Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Dạo này Trình Nghi Bắc hơi bận tí, thỉnh thoảng tiếp vài người thân thiết, lần đầu tiên là tiếp đám người Cố Trạch Bân ngoài giờ làm việc, cũng được hai lần rồi. Mà lúc này đây, Lý Thiệu Nham ngồi đối diện anh, nét mặt anh cũng giãn ra không ít, tay cầm viết không ngừng chuyển động, “Cậu cũng nghĩ tớ nên dừng tay ư?”
Lý Thiệu Nham thở dài, “Bình thường có bao giờ thấy cậu cương quyết vậy đâu.”
“Ai mà không có điểm yếu của mình.” Anh không muốn nhiều lời, tự hiểu thì tốt hơn.
“Nhược điểm của cậu là cô ấy á?” Lý Thiệu Nham ngạc nhiên, anh cũng đâu phải người đang rơi vào vòng xoáy tình yêu đâu.
Trình Nghi Bắc buông bút xuống, xoa trán, “Nguyên nhân gì cũng vậy, cô ấy là người phụ nữ của tớ, trách nhiệm của tớ là phải bảo vệ cô ấy cho tốt.”
“Chuyện này vốn không có ai đúng ai sai. Nói khó nghe là: trong chuyện này dù đứng từ góc độ của ai thì cậu cũng đã làm hơi quá rồi. Trên đời này thiếu gì đàn bà, cậu lại một mực muốn lấy người của Vương Hựu Địch. Dù Vương Hựu Địch cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng dù sao cũng là con cưng quý hóa của cha mẹ người ta. Đỗ gia cũng đâu phải quả hồng mềm dễ trêu vào, chuyện ra nông nỗi này, nhà người ta tức điên lên cũng phải thôi, mong cho họ bớt giận mới đúng. Trạch Vân là đứa em gái mà chính tớ cũng rất yêu quý, ở bên cậu nhiều năm như vậy, cũng chẳng làm gì có lỗi với cậu, có chia tay nhau người ta vẫn đối với cậu tình sâu nghĩa nặng, đổi lại người khác không náo loạn ầm ĩ lên mới là lạ đó. Đỗ Trạch Nhiên cũng tự tin thái quá, nên mới bị cậu thừa cơ đạp ngã. Hay tranh thủ cơ hội này cho cậu ta chút mặt mũi, cũng dạy cho cậu ấy một bài học luôn, cũng coi như nể mặt Trạch Vân. Nói gì thì nói, như thế không phải sẽ tốt hơn cho Tây Thuần sao?”
Làm sao anh không hiểu đạo lý này được chứ, nhưng anh không muốn, “Tớ không muốn Tây Thuần phải tủi thân.”
Lý Thiệu Nham buồn cười, “Cậu đùa chắc. Sao không tự nhìn lại gia thế của mình đi, phải là cô gái thế nào mới không chịu tủi thân? Phải là cô gái như mẹ cậu ấy, cậu nghĩ con dâu thế nào mới được bà ấy vừa mắt. Cũng may mấy năm nay mẹ cậu không thèm quản nhiều việc nữa, nhớ năm đó…” Lý Thiệu Nham khôn ngoan không nhắc tiếp vấn đề này nữa, dù gì cũng là chuyện nhạy cảm, anh cũng chỉ nghe nói thôi, chắc chắn Hạ Lập Khoa là một người phụ nữ có bản lĩnh, có trí tuệ, không tốn một đồng đã có thế đuổi người phụ nữ bên ngoài của Trình Chí Diên đi, hơn nữa còn mang Trình Chí Diên về lại bên mình, song song đó còn phụ trách đưa Bắc Ích không ngừng phát triển, chẳng qua mấy năm nay ủy quyền cho người khác mà thôi, “Cậu phải để cô ấy hiểu được, muốn ở bên cậu thì phải tập đối mặt với rất nhiều vấn đề. Sau này không chỉ nhiêu đó thôi đâu, còn có các vấn đề của con nhỏ nữa.”
