Từng chồng tài liệu giấy tờ dày cộp, rồi laptop, rồi băng đĩa, rồi sổ sách dữ liệu.
Sau đó lại tới mấy chục ngàn bạc tiền mặt, một đống trang sức vàng bạc đá quý các loại.
Đây chính là những gì mà Cao Cường lấy được sau khi đem phá mở toàn bộ chiếc két sắt.
Để tránh lẫn lộn sau này lại mất công ngồi phân loại rà soát, Cao Cường đành chạy loăng quăng tìm kiếm mấy chiếc bao tải, sau đó nhét chúng vào rồi cứ thế vác trở về nhà.
Ban ngày chôn Địa Lôi Phù xong, Cao Cường thuận tiện thiết kế thêm hốc bí mật dưới nền phòng khách. Lúc này liền có thể dùng làm nơi cất dấu mấy bao tải đồ vừa mang về.
Có điều đi trộm những thứ này về chỉ là phụ mà thôi.
Bởi vì hành động báo thù chính thức còn chưa có triển khai đâu.
Một lần nữa Cao Cường nhảy tường ra khỏi nhà, rồi cứ thế lao đi như làn gió.
Có thể chạy dưới đất bằng thì chạy.
Cần thiết bật nhảy qua các nóc mái nhà thì bật nhảy.
Sau hơn nửa giờ, Cao Cường ngừng chân trước một tiểu khu gồm toàn những căn biệt thự sang trọng.
Để xâm nhập vào tiểu khu sang trọng này là không mấy khó khăn, ngặt nỗi camera an ninh cài cắm khắp nơi. Lại thêm có mấy toán bảo vệ đi tuần tra vòng vòng.
Thành ra mất tới phút vừa di chuyển vừa ẩn nấp né tránh, Cao Cường mới tiếp cận được căn biệt thự ở trước cổng có treo tấm bảng đề chữ Trịnh và dãy số .
Đột nhập vào biệt thự như thế này mà không gây ra tiếng động nào thì chỉ trong phim giả tưởng mới có.
Quan sát cẩn thận địa hình xung quanh.
Cao Cường lựa chọn ẩn mình trên tầng mái của căn biệt thự ở phía đối diện.
Mặc dù khoảng cách là hơn mét, xong không trở ngại đến dự tính của Cao Cường.
Đầu tiên hắn dùng một khối đất nhỏ ném lên cổng ngoài của biệt thự số . Ngoài tiếng động do đất va chạm lên cánh cổng thì không còn phản ứng nào khác.
Và cũng chẳng có ai để ý tới động tĩnh nho nhỏ này.
Tiếp theo vẫn là ném ra một khối đất nhỏ, xong mục tiêu của Cao Cường là cánh cửa nằm bên trong.
“Cạch.. Éo.. Éo.. Éo….”
Ngay tức thì tiếng chuông báo động réo lên inh ỏi.
Không chỉ những người sống trong biệt thự số ngay lập tức lên tiếng ồn ào.
Mà ngay cả những người sống trong mấy biệt thự xung quanh cũng chạy ra xem xét tình hình.
Chưa tới một phút sau, nhóm bảo an gồm năm người chạy tới. Kiểm tra chán chê một hồi liền nhận định là do chim chóc hoặc loài công trùng nào đó gây nên.
Rà soát lại camera một lần thì đúng là không thấy bóng dáng người nào đột nhập.
Đã như thế thì làm sao có thể phản bác được nữa, cho nên chỉ phút chốc kẻ nào liền về nhà kẻ nấy. Nhóm bảo an cũng mau mau chóng chóng thu quân.
Khung cảnh nơi đây một lần nữa trở lại trạng thái yên ắng như chưa có gì xảy ra.
Lặng lẽ ngồi đợi phút trôi qua, Cao Cường mới tiếp tục ném ra một khối đất nhỏ. Lần này mục tiêu là cánh cửa trên tầng gác mái của biệt thự số .
“Cạch.. Éo.. Éo.. Éo..”
Không khác biệt, vẫn là tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi.
Và cũng như trước đó, một lần nữa cánh cửa các căn biệt thự xung quanh bật mở.
Đa số là quan tâm lo lắng hỏi han tình hình, xong cũng có một số người tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
Khổ nhất phải kể tới là mấy tay bảo an của tiểu khu. Tại tầng gác mái kiểm tra chán chê một hồi cũng không phát hiện ra được điểm nghi vấn nào cả.
Sau cùng cắn răng mà đổ tại cho chim chóc côn trùng là thủ phạm gây ra vụ việc.
