Lần này Tiêu Diễm Phượng không có sống chết bám càng hắn, mà ôm Lão Hổ đi cùng ngốc tử bọn họ đến khu trọ tìm hiểu trước tình hình.
Về phần Cao Cường thì tiếp cận bệnh viện liền chui rúc nơi vắng vẻ thu cất xe. Sau đó lẻn vào tìm kiếm phòng bệnh Trương thúc đang nằm.
May mà bệnh viện đã xác định không có yếu tố gây truyền nhiễm, qua đó Trương thúc được an bài nằm tại phòng bệnh nội trú thông thường.
Chứ chẳng may bị đẩy vào phòng cách ly theo dõi, cứ nghĩ tới cảnh phải giả danh cán bộ là Cao Cường lại thấy mệt hết cả người ngợm đấy.
Đứng ngoài cửa dùng thần thức dò xét, Cao Cường rất nhanh thì làm rõ được vấn đề.
Trương thúc hồn phách có vài vết rạn nứt, mới lâm vào hôn mê sâu.
Mà nguyên nhân dẫn đến vụ việc thì là bởi sợ hãi quá độ.
Tại sao lại sợ hãi quá độ? Tất nhiên là bị ma hù.
Trong phòng lúc này ngoài Trương thúc nằm trên giường bệnh, còn có Trương Tam. Tuy cùng họ Trương nhưng chẳng có nửa tia máu mủ, chỉ là hàng xóm mà thôi.
Trương thúc tính mạng nguy cấp, phải lập tức hành động.
Búng một nhúm mê phấn khiến Trương Tam ngủ gục, xong xuôi hắn liền đi vào phòng rồi khoá trái cửa. Tất nhiên để tránh trường hợp y bác sĩ hay ai đó bất ngờ đến đây.
Cao Cường không nửa xu chần chừ, khẽ phất tay một cái.
Thanh Tâm Phù, Thanh Khí Phù, Tịnh Hoá Phù, ba loại phù lục được hắn ném lên giường. Ba màu ánh sáng chậm rãi lan toả, phút chốc phủ kín ngóc ngách trong phòng.
Xác định những thứ ô uế lây dính trên người Trương thúc đã bị tiêu trừ sạch sẽ, Cao Cường mới vớ lấy chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, và rồi mấp máy môi niệm kinh.
Chữa trị rạn nứt hồn phách không khó, điểm vài ba cái huyệt đạo là xong.
Thế nhưng Trương thúc là người mà Cao Cường quý trọng, hiển nhiên hắn sẽ dùng tới phương pháp giảm thiểu di chứng sau phục hồi. Và đó chính là niệm Độ Tâm Kinh.
“@$%@$%...”
Câu kinh tối nghĩa khó hiểu khe khẽ vang lên.
Trương thúc nằm trên giường, sắc mặt dần dần khởi sắc hồng hào. Hơi thở phập phù cũng rất nhanh thì khôi phục ổn định bình thường. Độ Tâm Kinh kỳ diệu khỏi cần nghĩ.
Mười phút sau, thấy Trương thúc bắt đầu phát ra tiếng gáy nhè nhẹ, Cao Cường liền ngừng niệm kinh.
Tiếp theo hắn ngồi chế tác một chiếc túi vải, nhét vào tấm Thanh Tâm Phù, rồi đeo lên cổ Trương thúc. Hi vọng chủ nhà đại thúc đừng tháo xuống, nếu không mệt mỏi đấy.
Nói chung Trương thúc mà nhớ lại hình ảnh đáng sợ, có khả năng hồn phách tái rạn nứt. Nhưng mang theo Thanh Tâm Phù bên người, thảm cảnh đó sẽ không thể xảy ra.
Đợi qua vài tháng, hồn phách vững vàng hơn rồi thì không cần phù lục nữa.
Nghĩ nghĩ, hắn liền viết vài dòng ra giấy rồi nhét vào túi vải.
Trương thúc có làm theo hay không thì hên xui đi.
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần phát rung, Cao Cường nhận xong cuộc gọi, mặt mũi liền cổ quái. Tất nhiên không nấn ná thêm nữa, hắn mau chóng rời khỏi bệnh viện.
---
Thu cất xe vào trữ vật giới xong, Cao Cường liền tiếp cận khu nhà trọ. Có điều hắn không vội vào trong, mà hội họp cùng nhóm Tiêu Diễm Phượng trên cành một cây sấu già.
Hắn vừa leo lên tới nơi, Tiêu Diễm Phượng lập tức chỉ tay hướng khu trọ và nói:
“Cấm Quân tới trước chúng ta, đang lập đàn cúng bái các kiểu”
Khe khẽ gật đầu đáp lại, Cao Cường toả ra thần thức cẩn thận dò xét. Qua đó thấy một nhóm hơn mười thành viên trẻ tuổi dưới sự dẫn dắt của một vị giáo đầu Huyền Khí Cảnh.
