Editor: Ý
Trình Nghi Bắc về nhà, anh mở cửa cực kì nhẹ nhàng, trong phòng khách không có tiếng TV vọng lại, giống như mọi khi, anh lặng lẽ đi vào phòng ngủ, nhìn thấy cô đang say giấc. Cảm thấy tâm trạng an ổn, anh bước vào trong. Cười thỏa mãn, ngắm bộ dạng ngáy ngủ của cô, mới đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt cô, chậm rãi quét qua thân thể cô, dừng lại trên bụng cô. Không cần biết lý do, lấy tay lần mò vào trong bụng cô.
Anh rõ biết là vẫn chưa thể có động tĩnh gì, nhưng vẫn ngây ngốc cong người xuống, đem đầu mình dán lên bụng cô.
Đứa trẻ đã được một tháng, nhưng cơ thể cô đến nay vẫn không thể nhìn ra được, cơ thể nhỏ nhắn, mảnh mai, một chút cũng không giống đang có thai. Cũng chẳng giống như trên TV, một khi mang thai suốt ngày nôn mửa hay thích ăn chua, anh mua ô mai chua về là hoàn toàn không có đất dụng võ. Điều tra cẩn thận trên mạng, phát hiện ra mỗi người phụ nữ có thai điều có biểu hiện thai kì khác nhau. Như thế anh mới thấy an tâm một ít.
Mà cô căn bản không lo quan tâm đến, nhớ đến hôm qua cô mang giày cao gót ra ngoài, trong lòng không khỏi có tí bất mãn, nhưng lại không chịu biểu lộ ra trước mặt cô.
Cô hí mắt, chẳng hề sợ hãi đánh anh một phát.
-Bộ dáng ngây ngốc này.
“Thức rồi” Anh cũng chẳng chấp cô, lướt qua trán của cô, nhẹ lau đi lớp mồ hôi bịn rịn trên đó.
Cô gật gù, giương mắt ngó cái chuông đồng hồ to lớn trên tường:”Nóng như thế này, đi làm gì vậy?”
Vẻ mặt của anh cũng không có gì thay đổi, nằm bên người cô. Cô nhích qua bên kia một chút, cho anh có chỗ nằm. Tay anh vẫn đặt trên bụng cô, khóe mắt có tí cái gọi là thỏa mãn:
-Đi làm chuyện xấu.
-Thật không?
Cô không hỏi thêm nữa, bởi không thích tò mò.
“Hay là tìm một bảo mẫu đến chăm sóc em, được không?” Anh thật sự lo lắng mỗi khi cô một mình ở thành phố C, mỗi đêm ở Đức, anh luôn suy nghĩ xem cô đang làm gì, có gặp chuyện gì không. Những cảm xúc xa lạ mới đến đó làm anh cảm thấy kinh ngạc.
Con ngươi của cô nảy lên như đốm lửa:”Muốn đi nữa à?” Cô cảm thấy đây mới là mấu chốt.
Có chút xấu hổ gật đầu:”Có một chút việc”.
“Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng lo lắng”. Cô liếc anh một phát.
Không biết anh nghĩ đến gì mà cúi đầu cười rộ lên:
-Này, em nói xem đây là con trai hay con gái?
Cô suy ngẫm trong thoáng chốc, kết quả bắt đầu lại từ vạch xuất phát:
-Anh thích con trai hay con gái?
-Con gái thì tốt hơn.
Vừa dứt lời, anh không nhịn được mà nhíu mày, lập tức thay đổi ý kiến:”Chỉ là, để đảm bảo cuộc sống của chúng ta, anh thấy con trai tốt hơn”.
Môi cô căng ra:”Nhìn không ra nha, anh du học ở Phương Tây lâu như thế mà vẫn còn kế thừa truyền thống của dân tộc Trung Hoa trọng nam khinh nữ à!”.
“Ha ha” Anh cười rộ lên, ôm cô càng chặt hơn, quay người khẽ hôn lên trán cô một chút.
-Con trai giống anh, có gì không tốt chứ.
Thân thể cô cứng đờ, nở ra một nụ cười nhẹ:
-Đúng vậy, giống anh thật tốt.
