộc tại đây không có linh trí. Chúng như vậy còn phân chia địa bàn sao?”

Thường thì câu hỏi quá ngu ngốc, Tiêu Diễm Phượng mới lười trả lời. Nàng ta đơn giản là quăng cho ngốc tử này cái liếc mắt, sau đó liền quay người đi thẳng một mạch.

Cao Cường, Đỗ Khải với Lâm Tiểu Tùng, lần lượt an ủi Hoàng Đại Hùng bằng một cái vỗ vai thật nhẹ. Xong xuôi cũng quay người mau chóng đuổi theo Tiêu Diễm Phượng.

“Các ngươi là ý gì a?” – Hoàng Đại Hùng buồn bực vừa chạy theo vừa lớn tiếng hỏi.

“Biết nói thế nào đây” – Lâm Tiểu Tùng lắc đầu đầy tiếc hận, sau cùng kiên nhẫn nói:

“Ngay đến con chó còn biết tè ở cột điện để đánh dấu lãnh thổ. Yêu tộc không có linh trí thì sao đâu, chúng so ra vẫn khôn hơn chó nhiều. Ngươi ngốc hết thuốc chữa rồi”

“Ra là ta hiểu lầm a” – Vẻ mặt hết sức buồn bực, Hoàng Đại Hùng thở dài giải thích:

“Ta cứ tưởng bọn chúng cả ngày chạy nhông nhông khắp nơi đánh giết. Nhất là đầu heo mập ban nãy có hai mắt đỏ au, ta mới nghĩ chúng có tính khí kiểu điên cuồng rồ dại”

“Ngươi hiểu chưa đúng mà thôi” – Đi tại đằng trước, Cao Cường nhún vai cười nói:

“Chúng không mở ra được linh trí cao cấp như yêu tu thông thường, nhưng chúng vẫn có linh trí cấp thấp của loài thú. Từ tình huống heo mập có thể thấy bọn chúng tuy có điên cuồng rồ dại, nhưng còn giữ được bản năng sinh tồn. Tóm lại chưa đến nỗi đánh mất sạch lý trí”

“Thế nhưng...” – Nói đến đây Cao Cường thái độ biến chuyển nghiêm túc hơn hẳn:

“Từ hành động bắn ra gai nhọn cùng với việc cố gắng tự bạo kim đan, chứng tỏ đám yêu tộc này cực kỳ bài xích nhân loại. Có khả năng khi đụng độ nhân loại, chúng sẽ không quản sống chết. Tốt nhất lần sau mọi người toàn lực tốc chiến tốc thắng, kẻo lại lật thuyền oan uổng”

“Rõ ràng!!!” – Toàn đội đồng thanh hô lớn đáp lại.

Hoàng Đại Hùng thì hai mắt híp híp lại, thật lâu sau mới hướng Cao Cường dò hỏi:

“Ngươi kêu ba chúng ta đánh với heo mập là để rảnh chân đứng ngoài quan sát tìm hiểu những điều vừa rồi phải không? Được lắm, dám đem chúng ta ra làm thí nghiệm”

“Là chính các ngươi tự nguyên ra trận đấy chứ” – Cao Cường mặt mũi tỉnh bơ nói:

“Hơn nữa biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, việc tìm hiểu tập quán hành vi của đám yêu tộc nơi đây là bắt buộc phải làm. Lần này các ngươi không thể trách ta được a”

“Ta tuy ngốc nhưng không có ngu!” – Hoàng Đại Hùng hừ lạnh, nghiến răng nói:

“Ta dám khẳng định ngươi còn gài bẫy gì đó. Khôn hồn thì thành khẩn khai báo, nếu không nghỉ chơi”

“Hừm.. cái này thực ra không tính là gài bẫy” – Cao Cường nhún vai tuỳ tiện nói:

“Sư phụ ta từng bắt một đầu heo mập làm thịt, thấy bảo mỗi khi tự bạo nó hay phun gai đánh lạc hướng. Ta liền muốn nghiệm chứng xem có đúng là như vậy hay không”

“Như thế mà còn không tính là gài bẫy?” – Tiêu Diễm Phượng quay sang mắng:

“Ngươi xấu vừa vừa thôi, hở ra là lại bắt nạt ngốc tử bọn họ. Có giỏi thì bắt nạt lão nương đây này”

Không có nửa xu e ngại, Cao Cường đưa tay nâng cằm nàng ta, cười đểu nói:

“Tiểu mỹ nữ, muốn bản thiếu gia bắt nạt nàng thế nào đây? Muốn xe nhún hay là đánh dã chiến?”