Cư dân cư trứ ở nơi đây có cảm giác khó chịu đừng hỏi. Ngặt nỗi không tìm ra được chỗ dựa để mà phản bác. Đành phải ôm lấy hậm hực ai về nhà nấy.
Buồn cười một điểm, có người trở về nhà liền he hé cửa sổ để rình mò. Cá biệt còn có trường hợp lôi cả kính viễn vọng ra để mà nhòm cho nó chắc cú.
Đáng tiếc bọn họ chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Bởi khi Cao Cường một lần nữa ném ra khối đất nhỏ, bọn họ ngay cả cọng lông cũng không nhìn ra.
Và cái lần thứ ba hồi chuông báo động réo lên inh ỏi này đã khiến khá nhiều người không giữ được bình tĩnh nữa.
Bắt đầu xuất hiện những lời kêu ca phàn nàn, chỉ còn thiếu chưa mắng chửi thẳng mặt nữa mà thôi.
Đối tượng đau khổ nhất đương nhiên vẫn là nhóm bảo an rồi. Liên tục phải nghe những lời mắng nhiếc xỉ vả của đám chủ nhà.
Đã thế nửa xu dấu vết khả nghi cũng chẳng thấy, đành phải khởi động lại hệ thống chuông cảnh báo. Sau đó vỗ ngực hứa hẹn đảm bảo rồi mau chóng chuồn.
Xin chia buồn với đám người cư trú ở khu vực này.
Cũng xin chia buồn sâu sắc với nhóm bảo an của tiểu khu.
Bởi thủ phạm gây ra vụ việc là Cao Cường chưa đạt được mục đích.
Vì thế giây phút yên bình cũng chỉ duy trì được đúng phút không hơn không kém.
Rồi sau đó màn đêm vắng lặng tiếp tục bị tiếng chuông báo động xé toang một cách tàn nhẫn.
Đến lần thứ năm chuông báo động réo lên, xích mích rốt cuộc nổ ra. Không phải giữ gìn thân phận, dám chắc đã xảy ra xô xát rồi cũng chưa biết chừng.
Sau cùng tất cả đều đưa ra chung một nhận định.
Đó là hệ thống cảnh báo của căn biệt thự số bị hư hỏng.
Mày mò này nọ là vô dụng, chỉ có đem thay mới cho nhanh gọn nhẹ.
Và để làm cái việc này thì phải đợi đến lúc ban ngày. Chứ hiện tại đang là ban đêm, không thuận tiện để mà đục đẽo tháo dỡ thay mới hệ thống cảnh báo.
Chưa thay mới được, mà mọi người cũng cần được ngủ yên giấc. Không còn cách nào khác, hệ thống cảnh báo của căn biệt thự số liền bị ngắt điện.
Lần này thì sự yên lặng của màn đêm đã được duy trì một cách trọn vẹn.
Ngay cả những kẻ đa nghi nhất cũng từ bỏ việc tiếp tục rình mò.
Cư dân nơi đây dần chìm vào trong giấc ngủ.
Cao Cường cũng không vội làm ra hành động tiếp theo.
Hắn ngồi đó ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao, kiên nhẫn chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua.
Đồng hồ trên tay điểm đúng giờ, Cao Cường mới di chuyển thân mình.
Hắn cẩn thận men theo bóng tối lần nữa áp sát căn biệt thự số .
Vào tới sân, Cao Cường tiếp tục đạp tường vọt lên tầng gác mái. Sau đó chẳng quan tâm có bị camera quay chụp hay không, hắn cứ thế bẻ gẫy khoá và tiến vào trong biệt thự.
Không có nửa điểm vội vàng gấp gáp, Cao Cường thong thả đi dạo một vòng trong căn biệt thự. Với mỗi gian phòng tồn tại hơi thở, hắn đều búng một nhúm mê phấn qua khe cửa.
Có điều thư phòng trên tầng , mà lúc này Cao Cường đang đứng trước cửa thì là ngoại lệ.
Bởi hiệu phó Trịnh Đình Dũng, đối tượng Cao Cường muốn gặp đang ngồi làm việc trong căn phòng này.
“Cạch..”
Cánh cửa bật mở.
Trịnh Đình Dũng ngẩng đầu nhìn ra đầy giận dữ.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng quát mắng, lão đã cảm thấy cổ họng bị đồ vật sắc bén gác lên.
Phút chốc từng hạt một hôi hột xuất hiện trên trán. Sau lưng áo cũng bởi tuôn mồ hôi lạnh mà ướt sũng.
Là một hiệu phó có quan hệ xã hội rộng khắp, Trịnh Đình Dũng đương nhiên biết trên thế gian này tồn tại loại người sở hữu sức mạnh siêu nhiên được gọi chung chung là tu sĩ.
