Loanh quanh đến giờ khuya thì ngày thi đấu thứ nhất kết thúc, nhưng số trận đấu không đồng nhất. Như tổ A với tổ B thì đánh khá nhanh, đều được gần trận.
Trong khi đó tổ C và D diễn ra vài trận đấu thuộc diện cân tài cân sức. Mất khá nhiều thời gian mới phân định được thắng thua, hơn nữa có thắng cũng là thắng thảm.
Với số trận ít ỏi như vậy, ngoài Cao Cường ra thì chỉ còn Yến Tử là người quen xuất trận. Cô nàng này thực lực tăng mạnh, chỉ với một chưởng liền đánh bại đối thủ.
Cũng có thể đụng phải Tiêu Diễm Phượng quá bá nên khi trước nàng ta không thể hiện ra được nhiều. Phải xem hai nàng tái chiến thì mới nhận định chính xác được.
Tiền Gia xe ngựa rời khỏi đấu khu, đằng sau có khá nhiều người bám theo. Khẳng định là những khán giả thấy ngứa mắt Cao Cường, muốn chỉnh sửa hắn một trận.
---
Sáng hôm sau, Tiền Gia xe ngựa chậm rãi chạy hướng nội thành.
Trên xe nhiều hơn một vị đại thúc, cũng là vị đã đứng dậy mắng Cao Cường vì cái tội lề mề.
Vị đại thúc này tên gọi là Vân Phong, một cái tên nghe cũng khá bay bổng. Mặc dù chỉ là tán tu độc hành đại hiệp, cơ mà tu vi Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong luôn rồi đấy a.
Đáng lý ra Vân Phong đại thúc vẫn sẽ được tự do bay nhảy giống như mây gió trên bầu trời.
Tuy nhiên, chỉ vì một phút nông nổi chạy tới kêu gào đòi chỉnh Cao Cường đẹp mặt, Vân Phong đại thúc hiện giờ liền đã trở thành một vị tu sĩ cung phụng của Tiền Gia.
Buồn cười ở chỗ Nhàn lão dự tính phạt hắn cái án mười năm lao động mà thôi. Nhưng lão nhân gia vừa mới nói tới đoạn “tiểu tử ngươi làm cung phụng cho Tiền Gia…”
Vân Phong đại thúc sợ bị đánh chết hay sao đó, không để Nhàn lão kịp nói cho hết câu, liền đã vội vàng lấy đạo tâm ra phát thệ bảo hộ Tiền Gia đến hết cuộc đời này.
Đúng là tạo hoá quá trêu ngươi, Vân Phong đại thúc đen đủ đường.
Có điều được Nhàn lão hứa hẹn hỗ trợ đột phá Hoá Thần, kể ra cũng an ủi phần nào rồi đi.
---
Hôm nay Cao Cường chắc chắn không phải lên sàn đấu, nhưng vẫn có mặt tại hàng ghế của tuyển thủ. Bởi ngồi tại vị trí này quan sát đánh giá đối thủ dễ hơn nhiều.
Nhìn chung những trận đấu diễn ra ngày hôm nay có nhịp độ tiết tấu khá nhanh.
Căn bản cứ thua là sẽ bị loại, để đảm bảo tấm vé vào vòng trong, phần lớn tuyển thủ phải bung sức.
Đến đầu giờ chiều, Đỗ Khải là người thứ hai trong đội lên sàn đấu. Thắng hay thua không quan trọng, trước tiên cứ phải trưng ra cái khuôn mặt kiểu lạnh lùng boy.
Khi trận đấu bắt đầu liền vung đao chém điên cuồng, băng đao ngang dọc khắp sàn đấu. Doạ cho đối thủ sợ xanh cả mặt, phải hướng trọng tài khóc lóc tự nhận thua.
Có thể nói Đỗ Khải khá may mắn khi gặp phải đối thủ thực lực vừa dế nhũi lại vừa yếu đuối tinh thần.
Cuối giờ chiều, Lâm Tiểu Tùng là người thứ ba trong đội lên sàn. Có điều không may mắn như Đỗ Khải, hắn đụng phải đối thủ là một gã toả ra khí tức khá nguy hiểm.
Lâm Tiểu Tùng không phải gà vịt ngu ngơ, vừa đứng dậy liền đối với Cao Cường cười nói:
“Ta biết phải làm như thế nào, không cần lo lắng đâu”
“Đừng quên mỹ nữ trên khán đài” – Cao Cường cũng đứng dậy, vỗ vai khích lệ hắn một câu.
“Hắc.. Hắc..” – Để lại tràng cười có phần xấu xa bỉ ổi, Lâm Tiểu Tùng thân ảnh nhỏ bé từng bước tiến về phía võ đài. Hắn ngẩng cao đầu và ưỡn ngực về đằng trước.
Nhìn trông rất chi là có phong phạm của một nhà vô địch.
