Chắc hẳn Tiêu Gia bởi nhận thức được sai lầm khi đã tung ra quá nhiều vé mời thi đấu. Vậy nên vừa hoàn tất thông báo thể thức, liền tiến hành công đoạn sửa sai.
Đó là cắt cử người kiểm định tu vi của từng tuyển thủ.
Võ môn phải đạt Huyền Khí Cảnh, huyền môn phải đạt Kim Đan Kỳ.
Tu vi thấp hơn thì về nhà mà ngủ đi.
Việc thanh lọc vô cùng đơn giản, nhưng lại mất tới nửa ngày. Quả thực lãng phí quá nhiều thời gian, khắp các khán đài liền liên tục vang lên tiếng la mắng chửi rủa.
Hơn nữa người ta chi tiền mua vé xem chiến đấu, chứ có phải đến để ngồi nhìn vớ vẩn kiểu này đâu? Nói chung dân tình phẫn nộ là điều hết sức bình thường đấy a.
Bản thân là người đã tiến lên võ đài kiểm định, Cao Cường dám chắc trò “sửa sai” này ẩn chứa mưu đồ. Còn loại bỏ tuyển thủ yếu kém chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Nhất là mấy gã kiểm định viên ghi chép rất nhiều, khả năng đang áng chừng nội tình của mỗi tuyển thủ.
“Đang lấy tư liệu để ra kèo cá độ đây mà” – Cao Cường híp mắt nhìn về hướng đài cao, trong đầu bỗng nảy sinh ý định thọc cho Tiêu Gia một dao đau thấy mụ nội luôn.
Cơ mà vẫn là thôi đi, dù sao cũng là thân nhân của bằng hữu, không thể làm gì quá đáng được.
Liếc nhìn Tiêu Diễm Phượng đang đứng ngay bên cạnh, hắn lập tức từ bỏ ý đồ.
Mất khoảng tiếng chỉ để kiểm định cũng như loại bỏ những kẻ tu vi yếu kém. Không rõ con số cụ thể, áng chừng có khoảng / tuyển thủ chưa được đấu đã phải ra về.
Tiếp theo liền đến bước bốc thăm phân chia ra từng tổ, đi kèm với đó còn có số báo danh.
Tiêu Diễm Phượng bốc phải B, Hoàng Đại Hùng C và Đỗ Khải là D.
Cao Cường với Lâm Tiểu Tùng rơi vào cùng một tổ, lần lượt là A và A.
Thần kỳ trùng hợp khi mà gã Lâm Hùng bốc được A, và Yến Tử là B. Cái này để Cao Cường phải liếc mắt nhìn sư phụ hiện ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên khán đài.
Tổ khác hắn không rõ nhân số, chứ tổ A chỉ có tuyển thủ, đồng nghĩa hắn sẽ chạm trán Lâm Hùng ngay từ lượt trận đầu tiên. Sư phụ chơi chiêu là cái chắc luôn rồi.
Sau đó ban tổ chức phát cho khán giả mỗi người một chiếc bánh mì pate và chai nước khoáng, kèm với một mẩu giấy nhỏ. Khả năng ghi địa chỉ website cá độ trực tuyến.
Cứ nhìn phần đông khán giả móc ra điện thoại bấm bấm là hiểu luôn đấy.
Nhóm tuyển thủ cũng được phát bánh mì pate và nước khoáng, kèm câu nói thầm vào bên tai “ăn chầm chậm chút”. Thánh họ, câu giờ bằng một cách quá mức thô thiển.
Và phải đúng giờ tối, dưới ánh đèn pha chiếu rọi sáng trưng, trọng tài mới tiến bước đi lên võ đài.
Sau khi qua loa vài câu xin lỗi vì công tác chuẩn bị thiếu chu toàn, trọng tài mới bắt đầu gọi tuyển thủ. Trong đó trọng tài chủ trì võ đài A hô to:
“Lượt trận thứ nhất tổ A, xin mời hai tuyển thủ A và A lên đài”
Dưới tràng pháo tay vô cùng nhiệt liệt trên khán đài, Lâm Hùng hai chân khẽ nhún, cứ thế từ dãy ghế dành cho tuyển thủ bay thẳng lên võ đài.
Cao Cường vừa đứng dậy, Lâm Tiểu Tùng liền nói với theo:
“Cường Ca, đánh cho hắn đẹp mặt”
Nhấc tay làm thủ thế OK, Cao Cường nhếch miệng cười lạnh:
“Hắn sẽ không còn mặt để mà mất”
Dứt lời liền chắp hai tay sau lưng, lững thững từng bước tiến về phía võ đài. Đang mặc hiệp y đấy nhé, phải bày ra phong thái trầm ổn mới đúng bài.