Thậm chí lão đã từng có lần được chứng kiến tu sĩ thi triển ra bản lãnh.
Chỉ đúng một quyền mà thôi.
Với bàn tay bằng da bằng thịt liền đánh nát tảng đá.
Hình ảnh đó vĩnh viễn không bao giờ có thể phai nhoà trong tâm trí của lão.
Giờ đây có kẻ như ma quỷ xuất hiện trong biệt thự, lão không khỏi nghĩ tới tu sĩ cái danh xưng này.
Lại nghĩ tới hệ thống báo động vô duyên vô cớ gặp phải trục trặc, Trịnh Đình Dũng rốt cuộc hiểu ra đang có một âm mưu nhắm lên đầu lão.
Chỉ có điều lão nghĩ mãi không ra đã đắc tội với vị đại năng nào. Để đến nỗi người ta lại sai phái một tu sĩ tìm tới tận cửa tính sổ như thế này.
Vô cùng sợ hãi, xong lão rất không cam lòng, vì thế liền cắn răng mà hỏi:
“Xin hỏi vị tu sĩ này, Trịnh Đình Dũng ta đã phạm phải lỗi lầm gì không thể tha thứ sao?”
Cao Cường cười nhạt và đáp:
“Đúng vậy, ngươi chắc chắn phải chết. Chỉ có điều là chết một mình, hay toàn gia phải chết.. Vậy thì xem sự lựa chọn của ngươi như thế nào rồi”
“Ực..” – Nuốt khan một ngụm, Trịnh Đình Dũng run rẩy trình bày:
“Vị tu sĩ này, liệu ngài có nhầm lẫn ta với ai không? Ta thực sự không có đắc tội qua người nào a”
Cao Cường lạnh lẽo tiếp lời:
“Một hiệu phó quyền cao chức trọng như ngươi, chẳn hẳn sẽ không nhớ rằng đã từng ký lệnh buộc thôi học một sinh viên năm thứ nhất đâu nhỉ?”
Trịnh Đình Dũng rất muốn trả lời là nhớ, thế nhưng lão đã từng ký mấy trăm lệnh đuổi học. Thành ra bị hỏi mà cứ ú ớ không sao nói nổi ra lời.
Thấy dáng vẻ này của lão, Cao Cường đưa ra một tờ giấy, giọng càng thêm lạnh:
“Đọc rồi suy nghĩ cho thật kỹ đi, sau đó trả lời xem kẻ nào đã chỉ thị cho ngươi? Đừng nói ta không cho lão già ngươi cơ hội. Dám nhả ra nửa lời giả dối, vậy cả nhà các ngươi đều đi chết đi”
Nhận lấy tờ giấy hắn đưa, không xem quá lâu, lão Trịnh Đình Dũng thở dài thườn thượt và nói:
“Vụ việc này ta có ấn tượng rất sâu. Nói chỉ sợ ngài không tin, nhưng sự thực ta không biết ai đứng sau. Ngày đó có hai gã lính quèn mang công văn đến tìm ta, bên trong kèm mảnh giấy nhắn nhủ. Liên quan tới quan phủ ta là không dám hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn thi hành mà thôi”
Mặc dù không hi vọng gì mấy, xong Cao Cường vẫn ít nhiều cảm thấy thất vọng. Mau chóng dẹp bỏ tâm tư phức tạp ra khỏi đầu, hắn lạnh lùng tuyên bố:
“Ngươi chỉ là thứ công cụ, tội cũng chẳng đáng chết. Có trách thì trách kẻ ra lệnh cho ngươi, bởi hắn ẩn mình quá kỹ. Ta muốn gửi thông điệp tới cho hắn, bởi vậy ngươi đi chết được rồi”
Nói dứt lời, Cao Cường nhanh như chớp đem chuỷ thủ cắt ngang cổ họng của lão.
“Ọc.. Ọc..”
Trịnh Đình Dũng không ngay lập tức chết đi, mà lão còn đưa tay ôm cổ dãy dụa kịch liệt.
Thú thật đứng nhìn lão ngã xuống sàn nằm co giật, cho tới khi tắt thở với cặp mắt trợn ngược.
Cao Cường tâm tư một lần nữa rơi vào tình trạng phức tạp, trong lòng cực kỳ không được thoải mái.
Cũng không phải Cao Cường cảm thấy hối hận sau khi đã tước đi tính mạng của một người. Chỉ là bỗng dưng hắn có điểm không được thông suốt, tự hỏi rằng tiếp tục tôi luyện bản thân theo hướng trở thành kẻ tàn nhẫn lãnh khốc thế này liệu có đáng?