Trình Nghi Bắc gõ gõ lên bàn, “Kết quả thế nào tớ cũng chẳng để tâm, tớ chỉ muốn dốc hết sức mình thôi.”
Kết quả không quan trọng, quan trọng là anh đã làm hết sức có thể, chỉ hi vọng mẹ có thể cố hết sức thuyết phục cha.
Lại cách nói hời hợt này, Lý Thiệu Nham đành chịu, mở to mắt: “Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy cậu trông giống kẻ đang yêu đương cuồng nhiệt hết, nhưng sao hành động lại ngoạn mục thế nhỉ? Đúng là đần độn, nguyện vì hồng nhan mà chẳng màng sống chết á.”
“Bởi tớ muốn nhìn Đỗ Trạch Nhiên hoảng loạn, làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được.” Anh cười ôn hòa, “Nhìn kẻ luôn tưởng mình ở trên đài cao ngất, bất ngờ rớt xuống, cảm giác này quả thật rất kích thích.”
“Hóa ra cậu đã suy tính từ trước.” Lý Thiệu Nham bổng ngộ ra, “Thế cậu không sợ cậu ta ghi thù, sau này khó đối phó hơn thì sao.”
“Bởi vậy đừng có ngồi cầu xin dùm nữa.”
Lý Thiệu Nham sờ sờ mũi, lảng nhanh qua chuyện khác, “Bữa nay cậu không vội gì à?”
“Định làm gì?”
“Muốn nếm thử tay nghề của vị kia nhà cậu, người không nên lấy cũng đã lấy ấy, hì hì.”
Lý Thiệu Nham mặt dày theo Trình Nghi Bắc về Vân Nguyệt, anh càng lúc càng thấy tò mò về Tây Thuần, dù đã là người quen. Giờ gặp thái độ của Trình Nghi Bắc, liền cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái này. Một cô gái có thể khiến người đàn ông luôn luôn ôn hòa bộc lộ cảm xúc chưa thể gọi là có bản lĩnh, khiến một người đàn ông luôn luôn nghiêm túc trở nên dịu dàng chu đáo mới là bản lĩnh. Để khiến một hòa thượng chịu ăn mặn so với một người bình thường ăn mặn khó hơn đúng không?
Tây Thuần vừa mở cửa đã thấy Lý Thiệu Nham đang cười gian tà, còn Trình Nghi Bắc thì bày ra bộ dáng anh không có liên quan đâu nhé, “Anh không hề gọi cậu ta đến.”
Lý Thiệu Nham trợn mắt, từ khi nào mà da mặt cậu ấy dày vậy.
Tây Thuần chẳng hiểu gì liếc hai người họ, cũng chẳng phản ứng gì nhiều.
Lý Thiệu Nham nhìn đôi vợ chồng lạnh nhạt này, quyết định tự mình đi dạo loạn khắp nơi, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng dù gì thì lần trước cũng chỉ vì hiếu kì, còn lần này thì thưởng thức là chính.
Tây Thuần kéo Trình Nghi Bắc qua một bên, “Dẫn bạn về sao không gọi báo trước, không có mua thức ăn rồi, làm sao đây?”
“Vậy lúc đầu em tính ăn gì?”
“Ăn cơm với dưa muối.”
Anh gật đầu tỏ lòng biết ơn Lý Thiệu Nham vì đã đến… (Ý Như: Không là ăn dưa muối rồi há há)
Tây Thuần với Trình Nghi Bắc đi mua thức ăn, mặc Lý Thiệu Nham muốn làm gì tùy thích, họ chẳng ngại.
Tây Thuần ngẫm nghĩ, quyết định mở miệng hỏi Trình Nghi Bắc: “Dạo này công ty ổn chứ?”
“Cũng ổn.”
