Nghĩ ngợi linh tinh vậy thôi chứ Cao Cường là không có xuống tay tẩn Lão Phệ một trận được.
Huynh đệ mà.
Có hâm đơ dẩm dớ thế nào thì cũng phải hiểu và cảm thông, thế mới chuẩn với tình nghĩa huynh đệ.
Vả lại Lão Phệ đầu óc thực sự có vấn đề sao?
Rất khó nói.
Bởi vì Lão Phệ diễn giỏi lắm, đầu còn chứa mấy tấn sỏi cơ mà.
Cao Cường thực sự nhìn không thấu.
Hắn không phân biệt được Lão Phệ là đang cố tình diễn ra bộ mặt quái gở hay bẩm sinh đã như vậy.
Đáng chết ở chỗ giao du với kẻ đầu lắm sỏi như Lão Phệ thế này.
Thoáng động não phân tích một chút thôi mà Cao Cường đã thấy trong đầu gợn gợn như thể bị một đống hạt sạn rơi vãi vào rồi đây. Khó chịu đến cùng cực.
Giờ mà nắm bắt được một điểm tư của Lão Phệ, không khéo trong đầu hắn cũng có sỏi luôn cũng nên.
Mặc dù không đọc vị được chiêu số bài vở của Lão Phệ là thế, xong Cao Cường đủ sáng suốt để nhìn ra một điểm mấu chốt liên quan tới chính bản thân mình.
Nói trắng ra thì Cao Cường hắn cũng là một hạng mục đầu tư của Lão Phệ.
Chứ mối quan hệ của hắn và Lão Phệ chỉ là giúp luyện đan trồng cỏ trên Truyện Convert mà thôi. Không đủ để Lão Phệ phải nhiệt tình giúp đỡ mọi việc như thế.
Và chắc hẳn chuyến giúp đỡ hôm nay, Lão Phệ còn mang theo mục đích chạm mặt thăm dò.
Cao Cường suy đoán Lão Phệ ban đầu là không có dự định nói ra gì cả.Giống như có nguyên nhân đột phát nào đó, trước khi rời đi mới bóng gió gợi ý kiểu này.
Ngoài ra cái pha ẩn dụ khiến Cao Cường mệt óc này cũng nói thêm một điều. Đó là Lão Phệ muốn thẳng thắn với hắn, mà không phải chơi kiểu tính toán tầu ngầm.
Có chút oái oăm ở chỗ là thẳng thắn kiểu loằng ngoằng hack não.
Nhưng thôi, mệt não cũng được, ít nhiều gì cũng nói cho hắn biết một hai. Chứ còn Lão Phệ mà tính toán thâm trầm thì không khéo lại chẳng chơi được với nhau.
Bả vai lần nữa bị vỗ lên nhè nhẹ, quay sang thì thấy Lão Phệ nhìn hắn cười và nói:
“Không còn sớm nữa, Phệ ca phải trở về Bắc Hải đây”
Cao Cường gật đầu khẽ đáp:
“Lần này còn nhiều bận bịu nên không tiện ghé qua. Tết ta sẽ chạy tới Bắc Hải ăn trực mấy ngày. Lúc đó Lão Phệ ngươi xem có rượu ngon gì cất dấu thì phải lôi hết ra a”
Lão Phệ trở lại với dáng vẻ hống hách thường có mà đáp:
“Cho tiểu tử ngươi uống say chết cũng không hết rượu”
Không đợi cho Cao Cường kịp nói nhảm thêm câu nào. Dứt lời Lão Phệ liền tiến lại chỗ đậu xe, mở cửa rồi nhanh như chớp đem cái thân hình khổng lồ chui tọt vào.
Cánh cửa kiểu cánh chim hải âu nặng nề đóng sập xuống.
Cao Cường vừa định nhấc tay vẫy chào tạm biệt, thì gương kính đột ngột hạ mở. Lão Phệ phất tay ném cho hắn một chiếc cặp xách có quai đeo, mỉm cười ẩn ý:
“Mặc dù thứ này đối với ngươi tác dụng không quá lớn, nhưng đi đâu mang theo cũng không thừa. Lời đã nói quà đã đưa, Phệ ca đi trước đây, hẹn Tết gặp lại”
Dứt lời liền không để cho Cao Cường nói vài câu khách sáo. Lão Phệ cứ thế đạp ga cho chiếc xe thể thao lao đi vun vút. Chẳng mấy chốc biến mất trong màn đêm.
Bất đắc dĩ kéo mở khoá để xem bên trong cặp xách chứa gì.
Đập vào mắt hắn là một chiếc vali cỡ nhỏ, khoá bằng loại chốt bật mở giản đơn nằm ở cạnh mép.
Vừa định mở chốt ra xem Lão Phệ là ném tới thứ đồ gì, thì sau lưng vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Khỏi cần nhìn Cao Cường cũng biết là mấy người tài xế đã dùng xong bữa. Hiện tại mọi người đi ra là để lên xe còn khởi hành trở về Tân Long thành phố.
