Dương Gian Phán Quan

chương 266: ánh mắt đầy khiêu khích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không dại mà đi áp sát trực diện, Cao Cường xuất hiện bên tay trái đối thủ. Thay vì công kích vùng mặt địch nhân, hắn móc một quyền đầy thô bạo vào chính giữa tai của gã.

“OÀNH..”

Lĩnh trọn một quyền, Tống Tài ngay cả rên rỉ cũng không thể, liền như tàu bay giấy lướt ngang.

Mặc dù xuất quyền với lực đạo khá lớn, nhưng thực tế chỉ là phép thử mà thôi.

Quả thật đúng như những gì Cao Cường đã suy đoán, gã Tống Tài này quá ỷ lại vào cái mai rùa bảo hộ bên ngoài cơ thể, thành ra năng lực tự thân phòng ngự cực kỳ kém cỏi.

Tóm lại mang tiếng là tu sĩ có thế mạnh vượt trội về tốc độ, vậy mà phản xạ chậm như sên bò.

Cơ mà Tống Tài này thế nào mới ăn có một quyền chưa gì đã hồ đồ tới mức để đao tuột ra khỏi tay?

Thôi dẹp đi, nghĩ nhiều mà làm gì.

Bản thân là một thanh niên xấu tính xấu nết, Cao Cường đương nhiên sẽ được đà làm tới.

Không quản cơ thể phải gánh chịu cảm giác đau nhức, Đạp Thiên Bộ một lần nữa được trọng dụng. Nhoáng cái hắn đã sánh ngang với gã Tống Tài hiện giờ đang bay là đà.

Hắn hai bàn tay tuôn ra dày đặc lôi điện, không ngừng vang lên tiếng nổ lách ta lách tách. Khán giả vừa mới nhìn thấy cảnh này, chẳng hiểu sao da đầu liền tê dại.

“Vút.. Vút.. Vút..” – Âm thanh ma sát trong không khí vang lên.

Dưới cái nhìn chăm chú của phần đông khán giả, Cao Cường cánh tay trái hoá thành những vệt tím ngắt gần như cùng một lúc oanh tạc lên khắp cơ thể gã Tống Tài.

Tiếp diễn ngay sau đó, Cao Cường cánh tay phải dơ lên cao.

Và kết thúc chuỗi động tác bằng một quyền thô bạo nện thẳng vào vị trí đan điền của đối thủ.

“OÀNH…”

Sau một tiếng nổ khá lớn, gã Tống Tài cơ thể gập thành hình chữ V, như đạn pháo đổi hướng bay đi.

Mì ăn liền mấy chục quyền mà phải tới một quyền sau cùng mới chịu đổi hướng bay đi. Cái này tốc độ xuất chiêu cứ phải gọi là nhanh đến khiếp người luôn rồi đấy.

Một số khán giả tu vi quá thấp, thị giác theo không kịp, còn chưa hiểu chuyển gì đã vừa xảy ra đâu này. Xin thề luôn, ngốc trên khán đài chỉ thấy hoa mày chóng mặt.

Bỗng dưng cảm thấy thật mẹ nó hối hận khi tốn tiền mua vé vào sân. Thà ngồi hóng hớt bên ngoài kia, ban tổ chức chiếu lại cảnh quay chậm ít ra hiểu chút tình hình.

Không hề biết một bộ phận khán giả hiện buồn thiu, Cao Cường nhặt lấy thanh đao chỏng chơ dưới sàn, rồi nhanh chân đi tới trước mặt gã Tống Tài đang nằm run rẩy.

Trông dáng dấp sao mà giống đồ tể thế chứ lại.

Thắng thua đã rõ nhưng vẫn cứ chặt đầu đối thủ xuống mới chịu?

Khán giả vừa xem vừa nghĩ, nguyên đám cổ họng không ngừng nuốt khan.

Có điều khán giả nghĩ nhiều rồi, Cao Cường nếu muốn thì đã một quyền đánh bể gáo luôn cho nhanh. Chứ đánh tàn phế xong mới chặt đầu, trò này chơi không vui.

Dưới cái nhìn trân trối của khán giả, Cao Cường ngồi xổm xuống, cười nhạt nói:

“Thấy ánh mắt của ta hiện giờ chứ? Đúng vậy, chính là ánh mắt trào phúng. Cũng là ánh mắt mà ngươi đã dùng để nhìn Đặng Khiêm sau khi chặt đứt tay hắn”

“Tất nhiên người thắng có quyền khinh thường kẻ thua, đây là quy luật của cuộc sống. Ta cũng chẳng rảnh háng tới nỗi đi đòi lại công đạo cho một kẻ xa lạ”

“Của đáng tội là cứ nhìn óc chó ngươi, ta lại thấy khó chịu. Thôi thì nhớ lấy cái ánh mắt trào phúng của ta rồi chịu cảnh sống không bằng chết vài năm vậy nhé”

“Ngươi... tuyệt... đối... không... sống... được... khá... giả...” – Tròng mắt đỏ quạch nhìn hắn đầy oán hận, Tống Tài gồng mình run rẩy phun ra từng câu từng từ.