“Em…” Cô nghiêm túc nói: “Không muốn vì em mà ảnh hưởng đến việc của anh.”
Trình Nghi Bắc sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Trạch Vấn từng tìm em à?”
Tây Thuần không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Quả thật Đỗ Trạch Vân từng tìm đến cô, không chỉ dùng tình cảm nhiều năm của cô ấy với Trình Nghi Bắc để thuyết phục Tây Thuần, còn phân tích hoàn cảnh hiện tại của Tây Thuần và Trình Nghi Bắc, Trình Nghi Bắc sẽ rơi vào khó khăn gì. Giây phút đó, Tây Thuần nhận ra, Đỗ Trạch Vân mới là người cùng đẳng cấp với Trình Nghi Bắc. Về mặt tình cảm, bọn họ trọng lí trí hơn cảm nhận của chính mình, khi dính dáng đến lợi ích gia đình đều sẽ gạt hết tình cảm của bản thân qua một bên, không có gì quan trọng hơn lợi ích.
Đó là một dạng người, trời sinh bọn họ đã có hơn người khác về mọi mặt, đồng thời khi sinh ra bọn họ đã phải gánh vác trách nhiệm của riêng mình.
Bọn họ phải sống theo những quy tắc nhất định, còn Trình Nghi Bắc lại vì cô mà phá vỡ rất nhiều quy tắc.
Chí ít tất cả mọi người đều cho là vậy.
Đỗ Trạch Vân nói đúng, Trình Nghi Bắc làm thế cũng đã trá hình mang cô ra làm bia đỡ đạn, để người khác nghĩ anh làm mọi thứ đều vì cô.
Cho dù không phải vậy, cô vẫn phải tập cho quen.
“Đánh một ngàn quân địch, mình tổn hại tám ngàn, hừ, người thông minh ai mà làm thế chứ.” Giọng Tây Thuần nhẹ tênh.
Trình Nghi Bắc nhướng mày, “Từ bao giờ thấy hứng thú với mấy cái này thế?”
Cô nhìn anh, “Không biết nữa, thấy hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ người khác mắng em là hồ ly tinh.”
“Cứ cho là vậy đi, mà cũng có giống con ấy lắm đâu.”
Cô đánh anh.
Anh cũng không tránh, cười với cô, “Em gọi điện thoại cho Trạch Vân đi, bảo anh sẽ không nhắm vào Đỗ thị nữa, sẽ thu tay lại.”
“Sao anh không tự đi mà gọi?”
“Em vẫn luôn yên tâm là anh sẽ không bao giờ tro tàn lại cháy với người cũ à?” Anh nhún vai.
Dù sự thật là: để cô nói chuyện điện thoại, nhất định Đỗ Trạch Vân sẽ cho rằng Tây Thuần đã khuyên nhủ anh, như thế mới có lợi cho cô.
Song song đó, thu tay lại, cho Đỗ Trạch Nhiên một bài học, đồng thời cũng là sự nhượng bộ với cha anh.
Anh liếc nhìn cô, có lẽ đây đã là cực hạn anh có thể làm được, hy vọng cha có thể chấp nhận cô.
“Tro đã lụi tàn sao cháy được nữa chứ?” Cô nhíu mày, sau đó nắm tay anh, “Hơn nữa là, em tin anh.”
Anh nhìn đôi mắt cô tỏa sáng, dường như anh vẫn chưa thỏa mãn với cái giá phải trả, anh muốn hút lấy, chỉ là anh có kiên nhẫn chậm một chút cũng chẳng sao, anh không hề sốt ruột.
Hai người mua ít món, sau đó về nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau xào rau.
Người thái thịt, người thì ráng.
Người cầm chén, người bới cơm.
Không hề hẹn trước, lịa rất ăn ý làm hết thảy mọi thứ.
Người làm khách Lý Thiệu Nham ngồi một bên nâng cằm ngắm đôi vợ chồng này, cảm thấy mình thật cô độc.