Đồ đã trong tay thì xem lúc nào mà chẳng được.
Vì thế Cao Cường kéo đóng khoá và đeo cặp xách lên vai, rồi hướng về phía đoàn người mà đi tới.
Bởi vì giả trang không quen biết, cho nên Trương thúc với mấy vị lão bản ở chợ không có bắt chuyện cùng hắn, bọn họ đơn giản nháy mắt ra hiệu rồi lần lượt leo lên xe.
Chỉ có duy nhất một người mon men lại gần, nhỏ giọng quan tâm:
“Vất vả cả ngày mà còn chạy xe máy trở về có chút nguy hiểm. Hay là Tiểu Cường lên ô tô cho an toàn?”
Ỏn ẻn quan tâm hắn kiểu này, đích thị chỉ có duy nhất Huyền tỷ.
Đáng sợ ở chỗ thế quái nào từ tối tới giờ, Huyền tỷ lại cứ dùng cái ánh mắt mị mị mà nhìn hắn.
Chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy thế nào nha.
Cao Cường không có đần độn đến nỗi ngay cả ánh mắt ướt át gợi tình cũng chẳng nhận ra nha.
Thế nhưng Huyền tỷ là ăn nhầm phải cái gì đây?
Chứ không đang yên đang lành thì cớ làm sao mà lại liên tục tập kích hắn bằng cái ánh mắt mập mờ thèm khát đến doạ người?
Vẫn biết bản thân hắn tối hôm nay trang bức trông ngầu lòi. Có điều không đến nỗi Huyền tỷ tự nhiên lên cơn như thế chứ hả?
Giang hồ đồn thổi cấm có sai, đàn bà đúng là giống loài phức tạp nhất thế gian.
Đúng là Huyền tỷ có hơi phiền nhiễu, thế nhưng chưa làm ra hành vi gì quá đáng.
Hơn nữa lúc này là đang ý tốt quan tâm, Cao Cường chỉ còn biết xua tay, lịch sự trả lời:
“Ta không có việc gì. Huyền tỷ cứ lên xe đi thôi”
Không có tức thì lên xe, Huyền tỷ tiếp tục quan tâm dò hỏi:
“Tỷ nghe nói cửa hàng sẽ sớm tiến hành sang nhượng đổi chủ. Tiểu Cường là lưu lại làm việc cho lão bản mới, hay là sẽ rời đi tìm công việc khác?”
Nghi lắm này.
Kiểu gì Huyền tỷ cũng lại gạ gẫm hắn tới làm thiếp thân hộ vệ cho mà coi.
Nghĩ tới đây Cao Cường liền nhìn thẳng Huyền tỷ, nghiêm túc tuyên bố:
“Ta đã có hướng đi của chính mình. Huyền tỷ chết tâm đi”
Ngay tức thì ánh mắt lườm nguýt đánh tới, Huyền tỷ vểnh môi khẽ mắng một câu:
“Xí, Huyền tỷ ta đây khi nào thì hiếm lạ ngươi mà phải chết tâm?”
Mắng xong câu này Huyền tỷ liền chạy biến về hướng mấy chiếc ô tô khách. Trước khi bước lên xe còn tranh thủ ngoái lại lườm cho hắn một cái cháy xém cả mặt.
Thần thánh thiên địa quỷ thần ơi..
Thay vì nói Huyền tỷ đừng mời chào công việc thêm nữa, thì hắn lại lỡ mồm bảo Huyền tỷ chết tâm đi.
Huyền tỷ có khi nào tỏ tình với hắn chưa?
Chưa bao giờ.
Vậy mà hắn lại bảo Huyền tỷ chết tâm đi?
Có khác nào chưa được ăn dưa mà hắn đã vội vàng tưởng bở?
Bà mẹ nó, thực sự là quá xấu hổ, quá nhục nhã, nhiều đến nỗi có nhờ Lão Phệ thuê cho mấy cái kho hàng cũng không đủ để mà cất chứa nữa rồi.
Phiền muộn leo lên yên chiếc Harley Davidson, thuận tay vặn mở khoá.
“Brừm..”
Không quan tâm đoàn xe còn chưa khởi hành, Cao Cường cứ thế rồ ga cho xe lao vút đi.
Hắn là muốn rời khỏi cái nơi đầy xấu hổ nhục nhã này một cách sớm nhất và nhanh nhất có thể.
---
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Cao Cường kè kè hộ tống Tiểu Dương đi giải quyết công việc.
Tất nhiên đi kèm còn có đại bá của Tiểu Dương, bởi vì Tiểu Dương chưa đủ tuổi, cho nên uỷ quyền để lão đứng ra ký một số giấy tờ thủ tục khi cần thiết.
Chưa ra chuyện thì thôi, chứ ra chuyện một cái mới biết Bình thúc chơi tàu ngầm kinh khủng thế nào.
Ngoài cái cửa hàng bự chảng kinh doanh trái cây ở chợ Tây Biên.
Bình thúc còn sở hữu hơn mười loại cổ phần, từ nhà máy bia cho tới xưởng sản xuất bánh kẹo, rồi thì công ty máy móc điện tử dân dụng, linh tinh lang tang..
Nói chung là Bình thúc đầu tư vào đa dạng nghành nghề.
Mặc dù mỗi loại cổ phần chỉ lẻ tẻ % %, loại nhiều nhất cũng chỉ lên tới %. Thuộc về những nhà xưởng công ty cũng không phải dạng danh tiếng hùng mạnh gì mấy.
Được cái khi đem gộp hết lại, liền ra con số không thể đùa được. Cao Cường nắm rõ Bình thúc không toát ra tội nghiệt, mà còn lầm tưởng ông đi buôn hàng cấm cũng nên.
Bởi vì theo bảng kê khai chi tiết do luật sư đại diện đưa ra thì toàn bộ khối tài sản mà Bình thúc để lại, ước tính có giá trị lên tới triệu bạc, một con số thiên văn sổ tự.
Số tiền khổng lồ này thì Cao Cường có đi bốc vác mấy trăm kiếp cũng không dành dụm nổi. Bởi vậy chính hắn còn thấy nảy lòng tham chứ đừng nói gì là đại bá của Tiểu Dương.
Cứ nhìn cái lão này vừa ký giấy tờ vừa thở dài tiếc nuối liền hiểu rồi. Cũng may đã chuẩn bị đâu vào đó, chứ không chỉ e tên nhóc Tiểu Dương chẳng mấy chốc bị nuốt cả xương.
Dựa vào khối tài sản kếch xù này, nếu như tình hình kinh tế không gặp phải biến động gì to lớn. Thì hàng năm Tiểu Dương sẽ thu về thêm một khoản tiền từ triệu tới triệu bạc.
Bởi vì đây là khoản lời lãi thu được từ số cổ phần mà Bình thúc đầu tư, nên không cố định, mà sẽ có sự giao động tuỳ thuộc vào tình hình kinh doanh, cũng như tỉ giá lãi suất ngân hàng.
Vốn dĩ mỗi năm Bình thúc còn có một khoản thu nhập từ tới triệu nữa. Có điều cửa hàng trái cây đã sang nhượng cho người khác, vì thế khoản thu này cũng liền không còn nữa.
Mà tên nhóc Tiểu Dương đưa ra quyết định có thể nói là dứt khoát vô cùng.
Tiểu Dương chỉ giữ lại số cổ phần, cùng với đồ đạc cá nhân của chính mình.
Còn đâu từ cửa hàng, biệt thự, xe cộ, đồ cổ.. rồi cả vài mảnh đất Bình thúc mua dự phòng ở khắp nơi, toàn bộ những thứ này đều bị Tiểu Dương ra hiệu cho đại bá ký tên bán bằng sạch.
Mặc dù cảm thấy cái việc bán tống bán tháo này có phần dư thừa không cần thiết. Xong đây là tài sản mà Tiểu Dương được thừa kế. Tên nhóc này muốn quản lý ra sao là quyền tự do của nó.
Không liên quan gì tới hắn, cho nên Cao Cường cũng chẳng hơi đâu mà can dự vào.
Bôi trơn ướt nhẹp thì mọi thứ đều dễ dàng giải quyết.
Chỉ trong vòng ngày, thủ tục thừa kế, thủ tục mua bán chuyển nhượng, đều hoàn tất gọn gàng.
Tiểu Dương liền tổ chức một bữa tiệc chia tay đơn giản.
Cuối bữa tiệc, từ giúp việc tại biệt thự, cho tới những người làm việc ở cửa hàng, mỗi người đều nhận được một phong bao khá là dày.
Đây là số tiền Tiểu Dương chi ra để hỗ trợ mọi người trong thời gian phải chạy tìm công việc mới. Hành động này có thể nói rất không tệ.
Bản thân Cao Cường ngoài nhận được phong bì như những người khác.
Thì trong buổi gặp mặt tiễn biệt riêng, Tiểu Dương liền giao cho hắn chiếc Harley Davidson. Bao gồm cả giấy tờ đã tiến hành sang tên chính chủ cho hắn.
Thực sự thì pha sắp đặt âm thầm này của Tiểu Dương, khiến cho Cao Cường bất ngờ đôi chút. Hắn tiếc rẻ gần chết khi nghĩ chiếc xe này cũng bị bán rồi đâu.
Có đắt tiền sang chảnh đến mấy thì chung quy cũng chỉ là một chiếc xe mà thôi. Hơn nữa ai mà biết được sau này tên nhóc Tiểu Dương có lọt hố gì hay không.
Bởi vậy liền coi chiếc xe này là thù lao lấp hố mà Cao Cường hắn sớm nhận trước đi.