Đối thủ của Lâm Tiểu Tùng là tuyển thủ A, dáng dấp tuổi đôi mươi, diện mạo khá anh tuấn ưa nhìn. Vừa đi lên võ đài là khán giả nữ hò hét inh ỏi như fan cuồng.
Thành ra Lâm Tiểu Tùng, nhà vô địch của chúng ta, còn chưa đá đã bị thủng lưới một bàn luôn rồi. Nhưng không sao, hắn vẫn là ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Hai bên đứng đối diện với khoảng cách mười mét, Lâm Tiểu Tùng dẫn trước chắp tay nói:
“Lâm Tiểu Tùng, xin được chỉ giáo”
Không kênh kiệu như vẻ bề ngoài lạnh lùng xa cách, A cũng chắp tay, khẽ gật đầu nói:
“Đặng Khiêm, xin được chỉ giáo”
Lâm Tiểu Tùng lên tiếng thì chẳng có ai ngó ngàng, Đặng Khiêm vừa ho một câu, trên khán đài liền y nha y nha kêu réo rần rần. Vẫn chưa đánh nhưng tỉ số đã là – .
Có điều Lâm Tiểu Tùng là kẻ rất biết mình biết ta, những thứ bên ngoài không thể tác động đến tinh thần của hắn. Hoặc cũng có thể đã đau lòng tới nỗi chai lì luôn rồi.
Trọng tài hô vang hiệu lệnh cho phép trận đấu được bắt đầu.
Lâm Tiểu Tùng và Đặng Khiêm trên tay cùng một lúc xuất hiện bảo kiếm. Nhưng đây chỉ là sự trùng hợp, chứ Nhàn lão đâu có điên mà xếp cho đối thủ nặng ký thế này.
Cùng là kiếm tu nhưng phong thái của hai người hoàn toàn khác nhau. Lâm Tiểu Tùng dùng là một chuôi phi kiếm, còn Đặng Khiêm dùng là trường kiếm thông thường.
Thông thường ở đây không phải dùng để ám chỉ kiếm của hắn là một thanh kiếm cùi bắp.
Mà ý muốn nói nó là dòng kiếm mà đám kiếm khách ưa dùng.
Loại kiếm này không chú trọng về số lượng linh văn, nhưng đòi hỏi cao về chất liệu tạo thành. Thân kiếm hơi dày, có vỏ bao, khi chiến đấu kiếm không bao giờ rời tay.
Bản thân là một kiếm tu, Lâm Tiểu Tùng hiểu rõ một kiếm khách công kích khủng bố thế nào. Tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận từng bước tiếp cận với đối phương.
Đặng Khiêm thì vẫn đứng yên tại chỗ với ánh mắt khoá chặt lấy đối thủ. Tay sớm đã nắm vào cán kiếm, có thể nói là tư thế sẵn sàng rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Khoảng cách từng chút rút ngắn dần, cho tới khi chỉ còn ba mét thì Lâm Tiểu Tùng động.
Hắn di chuyển đổi hướng bằng tốc độ vô cùng mau lẹ, nhoáng cái liền đã chạy tới bên tay trái đối thủ. Kèm theo vung tay chém chéo một kiếm nhanh như chớp giật.
Xanh lục kiếm khí phóng ra, tạo thành một vệt màu xanh trải dài, như tấm lụa chia cắt không gian. Nhưng có lẽ chưa đủ uy hiếp khiến Đặng Khiêm phải rút kiếm.
Đúng hơn là hắn chỉ hơi ngả người ra đằng sau một chút xíu, liền nhẹ nhõm tránh qua chiêu kiếm của Lâm Tiểu Tùng. Hai chân hắn còn chưa di chuyển dù là một li.
Đáng nói là Đặng Khiêm canh me cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa tốc độ cũng nhanh khủng bố, khiến nhiều người lầm tưởng hắn chưa hề làm ra động tác né tránh nào cả.
Lâm Tiểu Tùng chân không dừng bước, tiếp tục di chuyển với tốc độ cực nhanh. Thoáng cái đã vòng ra sau lưng Đặng Khiêm, vung tay chớp nhoáng chém một kiếm.
Xanh lục kiếm khí phóng ra, vẫn như tấm lụa cắt đứt không gian. Nhưng còn chưa đủ làm khó dễ được Đặng Khiêm, chỉ khiến hắn bàn chân hơi dịch chuyển chút xíu.
Trong vốn sống của Lâm Tiểu Tùng không có hai từ nản chí, hắn vẫn miệt mài chạy vòng vòng xung quanh đối thủ, hết lách sang bên trái là tới luồn sang bên phải.
Kiếm khí xanh lục từ tứ phía chém tới đối thủ, trông như những dải lụa đan xen vào nhau. Nhìn cứ tưởng ăn chắc luôn rồi đấy, khổ nỗi hai bên chênh lệch là quá to lớn.
Đặng Khiêm đơn giản chỉ là đứng đó và lắc lư, lúc nào bí quá thì xoay người sang trái hoặc sang phải. Kết quả là kiếm khí luôn xượt qua cơ thể hắn một cách sít sao.
Toàn bộ chiêu kiếm của Lâm Tiểu Tùng đều bị biến thành công cốc.
Nghiến răng nghiến lợi liên tiếp chém ra mấy chục kiếm, Lâm Tiểu Tùng rốt cuộc mệt muốn đứt cả hơi. Bần cùng bất đắc dĩ đành phải tạm ngừng để đứng thở cái đã.
Cũng chẳng hiểu Đặng Khiêm tính toán gì trong đầu, thay vì nhân cơ hội giải quyết đối thủ, hắn lại cứ đứng đực tại chỗ. Hắn đang khinh thường Lâm Tiểu Tùng ư?
Đây là suy nghĩ hiện lên trong đầu rất nhiều người đang theo dõi trận đấu. Bao gồm cả Cao Cường đang ngồi híp mắt quan sát tại hàng ghế chờ dành riêng tuyển thủ.
Chỉ có điều rất nhanh thì Cao Cường gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Bởi vì Đặng Khiêm trong ánh mắt không có lấy nửa tia sắc thái bẩn thỉu, cái này thực sự kỳ lạ.
Hít vài ngụm liền ổn định, Lâm Tiểu Tùng hướng Đặng Khiêm bật ngón cái:
“Ngươi rất mạnh”
Đặng Khiêm khẽ nhíu mày như có điều khó nghĩ, sau đó khẽ gật đầu đáp lại:
“Ngươi cũng rất mạnh”
Lịch sự tán dương nhau một câu mà ngươi còn phải suy nghĩ nữa sao? Lâm Tiểu Tùng thiếu chút thì trượt chân té ngã, xin thề là bỗng dưng muốn khóc rồi đây.
Lập tức gạt bỏ ý nghĩ dư thừa, Lâm Tiểu Tùng lần nữa lên tiếng:
“Ta còn một chiêu đáy hòm, ngươi liền tiếp thoáng một cái”
Lần này không cần suy nghĩ, Đặng Khiêm tức thì gật đầu trả lời:
“Vậy ngươi thi triển luôn đi, cũng nên kết thúc trận đấu rồi”
“Được, cẩn thận” – Lâm Tiểu Tùng lớn tiếng hô một câu, xong liền ngang người đứng tấn. Tay trái xoè ra chĩa thẳng Đặng Khiêm, tay phải nâng kiếm lên ngang vai.
Đúng lúc này khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Tiểu Tùng hiển hiện hư ảnh một rừng trúc xanh ngát. Chân thực đến mức còn không ngừng đung đưa theo làn gió.
Cơ mà chẳng hiểu sao Cao Cường luôn cảm thấy Lâm Tiểu Tùng với rừng trúc này không hợp.
Chắc là do trúc trông oai phong lẫm lẫm, còn Lâm Tiểu Tùng không được quân tử cho lắm.
“Xoẹt” – Đặng Khiêm rốt cuộc rút kiếm ra khỏi bao, lưỡi kiếm sáng choang bóng loáng.
Động thái thể hiện sự tôn trọng dành cho đối thủ, Cao Cường liền bật ngón cái.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, kiếm trong tay Lâm Tiểu Tùng toả ra ánh sáng màu xanh biếc, giống hệt với màu xanh của rừng trúc ngay trên đỉnh đầu hắn.
Chưa dừng lại ở đó khi mà xung quanh hắn giây lát liền dày đặc mộc linh khí. Và chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một trăm thanh kiếm màu xanh biêng biếc.
“Nhận lấy!!!” – Lâm Tiểu Tùng hô lớn một câu cảnh báo, kèm với vung tay đâm ra một kiếm.
“Sưu.. sưu.. sưu..”
Trăm thanh kiếm khí xé gió bắn phá tới Đặng Khiêm, có nhiều thanh bay thẳng, cũng có nhiều thanh bay theo đường vòng cung, chi chít rậm rạp nhìn tê dại da đầu.
Đối diện với cả trăm thanh kiếm khí bắn tới, Đặng Khiêm vẫn bình thản như thường. Chỉ là hắn thế quái nào tự dưng cũng bày ra tư thế giống y hệt Lâm Tiểu Tùng.
Khác biệt là trên đỉnh đầu hắn không thấy hiện lên hư ảnh gì cả.
Thêm nữa là trăm thanh kiếm khí ngưng tụ ở quanh hắn có màu hoàng kim lấp lánh chói lọi.
Cũng với một kiếm đâm ra.
“Sưu.. sưu.. sưu..”
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..” – Trăm thanh hoàng kim kiếm khí va chạm trực diện với trăm thanh lục diệp kiếm khí, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên không ngừng.
Hai màu vàng và xanh nổ tung, bắn phá oanh tạc bừa bãi.
Tuy nhiên tràng cảnh màu mè này rất nhanh thì trôi qua, để rồi đập vào mắt mọi người là hình ảnh A gác kiếm lên cổ A, cũng có nghĩa trận đấu liền đã xong.