Đã phải chờ ê hết cả mông rồi đấy, trên khán đài không thiếu những cái đầu nóng. Vậy mà hắn cứ như con rùa chậm rề rề lết lên từng bậc cầu thang.
Rốt cuộc một vị đại thúc nhịn không nổi liền đứng dậy quát:
“Con mẹ ngươi, bước nhanh cái chân chó lên. Không thì cút cha ngươi về nhà đi”
Đại thúc này tu vi không tệ, rống một cái liền vang vọng khắp đấu khu. Một vài kẻ ngay lập tức học theo, cũng buông lời mắng chửi phi thường thô tục.
Cao Cường không muốn hỏng mất phong thái trầm ổn, nhưng phải đáp trả mấy con hàng này mới được. Vậy là hắn liền nâng cao cánh tay phải, và …
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng trăm ngàn khán giả có mặt tại sân, cùng với hàng triệu khán giả đang theo dõi qua màn ảnh rộng bên ngoài đấu khu.
Hắn quyết đoán bật lên ngón tay thối.
Chiêu này có thể nói là phi thường hiệu quả, vừa ra một cái là khán đài im phăng phắc. Phải tới khi hắn lên đến sàn đấu rồi thì mới ầm ầm như chợ vỡ.
Có điều rất nhanh thì yên tĩnh xuống, bởi trọng tài đã cho trận đấu bắt đầu. Vả lại tiểu tử này mặt quá trơ, chửi rủa thậm tệ chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.
Trên võ đài, với bài học sương máu khi trước, Lâm Hùng dứt khoát không hé răng nói nửa lời. Trọng tài vừa hô lên hiệu lệnh là hắn ngay lập tức lao tới.
Hơn nữa còn là xuất ra toàn lực, rõ ràng có ý đồ mau chóng kết thúc trận đấu.
Chỉ là không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Hùng trên tay lăm lăm côn bổng, chủ động xông tới với hừng hực khí thế.
Trong khi đó đối thủ của gã là Cao Cường thì trông bình chân như vại, ngay cả nửa tia khí tức cũng chẳng thấy tiết ra.
Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, nhoáng cái chỉ còn lại ba mét.
Bất chợt Lâm Hùng nhảy vọt lên, côn bổng dơ cao quá đầu, rồi nghiến răng nghiến lợi quật xuống.
Chỉ có điều nghiến răng nghiến lợi thì đúng đấy, chứ côn bổng quật xuống không có được. Bởi vì đúng lúc này Cao Cường động, với Đạp Thiên Bộ, hắn như thuấn di áp sát đối thủ.
Và rồi nghe đến “chát” một tiếng, Lâm Hùng đang hừng hực khí thế, liền ăn trọn cái bạt tai vang dội.
Thân hình cao lớn tại trên không xoay tròn mấy chục vòng, rồi mới nặng nề rơi rụng xuống sàn đấu.
Cao Cường không dùng nhiều lực, Lâm Hùng vừa ngã xuống liền nhanh chóng bật dậy, với một bên mặt bầm tím và khoé miệng trào ra dòng máu đỏ. Ánh mắt gã có hơi ngưng trọng.
Cao Cường hung tàn thế nào, Lâm Hùng tự nhận hiểu rất rõ. Vậy mà hắn lại nhẹ tay, cũng như không thừa thế truy kích, điều này khiến Lâm Hùng cảm thấy hoang mang và lo lắng.
Khẳng định là có trá.
Cao Cường đứng tại đối diện phe phẩy bàn tay, cười mỉa mai:
“Nếu chỉ yếu ớt như này, chẳng phải mấy người đồng đội của ngươi bỏ mạng uổng phí rồi sao?”
Lâm Hùng con ngươi co rút lại, có thể thấy thoáng lộ ra tia thần sắc sợ hãi. Gã chợt gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, nắm chặt côn bổng trong tay, lần nữa lao vọt tới.
Tuy nhiên, gã không tiếp cận quá gần, khoảng cách hai bên còn năm mét là tiến hành công kích ngay. Côn bổng trong tay liên tục quăng quật nghe cứ vun vút vun vút.
Theo động thái này, hàng chục cột đá thô to như cột điện đổ ập xuống đầu Cao Cường.
Sau đó liền vang lên hàng loạt âm thanh chát chúa, kèm với làn khói bụi bốc lên mù mịt.
Thế nhưng trong mắt phần lớn khán giả thì đối thủ của gã đã chuyển đổi vị trí từ đời nảo đời nao rồi.
Vẫn với kiểu di động tương tự như thuấn di, chỉ trong nháy mắt Cao Cường hiện thân sát bên hông gã. Cánh tay phải nâng lên, nhanh như chớp quăng một cái bạt tai.