Cô hiểu được, từ khi hai người bọn họ chính thức ở cùng một chỗ, anh chưa bao giờ đề cập đến cha mẹ mình. Cô cũng không lo lắng anh sẽ bỏ rơi cô, không hiểu sao cô tin tưởng anh thế, không có lý do nào cả. Nhưng cô cũng biết, anh không phải dạng người để bề ngoài cùng nội tâm cùng đi theo một khuôn phép cũ nào đó. Trước giờ anh vẫn sống theo nguyên tắc nhất định, nhưng đó là vì anh vô dục vô cầu, không xâm phạm đến ai, cũng không kháng cự với ai. Nhưng một khi anh thật sự muốn thứ gì đó, tỉ số phản kháng sâu trong người anh sẽ phát triển đến mức tận cùng.
Một đứa con trai, đây chính là tấm giấy thông hành để cô bước vào Trình gia, không cần ai nhắc nhở, cô cũng tự mình hiểu được.
Nhưng cô thật sự rất muốn có một đứa con trai, mặc dù nguyên nhân của cô và nguyên nhân trong lòng anh không giống nhau, nhưng lại trùng hợp không hẹn mà gặp.
Buổi chiều, Trình Nghi Bắc kiên quyết dắt cô đi bệnh viện kiểm tra. Cô bị anh giày vò đến khốn khổ, đành phải đi với anh, cô thật sự rất muốn biết anh kiếm đâu ra cái hứng thứ kinh khủng đó! Cô không biết anh làm sao có thể kiên trì hay đến như vậy, rất cẩn thận lắng nghe ý kiến của bác sĩ, đồng thời hỏi một đống vấn đề. Sau đó chép lại tất cả lời dặn mà bác sĩ đã nói, viết trên phiếu khám bệnh ấy! Rồi lại kín đáo giao lại cho cô:
-Về phải làm theo.
Xong còn lôi kéo cô đi siêu âm.Nhìn cơ thể mình chẳng khác nào cô gái bình thường, cô kéo kéo tay anh:
-Đừng đi mà, xấu hổ lắm.
Trình Nghi Bắc thờ ơ đảo qua cô:
-Cho nghĩ bản thân mình còn độc thân hay vẫn là trẻ vị thành niên. Chẳng lẽ người ta nghĩ em là trẻ vị thành niên bị lừa chưa kết hôn mà đã có con sao? Sao không nhìn xem bản thân bao nhiêu tuổi.
Tây Thuần bỏ tay anh ra:”Cái gì gọi là em bao nhiêu tuổi?”
-Chính là đã quá tuổi kết hôn lâu rồi.
Anh chẳng quan tâm tới biểu tình trên mặt mình lúc này:”Đừng có mỗi ngày lên mạng bắt chước cách trang điểm để trẻ ra gì đó, rảnh thì xem cách học nấu ăn, người như em bắt đầu từ bây giờ đừng hòng nghĩ đến ăn cái gì gọi là mỳ ăn liền. Em muốn ngược đãi con trai anh sao, anh không để em yên đâu”.
Tây Thuần cảm thấy dạ dày bắt đầu quặn lên, xoa trán:”Chúng ta đi siêu âm đi, đi nào”.
Thấy mỗi một chấm nho nhỏ gần rốn, Tây Thuần cảm thấy việc này rất lãng phí tiền. Được rồi, tuy cô không phải người trả tiền, cũng không có đau đớn tổn hại gì đến cô. Trình Nghi Bắc nhìn kỹ ảnh chụp trên màn hình phim, suy nghĩ hồi lâu, mới dõng dạc nói:”Chỗ này hẳn là mắt, chỗ này là bụng, đây là cái chân bé xíu này…”
Đây là ảnh thai nhi tuần tuổi này
Chương gì mà dài miên man. Ngất!:
May là anh chị đáng yêu vô đối luôn. Ráng lên!
Rõ ràng là nhìn rất lâu, không phải cô ghét bỏ đâu, nhưng thật là xấu muốn chết. Phải sinh quái thai này sao, cô không muốn đâu. Chẳng biết làm sao anh nhìn ra được, đối với cô, trừ một cục thịt ra thì cô không nhìn thấy được gì hết. Cô nhìn ngũ quan của anh, đẹp đẽ tinh tế, mang theo một tia lạnh lẽo, tuy điều này không có nghĩa sẽ đi kèm với gian tà, nhưng cũng chẳng phải chính nghĩa. Thuộc dạng lần đầu tiên nhìn thấy đã biết không nên dây dưa, nhưng anh vẫn cứ làm người ta không kiềm lòng được mà khư khư nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái. Diện mạo của đứa nhỏ sẽ kết thừa của cả bố lẫn mẹ đi, cô tự cho rằng bản thân mình cũng đâu có tệ lắm, gen của anh cũng đâu có tệ. Cục thịt đó lớn lên nhất định sẽ không tệ đâu, chắc chắn mà.