Một tháng qua hắn thường xuyên chạy lên nhờ Lão Phệ tư vấn, học hỏi được không thiếu những lời lẽ thô bỉ. Tiêu Diễm Phượng quậy phá ư? Liền tức chết nàng ta.

Cứ nhìn nàng ta lúc này mặt mũi đỏ bừng, đỉnh đầu như sắp bốc khói là hiểu.

“Muốn thế nào ư?” – Ánh mắt phát lạnh, Tiêu Diễm Phượng nghiến răng nói:

“Ta muốn vung chân đá nổ thứ đồ chơi của ngươi. Mau chóng chuẩn bị tinh thần làm thái giám đi”

Giữ nguyên dáng vẻ đểu cáng sở khanh, Cao Cường nhếch miệng cười cợt:

“Tiểu mỹ nữ, đá nổ rồi ta lấy gì giúp nàng sinh đứa bé? Vung chân gì đó tốt hơn hết từ bỏ đi thôi”

Bộ ba HKT đứng một bên hóng hớt với ánh mắt nồng đậm sùng bái. Khiến đội trưởng tức đến nỗi đỉnh đầu muốn xì khói cũng chỉ mỗi mình Láo Xược hắn làm được.

Muốn không sùng bái nể phục cũng khó, cả ba âm thầm bật lên ngón tay cái.

“Sinh đứa bé sao?” – Tiêu Diễm Phượng môi nở nụ cười phi thường lạnh lẽo:

“Trong bụng ta có rồi đây, không khiến ngươi trợ giúp. Giờ để ta đá nổ thứ đồ chơi dư thừa kia đi”

Đúng lúc này có vài thân ảnh lọt vào phạm vi thần thức, Cao Cường ngay lập tức truyền âm cảnh báo:

“Bốn tu sĩ từ hướng heo mập ban nãy đuổi theo chúng ta. Nhóm này bao gồm hai Kim Đan sơ kỳ và hai Huyền Khí sơ kỳ. Toàn đội nhớ kỹ, xung đột nổ ra liền toàn lực chém giết”

Trong khi mọi người mau chóng đứng theo trận hình, thì Cao Cường đang rất muốn ngửa mặt chửi thề.

Hai gã Kim Đan khoác trường bào, hai gã Huyền Khí mặc chiến giáp. Đám người này không phải tu sĩ hải vực thì Cao Cường xin tự nguyện chặt đầu xuống luôn.

Sớm đã hoài nghi nơi này là tại hải vực rồi..

Sư phụ ơi là sư phụ..

Đưa chúng ta ra tận hải vực đặc huấn thế này, lão nhân gia ngài chơi có hơi lớn đó..

Nghĩ lại thì nơi đây là hải vực cũng có sao đâu? Kiểu gì chả có ngày ta khuấy cho nước biển đục ngầu. Liền coi như chào sân sớm hơn dự kiến một chút thế thôi.

Nói chung.. vẫn cứ là ok đi.

Nhận thấy hắn lại phun chiến ý phè phè.

Mọi người không hẹn nhưng trong đầu có cùng suy nghĩ, tại khu rừng này điên cuồng rồ dại nhất chỉ có thể chính là hắn, chứ không phải cái đám yêu tộc kia đâu.

Sưu.. sưu.. sưu.. sưu..

Sau một loạt âm thanh xé gió, rốt cuộc bốn gã tu sĩ cũng đuổi tới nơi.

Qua đó Tiêu Diễm Phượng bọn họ liền được tận mắt chứng kiến y phục khác lạ trên người bốn gã này.

Mặc dù trong lòng hiện hữu khá nhiều điểm nghi hoặc, nhưng trước mắt đang là một nhóm địch nhân, chẳng có ai ngu xuẩn đến nỗi lên tiếng hỏi thăm vào lúc này.

Sau khi dừng bước ở tại đối diện, bốn gã tu sĩ ngay lập tức cẩn thận quan sát nhóm của Cao Cường. Thấy áo sơ mi và quần jeans, bốn gã mặt mũi liền biến đần.

