Gần kề thôn trấn có tổng cộng ba thành phố lớn nhỏ khác nhau, Cao Cường liền lựa chọn bừa thành phố Na Khôn nằm cách dặm theo hướng Tây rồi ngự kiếm bay đi.
Không mất nhiều thời gian để hắn đến tới nơi, và rồi đập vào mắt là một thành phố vô cùng náo nhiệt.
Nhìn dòng người qua lại đông nghịt phía dưới thì đây hẳn là thành phố nổi tiếng về du lịch.
Da đen da trắng, tóc vàng tóc đỏ, giao tiếp bằng đủ thứ ngôn ngữ.
Đọc báo thấy nói Tây Lan nổi tiếng với những thiên đường ẩm thực, phải tận mắt chứng kiến mới hiểu. Đâu đâu cũng bày những sạp những quầy hàng buôn bán đồ ăn.
Hương thơm ngào ngạt bốc lên tít bầu trời, hít phải là nước miếng ứa ra, bụng réo ùng ục.
Nhìn đám thực khách say mê thưởng thức mà thấy thèm phát hờn luôn. Khó khăn lắm Cao Cường mới kìm nén được ý định đáp xuống lượn lờ đánh chén no nê một phen.
Nói chung mang theo mùi thịt nướng chạy tới cửa chùa là không hay lắm đâu.
Đẩy nhanh tốc độ, hắn ngự kiếm hoá thành một tia tím ngắt xẹt ngang qua bầu trời.
Chẳng mấy chốc thì tiếp cận ngôi chùa mà chính thành phố này đổi tên theo – Chùa Na Khôn.
Chùa Na Khôn là một công trình cung điện có mái hình tháp tròn nhọn hoắt. Toàn bộ bề mặt bên ngoài phủ kín nước sơn màu hoàng kim, trông như thể được dát vàng.
Thêm nữa là xung quanh lắp đặt hệ thống đèn chiếu sáng rọi hắt lên, thành ra chùa Na Khôn liền lộng lẫy huy hoàng giữa màn đêm. Có thể nói là cực kỳ biết gây sự chú ý.
“Chùa mà chơi trội thế này thì thanh tịnh nổi không?” – Đứng nép mình trong một góc tối, Cao Cường hoài nghi khẽ lẩm bẩm. Sợ rằng ngày nào cũng đông như trẩy hội.
Đáng nói là hắn không cảm nhận thấy khí tức “tu hành” trong ngôi chùa này.
Sư thì đông thật đấy, có tới cả trăm vị.
Nhưng toàn là sư bình thường.
Không ai có tu vi thì chỉ đường dẫn lối cho hắn giải quyết di chứng kiểu gì?
Vấn đề là hắn linh cảm nếu rời đi sẽ bỏ lỡ mất thứ gì đó.
“Khả năng đệ tử phật môn tu hành kiểu khác nên..” – Lẩm bẩm nói ra suy đoán, Cao Cường đánh bạo tiến về hướng cổng chùa. Vào nhìn thoáng một cái chẳng mất gì.
Vượt qua bậc thang, hắn đi tới thềm cổng chùa.
Rọi đèn sáng trưng vậy thôi, chứ sân chùa thì tối om om.
Giờ này đã không còn khách hành hương, tại sân chùa vắng tanh.
Chỉ thấy một vị lão hoà thượng gầy gò đang cầm cây chổi chà cặm cụi quét sân.
Sân nền sạch bóng như gương thế kia thì quét cái gì nhỉ? Lẽ nào giống trong mấy bộ phim kiếm hiệp, cao tăng đắc đạo thường thích giả trang quét chùa chỉnh người?
Nếu vậy thì lại quá tốt, Cao Cường ôm theo hi vọng, nhanh chân chạy tới chắp tay thành kính:
“Đại sư, à không, hi master, à không, sa oa đi k..”
“Vút..”
Chỉ là hắn chưa kịp chào hỏi xong thì đã nghe thấy tiếng gió rít, là lão hoà thượng cầm chổi vụt hắn. Đáng nói là hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cán chổi quật xuống đầu.
“Oành.. Oành.. Oành..”
Một nốt nhạc, chín mươi chín chổi, và Cao Cường nằm úp sấp.
Vừa mới cắn đan chữa trị thương tích Vương lão gây ra, giờ tới lượt lão hoà thượng quất cho sưng đầu. Người xuất gia tấm lòng từ bi sưởi ấm chúng sinh mới đúng chứ?
Sao lại không nói không rằng, vô duyên vô cớ quất túi bụi thế này?
Gặp cao tăng nhưng hắn nửa tia vui mừng cũng không có, thay vào đó là khoé mắt rưng rưng.
Mà không hiểu sao tầng thứ đại năng ai cũng thích đè đầu hắn ra mà đánh một trận lên bờ xuống ruộng? Chẳng lẽ hắn có tướng mạo gọi đòn tìm đánh nên mới như vậy?