Ý cũng chắc chắn!
Sau khi ý thức được điều này, cô liền cười ngọt ngào.
Trình Nghi Bắc đi qua một bên nghe điện thoại, cô ngoan ngoãn ở hành lang chờ anh, sẵn tiện nghe một đôi sắp làm cha mẹ nói chuyện với nhau, có ồn ào nhưng lại ngập tràn hạnh phúc, cô sờ sờ bụng mình, có phần chờ mong đối với sinh mệnh bé nhỏ sắp đến này. Đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô ngẩng đầu lên, nhìn về ánh mắt của Đỗ Trạch Vân.
Chẳng qua thất thần nửa giây, cô liền mở miệng:”Tình cờ thật, cậu cũng ở đây”.
Đỗ Trạch Vân ngược lại híp mí mắt, cô nhìn bộ dáng bình tĩnh ung dung của Tây Thuần, cơ hồ hoài nghi mình nhìn nhầm người. Cô vô tình đảo mắt qua hai chữ “Phụ sản”, có chút ưu tư:
-Vương Hựu Địch không đi cùng cậu sao?
Tây Thuần cười cười:
-Chẳng qua là đi cùng bạn đến đây kiểm tra, cô ấy vừa mới đi toilet, tớ ở đây chờ. Thế tại sao cậu lại ở đây?
-Bạn nào?
Đỗ Trạch Vân nhìn bụng cô vẫn bằng phẳng như trước:
-Đi ngang qua chỗ này, sẵn tiện vào thăm một bạn học.
Tây Thuần gật gật đầu:
-Cậu không biết đâu.
Đỗ Trạch Vân lại quan sát cô, nhìn thấy vẻ mặt cô không có gì là không đúng:
-Tớ đi trước đây. Lâu rồi không gặp cậu, hôm nào gọi thêm Vương Hựu Địch, chúng ta cùng nhau nói chuyện phím.
-Được, tớ sẽ nói với anh ấy.
Đỗ Trạch Vân vừa đi không bao lâu, Trình Nghi Bắc đã bước qua đây, đỡ cô dậy:
-Đi nào.
Cảm thấy thần sắc kỳ lạ trong mắt cô, không nhịn được nhíu mày.
-Có việc này, nếu em gặp phải bạn gái cũ của anh, anh sẽ giúp ai?
-Em thay vì dư thờ gian nghĩ vấn đề nhàm chán đó, sao không suy nghĩ làm sao để có thể chăm sóc tốt cho con anh.
Tây thuần hung hăng nhéo một cái trên lưng anh, anh hít vào một hơi, Tây Thuần vẫn chưa hết giận:
-Trong mắt anh con trai anh chính là toàn bộ thế giới.
Trình Nghi Bắc không hề tức giận:”Không phải cũng là con trai em sao?”
Tây Thuần trừng mắt liếc anh:
-Trong bụng em đương nhiên là của em.
Nói xong còn giả bộ liếc mắt lướt qua anh từ trên xuống:”Không chắc chắn anh là…”
Còn chưa kịp chọc anh, tay anh đã cù nách cô, cô không nhịn được mà cười mãi không thôi:
-Em thế này không mang em đi…
Những nụ cười vui vẻ cứ không ngớt, không nhìn lại phía sau. Đỗ Trạch Vân nhìn đôi trai gái xinh đẹp đó, tay phải nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt, cô đứng bên trong hành lang, không phải là lẫn trốn, bọn họ còn chưa có trở về, chẳng qua là biến mất ở chỗ ngã rẽ của hành lang.
Tình cảm có một điều thế này, nếu như thật lòng yêu một người, chỉ cần người ấy xuất hiện trong vòng một trăm mét, bản thần liền cảm thấy được sự tồn tại thần kì của người đó.
Đỗ Trạch Vân cứng đờ đứng đó, giận quá hóa điên, hiện tại cô có nên dùng Internet âm thầm viết một entry tầm thường an ủi bản thân mình hay không, bảo bạn tốt của mình cùng người mình yêu ở cùng một chỗ. Thật mỉa mai, lòng cô nặng trĩu. Xoay người đi vào khoa phụ sản.
Trình Nghi Bắc đi chuyến bay lúc tám giờ tối sang Đức, lúc gần đi ôm Tây Thuần từ trên giường qua:
-Không ngờ em thích ngủ đến thế.
Tây Thuần vừa thay quần áo vừa không giận dỗi đáp lại:
-Đây là quyền lợi độc quyền của phụ nữ có thai nha. Ai đó không thể hưởng quyền lợi độc quyền này thì lại tra tấn người khác, có phải trước đây anh bị người khác hành hạ đúng không? Cho nên bây giờ mới thích thử cảm giác này.