“CHÁT~~~”
Kết quả có thể nghĩ, Lâm Hùng ăn trọn cái bạt tai liền bay đi như hoả tiễn.
Chỉ là rất nhiều người không hiểu vì sao cái quăng tay hời hợt như vậy mà gã A vẫn để trúng đòn? Nếu lần thứ nhất là lỗi chủ quan, vậy tại sao lặp lại sai lầm cũ?
Chẳng lẽ dàn xếp tỉ số ngay từ trận mở màn? Hàng loạt ánh mắt hoài nghi liếc nhìn về hướng đài cao.
Đang yên đang lành bị hàng ngàn ánh mắt dòm ngó, thử hỏi ngứa người hay không? Tiêu Chiến Hoàng lúc này chính là đang ngứa, trong lòng buồn bực liền lẩm bẩm:
“Là do tiểu tử này vận dụng Ý quá thuần thục. Liên quan quái gì trẫm mà các ngươi nhìn?”
“Hắc.. Hắc..” – Ngồi ngay bên cạnh, Hắc Long bật cười và nói:
“Căn bản đối thủ của hắn quá yếu. Nếu muốn chỉ sợ trận đấu giây lát liền đã kết thúc rồi”
Trong lòng có điều không hiểu, Tiêu Chiến Hoàng cau mày hỏi:
“Theo báo cáo thì tiểu tử A thực lực mạnh nhất trong số tuyển thủ tới từ Tân Long. Nhưng ta dò xét huyền đan lại không thấy có vòng linh văn nào. Điểm này thực sự quá kỳ quặc, Hắc Long ngươi nhiều kinh nghiệm, có nhìn ra được nguyên nhân?”
“Có một chút” – Không cần nghĩ ngợi, Hắc Long lập tức trả lời:
“Tiểu tử này nhiều năm kẹt tại Hoàng Khí Cảnh đỉnh phong, có lẽ vốn liếng đã cạn kiệt. Trong quá trình đặc huấn chắc hẳn thu được kỳ ngộ, lúc trở về liền đã là Huyền Khí Cảnh trung kỳ”
“Vấn đề là hắn huyền đan không có linh văn, thêm nữa là ban nãy phò mã gia nhắc tới đồng đội bỏ mạng uổng phí. Phò mã gia chuyên trị thứ dơ bẩn, vậy chứng tỏ gã A luyện tà công”
“Liền dễ hiểu” – Tiêu Chiến Hoàng nghe xong bật cười, khẽ nói:
“Không sớm dứt điểm bởi đang ép tiểu tử A phải thi triển ra tà công. Cái này rõ ràng là muốn đánh mặt Đàm lão đây mà. Làm khá lắm, đã đủ tư cách làm con rể của trẫm. Hắc hắc”
Tại đài quan khán dành riêng cho quan chức Cấm Quân.
Những lời của Tiêu Chiến Hoàng lọt vào tai, Đàm lão trên trán liền nổi đầy gân xanh. Có điều rất nhanh thì lặn mất, thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ, với tâm tư hiện đang rối như tơ vò.
Lão tử đã nghe theo nha đầu Diễm Phượng, bỏ ra cả tháng trời theo dõi tiểu tử Lâm Hùng rồi đấy chứ. Khổ nỗi không phát hiện điểm khả nghi nào, chẳng lẽ lão tử treo hắn lên tra tấn?
Ngồi ngay bên cạnh, lão đại Cấm Quân – Tống Viễn vỗ nhẹ lên tay Đàm lão và nói:
“Mới chỉ là phân tích mà thôi, chưa chắc đã đúng như vậy. Vả lại con người vốn là ích kỷ, nảy nòi sâu bọ là chuyện rất bình thường, đừng có tự trách bản thân làm gì”
“Sẽ không sai được đâu” – Đàm lão nghe xong lắc đầu cười khổ, rồi thở dài và nói:
“Nếu chỉ riêng tiểu tử Cao Cường sinh sự, có thể hiểu là tuổi trẻ kèn cựa nhau. Nhưng ngay cả sư phụ hắn cũng phản ứng mãnh liệt, giờ nghĩ lại sai lầm liền là ta”
Ngươi coi cấp dưới như con cháu trong nhà thì tránh sao được sai lầm? Bài học năm xưa vẫn còn nguyên đó mà ngươi cái này cứng đầu có chịu sửa đổi đâu?
Có điều những lời này Tống lão chỉ nghĩ thầm trong bụng mà thôi.
Thứ nhất, nói ra sẽ khơi gợi lại quá khứ chẳng mấy vui vẻ gì.
Thứ hai, nói với Đàm lão đầu chỉ như nước đổ lá khoai.