“Đừng tốn công mong đợi có người thay ngươi báo thù” – Cao Cường vẻ mặt đầy tiếc hận nói: “Nếu không lầm thì sư phụ ngươi giờ này đã chết ngắc rồi”

Cảm giác bất ổn xộc lên đầu, Tống Tài cố gắng ngước nhìn khán đài, rất nhanh liền thấy vị trí sư phụ đang ngồi hiện chỉ còn lại mỗi chiếc ghế trống không.

Kinh mạch và đan điền đều vỡ nát.

Tu vi không có, sư phụ cũng chẳng còn.

Sống không bằng chết, lê lết đầu đường xó chợ.

Nhìn gã ánh mắt dần chết lặng, Cao Cường thấy hơi tội nghiệp liền vỗ vai an ủi. Sau đó lấy đi chiếc túi trữ vật gã treo bên hông, rồi đứng dậy rời khỏi võ đài.

Cao Cường hoàn toàn đoán bừa nói bậy, nhưng sự thực lại đúng là như vậy.

Cụ thể là Tống Tài vừa lĩnh trọn một quyền vào tai, trên khán đài sư phụ gã liền đứng bật dậy.

Đáng thương ở chỗ vừa mới nhổm lên, cũng là lúc Nhàn lão ra tay bóp chết. Thi thể giờ này chắc hẳn đã bị không gian bạo loạn xoắn nát chẳng còn gì nữa rồi.

Nói chung Nhàn lão sớm đã xác định phải âm thầm xử lý những thành phần quấy rối. Chứ công khai thì quá phô trương, sẽ có tác động không tốt tới giải đấu.

Hơn thế nữa là đệ tử đang chơi đặc biệt vui, nhỡ tay phá game của hắn thì rách việc lắm luôn.

---

Trên đài cao.

Híp mắt nhìn theo Cao Cường đang trở về chỗ ngồi, Hắc Long cười cười nói:

“Cũng biết đường che giấu thực lực, phò mã gia rất không tệ đấy chứ”

“Ta có cái nhìn khác ngươi” – Tiêu Chiến Hoàng không cho là đúng liền nói ra:

“Rõ ràng tiểu tử này cài cắm một đống thuật pháp loại hình bẫy rập dưới sàn, sau lại âm thầm triệt tiêu. Chứng tỏ ngay từ đầu đã sẵn sàng toàn lực ứng phó, nhưng rồi nhận thấy đối thủ không phải khó chơi, mới chuyển sang phương án giữ sức cho vòng đấu tiếp theo”

“Ngươi chỉ nhìn thấy bề nổi” – Không chút nể mặt, Hắc Long thẳng thừng nói:

“Phò mã gia cho đến giờ chưa từng nghiêm túc, nói gì tới toàn lực ứng phó. Cái nghiêm túc ở đây chỉ có những kẻ nhiều kinh nghiệm thực chiến như ta mới thấu hiểu. Chứ ngươi cái này hoàng đế ăn no liền ngủ như lợn, số lần giao chiến ít đến đáng thương thì nhìn sao ra”

“Tất nhiên ngươi nói phò mã gia giữ sức cũng đúng, nhưng triệt tiêu thuật pháp đâu có thu hồi chân khí? Vả lại dùng phù lục để phá hư tầng Đao Ý bảo hộ của tiểu tử A còn hiệu quả hơn. Nói chung triệt tiêu đống thuật pháp đó đi là bởi đỡ bị vương víu tay chân thế thôi”

Tại đài quan khán cách đó không xa, ngồi nghe Tiêu Chiến Hoàng với Hắc Long con lợn qua con lợn lại, các vị lão thành Cấm Quân liền thi nhau đưa tay lên vỗ trán.

Rõ ràng bọn họ ý tứ chẳng khác nhau là mấy, nhưng cứ phải kèn cựa cãi vã ầm ầm thì mới chịu được. Cái này cớ làm sao? Hay là ngồi lâu quá thấy ngứa người?

Cơ mà chẳng may bị bọn họ lôi kéo vào câu chuyện là toi đấy, tốt hơn hết nên tập trung quan sát thi đấu. Các vị lão thành Cấm Quân ngay lập tức nhìn thẳng võ đài.

---

Cái lúc mà Cao Cường bận bịu chạy nhảy để tìm điểm yếu của gã Tống Tài, thì ba tổ còn lại đã có vài trận đấu kết quả ngã ngũ luôn rồi đấy.

Trong đó tại tổ C, ngốc tử Hoàng Đại Hùng vừa tiến lên võ đài, hiện đang cùng với đối thủ chào hỏi.

Chẳng ai cấm tuyển thủ tổ A chạy sang tổ C hóng hớt, bởi vậy Cao Cường liền đi về hướng võ đài C.