-Anh hành hạ ai chứ đâu có hạnh hạ em, em giận dỗi gì chứ?
Trình Nghi Bắc không chịu nổi cái quần cô vừa mặc, nhanh chóng bước đến tủ quần áo lấy ra một cái váy, sau đó ném qua cho cô:”Đừng o ép con anh”. Nói xong vẫn thấy chưa yên tâm:” Dù sao cũng không có chuyện gì làm, chi bằng đi dạo quanh shop quần áo, mua ít đồ bầu”.
Tây Thuần tỏ vẻ xem thường:”Xấu chết”.
-Vậy em nghĩ mặc đồ đẹp cho ai ngắm đây?
-Em tự ngắm không được sao.
-Tự kỷ.
-Em không phủ nhận.
-Nhanh lên, chút nữa là không kịp thời gian đăng kí.
-Không phải rất tốt sao, có thể ở lại giúp em.
-Em tự cho mình là tiên nữ giáng trần à, anh một ngày không thấy, ngỡ như cách ba thu?
Tây Thuần lấy một cái gối ném qua:
-Trước khi đi cũng không cho người ta tự mãn một lần.
Đến sân bay, đối diện với nhiều cảnh biệt ly khác nhau, Tây Thuần im lặng bĩu môi, không phải không thể nói tạm biệt, mà là anh cũng bay đâu có xa lắm. Trình Nghi Bắc chỉ về phía một đôi tình nhân đang luyến tiếc đưa tiễn bên kia:
-Em xem mà học tập.
Tây Thuần nhìn sang, cô gái kia hoa lê đái vũ, thậm chí còn nhu mì hơn:
:Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
-Thì ra anh thích dạng này.
Trình Nghi Bắc tức cười trong giây lát:”Anh không hề nói gì”.
-Trùng hợp quá, em cũng không hề nghe thấy gì.
Cảm thấy nét tinh nghịch trong mắt cô, Trình Nghi Bắc lắc đầu:”Có chuyện gì phải lập tức điện thoại cho anh”.
-Anh có thể trở về ngay tức khắc sao? Chi bằng gọi còn hay hơn.
Nhận ra sắc mặt anh đang trầm xuống rõ rệt:”Mau đăng kí đi, đến giờ rồi kìa! Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân” Còn lén nhìn anh một cái:”Thuận tiện chăm sóc con trai anh luôn”.
Trình Nghi Bắc rõ là không vui, mặt nhăn mày nhíu:
-Không phải con trai em đâu.
Tây Thuần đẩy đẩy anh:
-Anh cho rằng em lương thiện lắm sao, nếu không phải con của em thì chẳng thèm quan tâm đến sinh mệnh của nó đâu. Còn anh rốt cuộc có đi hay không đây.
Lời còn chưa dứt, Trình Nghi Bắc đúng là dừng lại. Tây Thuần thấy rất lạ, bộ dạng soái ca xuất sắc không ngờ có lợi đến vậy, chẳng có một nhân viên công tác nào lên tiếng hối thúc. Trình Nghi Bắc nâng mặt cô, làm cô nghĩ anh sẽ hôn cô, hay có thể nói khi tất cả mọi người đều nghĩ anh sẽ làm như vậy, anh lại cúi đầu nói:
-Kỳ thật, anh rất biến thái mong em sẽ khóc một ít vì anh.
Thất thần một thoáng:
-Vẫn là thôi đi!
Tây Thuần nhìn biến hóa trên mặt anh:
-Biến thái, lên máy bay đi.
Trình Nghi Bắc buông cô ra, bước qua cửa kiểm soát mà không quay đầu lại.
Tây Thuần đứng ở đây, nhìn theo bóng lưng phong độ phóng khoáng đó. Kỳ thật cô biết, bác sĩ từng nói, phụ nữ có thai mà khóc, sẽ anh hưởng đến thị giác.
Thân thể cứng lại giây lát, trong đầu cô từng có trăm ngàn tưởng tượng, kết quả lại không có sức lực vì mình mà mỉm cười một cái. Cô sờ sờ bụng mình, bỗng có một quyết tâm mạnh mẽ.
Vừa vặn quay qua đã thấy Đỗ Trạch Vân đang quan sát cô:
-Có thể quấy rầy cậu một lát không?
Vẻ mặt Tây Thuần không có gì biến đổi:
-Dĩ nhiên là được.