Khỏi cần đoán cũng biết đây là tạo điều kiện cho thế hệ mới cọ sát, nâng cao kỹ năng điều tra phá án. Khổ nỗi gặp phải án linh dị, không làm được gì nên đành kêu gọi hỗ trợ.
Đương nhiên người được gọi đến là một huyền môn tu sĩ, nhưng lại không phải Cấm Quân thành viên. Là một lão nhân tu vi Kim Đan sơ kỳ, dáng dấp mười phần lão thần côn.
Mặt mũi hiền lành phúc hậu, mái tóc dài bạc trắng búi củ hành gọn gàng. Trên thân khoác bộ đạo bào thuần một màu xám tro, tóm lại đúng kiểu phong cách đạo sĩ đạo trưởng.
Vị lão đạo này tại khoảng sân trước hiên nhà Trương thúc bày ra bàn tế lễ.
Bên trên xếp đặt cũng không có gì là đặc biệt, ngoài lư hương bằng đồng xanh với một xấp phù lục màu vàng óng, thì có mâm ngũ quả, đĩa xôi gấc, con gà luộc và chai rượu đế.
Thề luôn chứ.
Trông còn chẳng đầy đủ tươm tất như mâm lễ cúng cô hồn rằm tháng .
Mà trước đó vị lão đạo này có nhảy múa hay không thì chịu, chỉ biết hiện giờ đang ngồi trước bàn tế, miệng không ngừng niệm đọc các câu chú ngữ nghe chẳng hiểu mô tê gì.
Có điều xin quý vị bình tĩnh suy xét, đừng vội hiểu lầm mà tội cho chàng trai ấy, nhầm, cho lão đạo ấy. Nói chung lão nhân gia thực tài thực học, chứ không phải lừa đảo gì đâu.
Lừa gạt ai còn được, chứ dở trò bịp bợm với Cấm Quân thì khác nào tự tìm đường chết?
Cả nhóm lặng lẽ quan sát hồi lâu, Hoàng Đại Hùng không nhịn được, tặc lưỡi nói:
“Chậc chậc, lão nhân gia diệt trừ ma quỷ trông phong cách lão thần tiên biết mấy. Trong khi đó láo xược ngươi thì chỉ phá phách là giỏi”
“Mất thời gian chứ được cái chó gì” – Cao Cường không phục liền bĩu môi đốp chát:
“Ba cái trò lập đàn tế lễ quá lãng phí thời gian, thà một tấm phù đốt rụi cho nhanh. Ngươi nhìn đám người xung quanh ngủ gật hết rồi kìa”
“Ngươi hiện giờ trông thật dối trá” – Hoàng Đại Hùng khẽ lắc đầu, thẳng thừng nói:
“Ai cũng có sở trường sở đoản, ta hoài nghi ngươi không biết cúng tế như vị lão đạo này. Nhanh chậm chỉ là cái cớ dùng để lấp liếm”
“Ài... bị ngốc tử ngươi nói trúng” – Cao Cường chép chép miệng, thành thật nói ra:
“Thực ra ta đã từng học tập phương diện cúng tế, khổ nỗi không dùng được. Cái này đòi hỏi cần phải thành tâm tín ngưỡng thì khi vận dụng mới thu được hiệu quả. Trong khi đó ta là kẻ vô thần vô thánh, không bao giờ có chuyện ta sẽ tôn thờ bất cứ kẻ nào”
“Đừng quan trọng hoá vấn đề” – Nghe xong Tiêu Diễm Phượng lập tức xen lời nói:
“Từ giọng điệu của ngươi thì phương diện cúng tế này có vẻ nhiều trói buộc. Hơn nữa trông chẳng mấy lợi hại, đã như vậy còn ham hố làm quái gì cho khổ”
Lợi hại chứ sao lại không?
Nói chung vận dụng tế đàn để câu thông với thiên địa, nhật nguyệt tinh tú. Tu sĩ có thể mượn dùng thứ lực lượng mang tầm vóc huỷ thiên diệt địa luôn đấy.
Chưa kể còn được thiên địa đại đạo chúc phúc, nhận lấy tín ngưỡng lực lượng. Đem bù đắp chỗ thiếu hụt của bản thân, qua đó tăng cường tu vi thực lực.
Nói chung cúng tế là một hình thức tu hành có khá nhiều ưu điểm.
Nhưng chỉ tồn tại ở giai đoạn tu vi thấp kém mà thôi.
Nguyên nhân cụ thể thì không thấy Tu Tiên Bí Sử ghi chép. Cho nên Cao Cường dù tò mò muốn biết, nhưng chẳng có gì dựa vào để mà đào sâu tìm hiểu.
Vả lại những thứ vay mượn tuyệt đối không tốt đẹp, nên tự thân nỗ lực phấn đấu thì hơn.
Như hiện tại Âm Phủ không bơm Âm Đức lực lượng lên nữa, Cao Cường chẳng những không tiếc rẻ, ngược lại thấy trong lòng thoải mái hơn trước nhiều.
Suy cho cùng thì Tiêu Diễm Phượng nói cũng chẳng sai.
Chỉ riêng cái khoản đòi hỏi phải thành tâm tín ngưỡng, đã khiến Cao Cường thấy phản cảm vô cùng rồi. Huống chi còn một lô một lốc quy củ ràng buộc khác.
Chẳng biết mấy ông thiên tôn thiên tủng phong cách chơi bời ra làm sao mà cũng thờ phụng?
Ai muốn mù quáng lập ban thờ thì cứ việc tự nhiên đi.
Chứ còn Cao Cường hắn thì không.
No never!!!
Không muốn bàn chuyện dư thừa, Cao Cường liền đi vào chủ đề chính:
“Lão đầu này có vấn đề, đúng hơn là đang âm mưu gì đó”
“Có điểm nào khả nghi ư?” – Tiêu Diễm Phượng không hiểu liền vội hỏi.
“Lão đang cúng tế qua loa” – Cao Cường gật đầu, thấp giọng giảng giải:
“Thuật chú mà lão niệm ra chỉ có tác dụng xua tan âm khí tà khí. Nhưng giữa sân nắng chiếu vỡ đầu thì lấy đâu ra hai loại khí này để cho lão xua? Hơn nữa quỷ hồn ẩn nấp tại rất gần, không cần thả thần thức dò xét cũng phát giác được. Nói vậy các ngươi hiểu rồi đi”
“Cứ làm như chúng ta ngu” – Hoàng Đại Hùng nghe xong liền bĩu môi nói:
“Ý ngươi là lão này âm mưu bắt quỷ hồn về sử dụng chứ gì? Ngắn gọn cho nhanh, cứ thích dài dòng”
Trên môi nở nụ cười rất chi là lạnh, Cao Cường vặn bẻ khớp xương, nói:
“Bị điện giật nhiều, ngươi có vẻ khôn hơn rồi đấy. Cần ta giúp cho thông minh tuyệt thế luôn không?”
Hoàng Đại Hùng trên trán ứa mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Rất sợ nói lỡ lời sẽ khiến hắn động thủ, cho nên ngay cả mấp máy môi cũng không dám.
Trông đến là tội nghiệp.
Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng lên tiếng, nàng ta hướng Cao Cường hỏi:
“Ngươi cảm thấy lão ta sẽ làm trò gì? Thu phục quỷ hồn để rồi ra lệnh cho nó làm bậy ư?”
Buông tha không đe doạ Hoàng Đại Hùng nữa, Cao Cường nhún vai trả lời:
“Lão tuổi thọ đã đi đến bước đường cùng. Khả năng muốn dùng quỷ hồn để đột phá tu vi”
“Còn có chuyện kỳ quặc này?” – Tiêu Diễm Phượng cau mày, vội hỏi thêm:
“Cụ thể là làm như thế nào mới được? Chẳng lẽ lão vận dụng tà công cắn nuốt quỷ hồn?”
“Ta có phải tà tu đâu mà biết?” – Lần nữa nhún vai, Cao Cường tuỳ tiện nói:
“Thấy lão toát ra nhàn nhạt tử khí nên ta đoán vậy thôi. Đoán bậy đoán bạ chẳng tốn tiền”
“Luyên tha luyên thuyên là giỏi” – Tiêu Diễm Phượng trừng mắt hung hung, khẽ mắng cho hắn một câu. Xong liền dứt khoát quay đầu nhìn về hướng khu nhà trọ.
Không nói chuyện nữa càng tốt, khỏi tốn công giải thích.
Nhờ vậy Cao Cường có thể tập trung quan sát mọi hành động của lão đạo sĩ.
Ròng rã suốt hai giờ đồng hồ ngồi phơi nắng niệm chú, rốt cuộc lão mới chịu ngừng cái trò chơi này lại.
Sau đó để vợ Trương thúc phải mời mỏi cả mồm, lão mới gật đầu đồng ý vào trong nhà dùng bữa cơm.
Trong quá trình ngồi dùng cơm, lão hết chỉ tay nói chỗ này không được, lại tới nói chỗ kia không xong.
Và rồi với sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, lão tuyên bố chiếc đồng hồ quả cam mà Trương thúc trưng bày trong tủ kính là vật đại hung, rất dễ chiêu ma gọi quỷ tới.
Sau một phen buôn nước bọt hù doạ, lão thành công đem chiếc đồng hồ gói gém và nhét vào tay nải. Mục đích đã hoàn thành liền ngay lập tức cáo từ gia chủ.
Không chút chậm chễ, Cao Cường liền phân phát Liễm Tức Phù, sau đó toàn đội lặng lẽ bám theo.