Lão hoà thượng vẫn không nói lấy nửa lời, đơn giản là tóm lấy chân hắn rồi cứ thế lôi vào trong chùa.
Hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, rốt cuộc vào tới một gian phòng nhỏ hẹp đơn sơ. Lão hoà thượng mới chịu buông chân hắn ra, sau đó ngồi xếp bằng trên tấm nệm cũ rích.
Không đợi lão hoà thượng nhắc nhở, hắn lồm cồm bò dậy, rồi ngồi xếp bằng trên tấm nệm đối diện lão. Còn nằm ườn lỡ lại ăn thêm trận đòn nữa là khốn khổ khốn nạn.
Sau một hồi quan sát cẩn thận, lão hoà thượng mới sâu kín nói:
“Trong ngươi tồn tại thật nhiều vấn đề”
Ồ, lão hoà thượng sử dụng ngôn ngữ chung của tu hành giới. Cơ mà gọi ngươi? Không phải lão nên gọi ta là thí chủ hoặc tiểu thí chủ gì đó mới đúng bài vở hay sao?
Bỏ qua vấn đề xưng hô, Cao Cường vội vàng chắp tay cung kính:
“Đại sư, nếu được xin đại sư chỉ đường dẫn lối”
Hắn vừa dứt lời thì thấy lão hoà thượng phất tay, vài cơn gió liền lướt nhẹ qua đầu hắn. Nhìn tóc rơi rụng lả tả xuống đùi, Cao Cường có cảm giác phi thường không ổn.
Cái này rõ ràng là muốn hắn xuất gia đi làm hoà thượng đây mà.
Cao Cường vừa định mở miệng phản đối, thì thấy lão hoà thượng vung tay phách ra một vòng linh văn vàng choé. Chỉ nháy mắt nó đã dung nhập bụng dưới của hắn.
Không đau đớn khó chịu gì, nhưng đã ngắt kết nối với đan điền.
Chưa dừng lại ở đó khi mà lão hoà thượng tiếp tục phách ra thêm một vòng linh văn vàng choé. Và lần này nó dung nhập vào mi tâm đem phong ấn thần thức của hắn.
Hay lắm, cơ duyên chẳng thấy đâu. Đầu bị cạo trọc lốc, còn đan điền với thần thức thì bị phong ấn.
Cao Cường ngước mắt nhìn lên trần, thở dài một hơi cảm khái.
Không quản hắn bi thương ra làm sao, lão hoà thượng nhàn nhạt nói:
“Trữ vật giới”
Đành phải lựa chọn tin tưởng lão vậy, Cao Cường tháo nhẫn đưa tới.
Cất chiếc nhẫn vào ống tay áo, lão hoà thượng ném tới cây chổi và nói:
“Ngươi có ba năm quét chùa, tâm còn chưa sáng thì trở lại làm thường nhân đi thôi”
Đại sư ngài thèm khát phế bỏ đan điền của ta đến phát điên rồi phải không? Cầm chổi tre quét chùa mà đòi tâm sáng? Ta thiêu đốt toàn bộ niềm tin cũng chẳng sáng nổi.
Xem ra tiểu tử này là cái hạng có lớn mà không có khôn, lão hoà thượng trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thôi thì tiễn phật đến tây thiên, lão hoà thượng đành kiên nhẫn giảng giải:
“Bần tăng nhìn ra ngươi là kẻ không hề có một phương hướng cụ thể. Ngươi đang mải mê theo đuổi quyền năng to lớn, nhưng lại không biết nên dùng nó vào việc gì. Và điều này khiến ngươi lạc lõng trong suy nghĩ tự hỏi rồi ngày mai liệu sẽ đi về đâu?”
Nửa lời không sai, ngoài việc giết những kẻ đáng ghét, hắn không biết làm gì khác. Đại sư là con giun trong bụng ta sao? Cao Cường trợn tròn mắt.
Chưa đưa chổi thì giờ có thứ để quất tiểu tử này rồi.
Người xuất gia không nên tức giận, lão hoà thượng thở một hơi nói tiếp:
“Nguyên nhân hẳn bởi vì ngươi có xuất phát điểm là một thường nhân. Mục tiêu trước đây đã biến thành nhỏ bé không đáng xem trọng, mà ngươi thì chưa có mục tiêu mới. Tình trạng này tiếp diễn kéo dài, không cần gặp di chứng ngươi cũng sẽ lạc lối”
Ý đại sư hẳn là có sức mạnh trong tay mà sử dụng lung tung, dần dà sẽ giống như trong ảo cảnh, bị cảm giác thoả mãn khi giết chóc làm lu mờ đi lý trí?
Từ lúc tỉnh dậy lúc nào cũng thèm khát giết người đây này, Cao Cường có chút mệt mỏi thở dài.