Có cảm giác bị hắn công khai coi thường, hầu hết tuyển thủ còn lại của tổ A liền nghiến răng ken két.

Nhận thấy nhiều ánh mắt tức tối đang nhìn chằm chằm, Cao Cường khẽ cười nhạt một tiếng. Chưa gì đám ngốc các ngươi đã mất bình tĩnh, lão tử tạm thời dẫn – .

Cơ mà đám tuyển thủ tổ C cũng đang nhìn ta đầy hằn học. Khẳng định không phải vì ta đẹp trai hơn, chắc chắn bọn họ khó chịu khi thấy ta chạy sang do thám ấy mà.

Một đám ngốc hết thuốc chữa, đáng lý ra các ngươi nên cảm thấy vinh dự mới đúng.

Để đổ thêm dầu vào lửa, Cao Cường không coi ai ra gì ngồi xuống ghế, rồi làm cái hất tóc bảnh bao. Liền chọc cho đám ngốc các ngươi tức nổ đom đóm mắt luôn đi.

Vẳng văng bên tai những tiếng hằm hè như bò tót thở, Cao Cường khẽ cười nhạt, rồi nhìn lên võ đài.

Có điều chỉ vừa ngồi xuống đã phải đứng dậy, bởi ngốc tử Hoàng Đại Hùng ăn một quyền của đối thủ xong liền bị đánh bay ra khỏi võ đài, văng xa tận mấy chục mét.

Là một quyền cứng đối cứng, Hoàng Đại Hùng cánh tay phải giờ ra chút vấn đề rồi.

“Khục.. ta không việc gì” – Thấy hắn chạy đến, Hoàng Đại Hùng miệng trào máu, gắng gượng nói ra.

“Nằm im để ta kiểm tra” – Cao Cường trừng mắt khẽ quát, rồi cẩn thận dùng thần thức tra xét. Sau khi xác định chỉ là bị dập vỡ xương, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nói chung dễ điều trị cũng như mau chóng phục hồi hơn là bị nổ nát kinh mạch đấy.

Đem to xác Hoàng Đại Hùng cõng ở trên lưng, Cao Cường liếc mắt nhìn lên võ đài. Liền thấy gã đối thủ của ngốc tử cũng đang nhìn xuống bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

Là C sao? Cao Cường cười nhạt một tiếng, rồi không nói không rằng đi về hướng thông đạo rời sân.

Hắn vừa đặt chân vào lối thông đạo, Nhàn lão đang đứng đợi sẵn liền lên tiếng:

“Ngươi ở lại tiếp tục quan sát hay như nào?”

“Giờ quay về luôn thôi” – Cao Cường không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức trả lời.

Thừa hiểu lý do hắn không lưu lại đấu khu, Nhàn lão vẻ mặt nghiêm khắc nói ra:

“Sư phụ không muốn nhiều lời làm gì, nhưng Đạp Thiên Bộ có cấp bậc quá cao. Qua mấy ngày quan sát thấy ngươi nắm giữ cũng như thi triển càng thành thục thì tệ đoan lại càng lớn. Tốt hơn hết giảm thiểu vận dụng, đợi cường độ thể chất mạnh hơn chút rồi hãy tính sau”

“Đệ tử rõ rồi sư phụ” – Cao Cường sống lưng thẳng tắp, dõng dạc hô to đáp lại. Của đáng tội là suýt nữa làm rơi ngốc tử xuống đất.

Thực ra sư phụ nói chẳng lệch đi đâu, hiện giờ thi triển Đạp Thiên Bộ là y như rằng lần sau cơ thể thấy đau nhức hơn lần trước.

Đau đến từng thớ thịt, cứ như thể bị hàng trăm hàng ngàn nhát dao đâm đâm chọc chọc, không lì lợm thì có khi khóc rồi cũng nên.

Nhưng cái đau nhức này cũng chưa hẳn là tệ đoan đâu, bởi sau khi ngâm thuốc chữa trị, cường độ thể chất mạnh hơn hẳn đấy.

Có điều chịu đau khi rèn luyện còn chấp nhận được, chứ lúc chiến đấu mà để đau nhức quấy phá thì đúng là không ổn tí nào.

Nói chung Quỷ Bộ không phải quá hủi lậu, lúc chiến đấu dùng tạm cũng được, còn Đạp Thiên Bộ thì dằn túi để dành khi nguy cấp.

Tin tưởng đệ tử đã thực sự hiểu rõ, Nhàn lão liền đặt tay lên vai hắn. Căn bản ngốc tử Hoàng Đại Hùng mặt mũi tái mét rồi, phải mau chóng trở về Tiền Gia, chứ chậm chễ là phiền toái.

Và thế là thân ảnh ba người giống như làn khói chậm rãi tan biến. Mấy vị binh lính đang đứng canh gác ngay cửa thông đạo nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa thì đũng quần ướt sũng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio