Chuyến đi tới thôn Hưng Dương lần này tuy rằng ban đầu có chút phức tạp, được cái cuối cùng nợ máu của Bình thúc đã báo đâu vào đó cho nên cũng không tệ lắm.
Quan trọng hơn là Cao Cường đã được tận mắt quan sát người khác chiến đấu.
Mặc dù chỉ là cuộc chiến một chiều, diễn ra cũng vô cùng chóng vánh. Nhưng qua đó, Cao Cường ít nhiều ước lượng được thực lực bản thân là đang ở trình độ nào.
Nhìn chung là ếch bây giờ đã không còn ngồi ở tận sâu dưới đáy giếng nữa đâu.
---
Hết băng qua rừng lội qua suối, lại tới xuyên qua vài cung đường mòn.
Phải bỏ ra hơn hai ngày trời, vượt qua những con đường khấp khiểng đầy đất đá, rốt cuộc Cao Cường và chiếc Harley Davidson cũng trở về được tới cầu Tây Biên.
Có chút kỳ lạ, xong chắc hẳn do sống ở thành phố Tân Long đã quen, bởi vậy vừa đi xa trở về Cao Cường trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái vô cùng.
Tiết tấu này hẳn phù hợp với câu “không nơi đâu bằng nhà” đấy nhỉ?
Trong lòng có điểm vui vẻ, Cao Cường liền tạt ngang vào làng Tam Xã. Từ trại chăn nuôi chọn mua đôi con ngan lớn bự chảng rồi mới quay xe chạy trở về khu nhà trọ.
Cao Cường vừa dừng đỗ xe ở sân, đang ngồi đọc báo tại chõng tre Trương thúc liền ngẩng đầu lên hỏi:
“Tiểu tử ngươi đi đâu mà mất mặt mất mũi nửa tháng trời thế hả?”
Đưa tay xoa tóc gáy, Cao Cường xấu hổ cười nói:
“Ta ra ngoài cho khuây khoả mà quên mất sắp tới ngày nộp tiền nhà. Để lát ta mang xuống gửi cho thúc”
Trương thúc ngay tức thì trợn mắt lên mắng:
“Ta có hẹp hòi như thế sao? Đang hỏi tiểu tử ngươi đi đâu mà lại trả lời một nẻo là thế nào?”
Làm như không thấy Trương thúc đang sửng cồ, Cao Cường nhún vai trả lời:
“Giới trẻ ngày nay có trào lưu đi phượt đó thôi. Ta liền chạy xe núi rừng trải nghiệm thoáng một cái”
Đưa tay vớ lấy chiếc điều cầy chống cạnh chõng tre, Trương thúc cười gằn chất vấn:
“Tiểu tử ngươi từ cái vùng núi rừng Thượng Vũ thôn mò ra thành phố, giờ còn đi trải nghiệm núi rừng? Đang đùa giỡn với lão tử phải không?”
Trương thúc là một điển hình của loại người không sợ trời và chẳng sợ đất.
Nên nhớ khi đạp gẫy chân lão trưởng thôn làng Đại Vũ, Cao Cường thể hiện ra bộ mặt tàn nhẫn vô cùng.
Thêm nhóm người Lão Phệ súng đạn trang bị tận răng, khí tức hắc bang doạ người sợ hãi bàng hoàng.
Thế nhưng thái độ của Trương thúc đối với hắn là chưa bao giờ thay đổi.
Vì sao lại vậy thì Cao Cường không rõ, cũng không muốn đào sâu tìm hiểu.
Cao Cường chỉ biết lúc này mà không giải thích được rõ ràng. Một tỉ phần trăm vị thúc thúc chủ nhà này sẽ cầm điếu cầy mà phang hắn túi bụi.
Cao Cường đương nhiên là không sợ, và Trương thúc cũng không thể nào mà phang trúng hắn được.
Có điều Hổ lão và Bình thúc đều mất rồi, Cao Cường mà không đề phòng là kiểu gì cũng thế chân vào chỗ bị Trương thúc suốt ngày tìm tới cà khịa.
Cà khịa kèn cựa cho vui nhà vui cửa cũng chẳng sao đâu, oái oăm ở chỗ Trương thúc có tật xấu là hay cãi cùn, sai lè lưỡi cũng cố mà cãi cho được.
Cao Cường hắn thà phải đối mặt với một binh đoàn yêu ma quỷ quái.
Còn hơn là điên hết cả đầu khi ngồi nghe Trương thúc lải nhải linh ta linh tinh.
Bởi vậy vừa thấy Trương thúc có dấu hiệu cà khịa, Cao Cường ngay tức thì chỉ vào lốp xe mà nói:
“Thúc nhìn lốp xe với chắn bùn xem. Ta thực sự lên vùng núi rừng dạo chơi cho khuây khoả đấy”
Cứ tưởng rằng có lý do rõ ràng là Trương thúc sẽ không làm gì được sao? Cao Cường quá non và xanh.
Có thể nói Cao Cường còn chưa hiểu rõ trình độ cà khịa của Trương thúc đã cao đến đẳng cấp nào rồi.
Chỉ thấy vừa liếc mắt nhìn lốp xe thoáng một cái thôi, Trương thúc đã ngửa cổ rống giận rung cả trời:
“Bà mẹ tiểu tử ngươi, cái xe bạc triệu mà ngươi tha lôi hành hạ tàn phá thế này hả? Tiểu tử ngươi không thấy có lỗi với Bình lão ca sao? Ôi đáng thương Bình lão ca, chiếc xe yêu quý giao cho kẻ không biết trân trọng.. $%$%$%$%”
Mắng chửi, kêu la, nguyền rủa.. Miệng của Trương thúc lúc này đúng chuẩn như chiếc loa phát thanh treo trên các cột điện ở đầu làng đầu xóm vậy đó.
Nói không ngừng không nghỉ, nói với tốc độ siêu thanh.
Đến nỗi Cao Cường thấy ù cả hai tai, cứ tưởng đang nghe tiếng chim hót chiu chiu. Chứ không hiểu rõ được nội dung mà Trương thúc nói là cái khỉ gì nữa rồi.
Để phá vỡ tình trạng đinh tai nhức óc này, chỉ có một biện pháp mà thôi.
Tóm lấy chân cặp ngan béo múp đưa tới trước mặt Trương thúc, Cao Cường mỉm cười:
“Lâu không lai rai vài chén, làm phiền Trương thúc vất vả một phen vậy”
Trương thúc đưa tay nhận lấy, bĩu môi cố đe doạ thêm một câu:
“Nể tình tiểu tử ngươi biết đường hối lộ. Không thì lão tử mắng chết ngươi”
Nói xong Trương thúc liền mang theo cặp ngan béo múp chạy biến vào trong nhà. Để lại Cao Cường một mình đứng đó dở khóc dở cười.
Hắn mua về có phải để ăn mảnh một mình đâu cơ chứ? Kiểu gì chả rủ Trương thúc lai rai. Rõ ràng vị thúc thúc chủ nhà này cũng biết.
Xong vẫn phải cố tỏ ra thái độ gay gắt một chút thì mới chịu.
Chỉ có Hổ lão là người được quyền phụ giúp Trương thúc mỗi khi nấu đồ nhậu. Cao Cường mon men là sẽ bị chốt cho câu “không khiến”.
Bởi vậy không còn cách nào khác, Cao Cường đành trở về phòng tắm rửa rồi ngả lưng ngủ một giấc.
---
Đúng giờ tối, Trương thúc nháy máy điện thoại để gọi hắn dậy.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Cao Cường liền mau chóng đi xuống phía dưới.
Vừa vào trong phòng, liền thấy món ăn đã bày sẵn trên sập gụ. Nào là tiết canh, lòng mề xào dứa, ngan luộc, rồi một bát canh măng nóng hổi.
Xoa xoa lòng bàn tay, Cao Cường vừa leo lên sập gụ vừa cười nói:
“Trương thúc trổ tài vẫn là nhất”
Không như mọi lần dù được khen cũng sẽ mở miệng đốp chát vài câu. Trương thúc lúc này mải xem chương trình thời sự trên ti vi, phất tay qua loa mà đáp lại:
“Rót rượu đi”
Cao Cường ổn định chỗ ngồi liền mở bình rượu rồi rót ra chén. Rót xong vì có chút tò mò nên hắn đưa mắt nhìn xem Trương thúc là đang theo dõi cái tin tức gì.
Có điều đúng lúc này trên ti vi chuyển sang đưa tin khác, thành ra Cao Cường không kịp biết vừa rồi ti vi đưa tin tức gì mà lại khiến Trương thúc tập trung đến thế.
Cũng không khiến Cao Cường phải hỏi.
Bởi vì Trương thúc là chuyên gia kêu ca càm ràm.
Nhất là kín mồm kín miệng càng không phải là chuyên môn của Trương thúc.
Sau khi uống cạn chén rượu đầu tiên, Trương thúc liền tặc lưỡi và nói với hắn:
“Bà mẹ nó, thực sự là quá quỷ dị. Đang yên đang lành tự nhiên ăn no tới bể bụng mà chết. Đám người này cứ như quỷ đói đầu thai không bằng”
Có chút không đầu không đuôi, xong từ lời nói của Trương thúc có vài chi tiết để trái tim trong lồng ngực Cao Cường bỗng chốc gia tăng nhịp đập.
Ăn no tới bể bụng mà chết.
Quỷ đói.
Sở dĩ nhịp tim Cao Cường tăng nhanh, là bởi trong bảng danh sách quỷ hồn vượt ngục gã Bạch Lãnh đưa. Đúng là có ghi chép về một đầu quỷ đói.
Hay còn được gọi với cái tên chính xác nhất đó là Ngạ Quỷ.
Những kẻ khi còn sống có tính keo kiệt ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi hay làm ra những việc ác tâm thất đức. Khi chết sẽ không được siêu thoát mà bị đầy vào địa ngục âm ti chịu tội.
Hình phạt thì có nhiều, xong để kể ra thì Cao Cường thấy Âm Phủ quả thật có chút biến thái.
Bởi vì hình phạt mà những kẻ vừa kể trên phải nhận đó là bụng bị biến to và cổ họng thì bị thu nhỏ lại. Cuối cùng sẽ bị bỏ đói triền miên, hay nói thẳng ra là chẳng bao giờ cho ăn.
Chuyện ăn uống dưới Âm Phủ thế nào, và ăn bằng cái gì thì không thấy cẩm nang quỷ hồn ghi chép tới.
Cao Cường chỉ biết rằng chính cái hình phạt trên là nguyên nhân đản sinh ra loài Ngạ Quỷ. Loài quỷ có hình thể quái dị, tính tình hung dữ, và đặc biệt là luôn khao khát được ăn.
Trong quá khứ có không thiếu những lần Ngạ Quỷ thành công chạy trốn tới dương gian làm loạn.
Thói quen của loài ác quỷ này chính là tìm tới những kẻ tính cách hèn nhát yếu đuối. Sau khi chiếm lấy cơ thể liền chạy tung tăng khắp nơi thoả sức bù đắp khát khao được ăn uống.
Món ngon cũng được, món dở cũng thế, thậm chí cả rác thải cũng không thành vấn đề. Chỉ cần là thứ có thể nhai được là Ngạ Quỷ đều cho hết vào miệng ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn đến no căng nổ tung cả bụng, thì Ngạ Quỷ sẽ cắn nuốt linh hồn của nạn nhân. Sau đó rời bỏ thân xác này, đi tìm kiếm mục tiêu mới chiếm lấy cơ thể để rồi tiếp tục làm bậy.
Cũng theo cuốn cẩm nang quỷ hồn mà Bạch Lãnh đưa kèm với bảng danh sách, thì Ngạ Quỷ là loài quỷ sâu bọ đến không thể sâu bọ hơn, sức chiến đấu gần như bằng không có.
Để tiêu diệt Ngạ Quỷ thì chỉ cần ném ra một tấm Hoả Cầu Phù là xong phim.
Thế nhưng cái khó vẫn là vấn đề muôn thủa mà Cao Cường sẽ phải đối mặt mỗi khi làm nhiệm vụ săn giết đám quỷ hồn. Đó chính là biết phải đi đâu để mà tìm thấy bọn chúng đây?
Hiện tại thì tốt rồi.
Với kiểu nói của Trương thúc thì đã xảy ra nhiều trường hợp ăn no bể bụng mà chết.
Không cần phải bàn cãi, thủ phạm gây ra những cái chết thương tâm này chắc chắn chính là Ngạ Quỷ.
Việc mà Cao Cường cần làm đó là mở máy tính lên mạng tra tin tức, mau chóng khoanh vùng những nơi Ngạ Quỷ từng gây án. Qua đó thu hẹp được phạm vi để truy tìm đầu ác quỷ này.
Mặc dù nóng lòng muốn chạy đi săn giết Ngạ Quỷ. Qua đó sớm hoàn thành chỉ tiêu thứ nhất mà cái gã quỷ Bạch Lãnh khốn kiếp kia đề ra.
Nhưng sau cùng Cao Cường vẫn phải ngoan ngoãn mà ngồi bồi rượu Trương thúc cái đã.
Trương thúc mất công nấu nướng các thứ, chưa ăn miếng nào mà Cao Cường đã đòi đứng dậy rời đi. Thì có lấy cớ ngô khoai sắn thế nào chăng nữa, đảm bảo vị thúc thúc chủ nhà này vẫn sẽ vác điếu cầy lùa phang hắn từ đầu làng tới cuối làng mới thôi.
Cao Cường không có dại, và cũng không muốn lãng phí đồ ăn ngon đang bày ra trước mặt.
Còn về phần tiêu diệt Ngạ Quỷ ư? Muộn một hai ngày hay một hai tháng cũng chẳng sao cả. Những kẻ bị Ngạ Quỷ hại lại chẳng có nửa xu liên quan gì tới Cao Cường hắn nha.