Hình như tiểu tử ngốc đã hiểu đúng, lão hoà thượng chắp tay khẽ niệm:
“Tâm sáng ở đây là nhìn rõ bản thân ao ước gì, chứ không phải là ép buộc bản thân biến đổi thiện lương. Bần tăng tạo điều kiện để ngươi tạm gác việc tu hành. Không sức mạnh không phiền não, dồn hết tâm tư tìm mục tiêu mở ra định hướng đời mình đi a”
Hiểu rồi.
Ngay đến con quỷ khi giết người cũng có mục đích hẳn hoi.
Ta phải tìm ra được mục tiêu của đời mình, tâm cảnh có chỗ đột phá thì mới đánh tan được di chứng. Nói đúng hơn là đánh tan tâm ma đang tồn tại ở trong lòng.
Cơ mà tâm ma của ta gọi là gì nhỉ? Sát tâm, khát máu tâm?
Tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì mà mặt trông ngu thế nhỉ? Có hiểu hay không thì nói một câu đi chứ? Lão hoà thượng trên đỉnh đầu trọc lốc nổi lên đầy gân xanh.
Linh cảm sắp phải ăn đòn đến nơi, Cao Cường giật mình, vội chắp tay cung kính:
“Nói thật là ban đầu ta nghĩ mình chỉ cần kiềm chế được thì dần dần sẽ ổn thôi. Nhưng mỗi ngày trôi qua di chứng càng thêm tồi tệ, nhìn đâu đâu cũng thấy màu huyết hồng. Chân thành cảm tạ đại sư chỉ điểm, ta nguyện chăm chỉ ngày ngày quét chùa tĩnh tâm suy ngẫm”
“Vậy mau ra sân quét đi” – Lão hoà thượng khe khẽ gật đầu, phất phất tay và nói.
Không chắc quét sân chùa thì sẽ có ích gì, nhưng mà Cao Cường vẫn cứ là đứng dậy hành lễ cúi chào, rồi ngoan ngoãn ôm cây chổi nhanh chân chạy ra ngoài sân.
Cao Cường chân trước vừa rời khỏi phòng, Lão hoà thượng cũng đứng dậy đi tìm gặp phương trượng. Qua loa thông báo dặn dò vài câu liền vớ cây chổi đi ra sân.
Thấy lão hoà thượng lại ôm chổi ra tiếp tục cặm cụi quét “quẹt quẹt”, Cao Cường thực sự rất không hiểu. Đại sư đây là đang quét sân để làm mẫu cho hắn xem sao?
Cảm nhận được hắn len lén liếc nhìn, lão hoà thượng có điều hiểu ra liền khẽ nói:
“Bần tăng trong tâm có một ngôi chùa còn nhiễm nhiều bụi trần, bởi những phiền não, tham, sân, si. Quét sân chùa tất nhiên không thể quét đi tạp niệm trong tâm, nhưng có thể nhắc nhở bản thân ghi nhớ phương hướng, cũng như duy trì niềm tin để vững bước”
Ra là vậy.
Đại sư là duy trì bản tâm, còn ta là để tĩnh tâm.
Việc làm giống nhau nhưng truy cầu mục đích thì khác nhau.
Chậc chậc, mỗi cầm chổi quét chùa mà chứa đựng nhiều bài vở như vậy. Phật môn đúng thật lợi hại, muốn không kính nể cũng khó lòng mà làm được đây này.
Không hiểu lau ban thờ, chăm sóc nhang đèn thì sẽ ẩn chứa đạo lý gì nhỉ?
Cơ mà đây là do có đại sư công đức vô lượng chỉ điểm nên mới cao thâm thế. Chứ mấy năm trước quét chùa chỉ thấy cột sống lưng như sắp bị còng đến nơi thôi.
Có điều đại sư đúng khổ hành tăng, quét sân đến gầy tóp cả má rồi mà còn chưa ra đâu vào đâu.
“Vút..” – Âm thanh gió rít vang lên.
“Oành.. Oành.. Oành..” – Một nốt nhạc chổi đánh tới.
Cao Cường liền nằm ôm chổi giãy đành đạch, trong tầm mắt hiện lên đầy sao sáng quay mòng mòng, còn bên tai không ngừng văng vẳng những tiếp chíp chíp.
Không quản hắn nằm đó khóc ròng, lão hoà thượng tiếp tục cặm cụi quét “quẹt quẹt”.
Mới suy nghĩ linh tinh có chút xíu thôi mà đại sư đã nhìn ra? Đại sư ngài cũng quá là quỷ, Cao Cường vừa nằm vừa nghĩ, khoé mắt rưng rưng muốn trực trào.
Khẳng định thời gian sắp tới sẽ còn ăn chổi dài dài, nghĩ thôi cũng thấy đỉnh đầu đau nhức.
“Vút..” – Âm thanh gió rít khẽ vang lên, nhưng lần này là bởi Cao Cường mau chóng đứng dậy quét sân. Linh cảm sắp ăn đòn lại tới, không nhanh là sưng đầu.