Thứ trang phục quái đản gì đây? Bốn gã đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nghi hoặc trong mắt đồng bọn.

Không muốn lãng phí thời gian, gã Kim Đan già hơn chút liền phất tay nói:

“Chỉ là một đám Huyền Khí Cảnh nhãi ranh, đập chết luôn cho nhanh còn trở về”

Ba gã còn lại đồng loạt gật đầu, trong đó gã Kim Đan trẻ tuổi vội vàng nói:

“Trước tiên xử lý đám Huyền Khí nhãi ranh. Lập tức động thủ, tránh sinh biến”

Bốn gã này tự tin thực lực bản thân vậy luôn? Cứ như tính mạng người khác là vật trong túi, muốn nắm thì nắm? Ài, tu vi Trúc Cơ, bị người ta khinh không thèm liếc mắt lấy một cái.

Cao Cường đứng cuối tổ đội, khe khẽ thở dài.

Phàm là những kẻ dám khinh thường ta, đều chết rất thảm, phi thường thảm.

“Phốc.. phốc.. phốc.. phốc..”

Chỉ có điều Cao Cường còn chưa kịp động thủ, Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT đã cướp lấy cơ hội. Bốn người bọn họ đồng loạt xông lên, chủ động đánh phủ đầu đám địch nhân.

Trong đó Tiêu Diễm Phượng nhắm gã Kim Đan già hơn chút.

Hoàng Đại Hùng thì công kích gã Kim Đan trẻ tuổi hống hách.

Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải thì khá ăn ý, cùng lúc từ xa vung vũ khí chém hai gã Huyền Khí Cảnh.

Bốn gã tu sĩ cũng chẳng ngờ tới quân địch sẽ chủ động xuất kích. Đã thế công kích lại còn với tốc độ nhanh đến doạ người, không chừa cho ai một chút cơ hội để mà phản kháng.

Ngay cả phóng xuất cương khí chân khí hộ thân cũng không kịp.

Tổ đội bốn Huyền Khí Cảnh nhãi ranh này quá đáng sợ.

Hoả Diễm Quyền Ấn, Hoàng Kim Quyền Ấn, Diệp Lục Kiếm Khí, Băng Lam Đao Khí.

Bốn loại hình công kích khác nhau, đồng loạt ập tới, tàn nhẫn thô bạo nện đánh lên cơ thể bốn gã tu sĩ. Tạo thành những tiếng nổ đinh tai nhức óc, như thể rung chuyển cả đất trời.

Và rồi khói lửa bụi bặm qua đi, tại mặt đất liền là bốn cỗ thi thể.

Trong đó một cỗ bị hoả diễm thiêu đốt cho đen như chó thui.

Một cỗ bị hoàng kim cương khí nện đánh cho dập nát tơi tả.

Một cỗ thì bị kiếm khí xẻ thành hai mảnh đều như vắt chanh.

Một cỗ bị vỡ nát thành những khối băng vụn nho nhỏ luôn rồi.

Vẫn biết là toàn lực chém giết, nhưng giải quyết dễ dàng thế này thì kể ra có hơi.. Ai gù..

Chẳng lẽ bốn gã tu sĩ này dế nhũi vậy sao? Chắc chắn là như vậy rồi, không thể nào sai được!!!

Đến lúc này Cao Cường mới hành động, thân ảnh hoá thành vệt đen xông tới, tay cầm phi kiếm liên tiếp chém ra hai nhát. Đem cơ thể hai gã Kim Đan xẻ dọc, qua đó tóm gọn hai viên Kim Đan. Tiếp nữa là phóng xuất lôi điện diệt sát hai tia tàn hồn, trận chiến liền chấm dứt tại đây.

Nhặt nhạnh chiến lợi phẩm với huỷ thi diệt tích thì Cao Cường là chuyên gia luôn rồi. Rất nhanh mọi thứ đều xong xuôi, hắn mới hướng mọi người vung tay và nói:

“Giờ ta chạy trước dẫn đường, các ngươi bám sát theo sau là được. Xuất phát thôi”

Dứt lời hắn liền như làn gió lao vọt đi.

Tiêu Diễm Phượng bọn họ cũng hiểu là nên rời khỏi nơi này, không chút chần chừ cả đám ngay lập tức đuổi theo, chẳng mấy chốc liền cùng hắn biến mất sau hàng cổ thụ cao lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio