♪Trong ái tình, ai yêu trước người đó thua, sẽ luôn thỏa hiệp trước người kia; nhưng nào ngờ trong tình ái nào có chuyện thắng thua, nếu bạn chưa từng nỗ lực…
Trần Nhất Lâm♪
Đến được công ty đã là hp, với tốc độ của Trình Nghi Bắc thì bây giờ đã hợp xong rồi. Gấp gáp cũng vô ích, chẳng qua lúc tôi mở cửa phòng hợp, bên trong truyền ra những tiếng xầm xì. Lạ thật, bình thường Trình Nghi Bắc vừa hô tan hợp là mọi người sẽ giải tán ngay mà, cảnh này là sao?
Nghe tiếng, mọi người nhìn tôi một cái rồi mới bắt đầu yên ắng lại.
Phó tổng Bạch Mộc Hằng đứng lên gật đầu chào tôi, “Trợ lý Trần có biết tại sao Trình tổng giờ này vẫn chưa đến không?”
Ta sửng sốt nhưng không hề lộ sơ hở. Cảnh này hài hước thật, tựa như mình phạm lỗi, ngồi nghĩ cả đống lí do để lấy lệ với cha mẹ, đến khi đối mặt thì cha mẹ lại chẳng hề nhắc đến chữ. Mọi quằn quại trước đó đều là công cóc.
Vốn định hỏi họ sao không gọi thẳng cho Trình Nghi Bắc mà hỏi, nhưng nghĩ lại, nếu họ đã hỏi mình như thế dám chắc trước đó đã gọi cho Trình Nghi Bắc rồi, chắc không liên lạc được rồi.
“Chờ thêm chốc nữa Trình tổng sẽ tới thôi.” Tôi bảo họ cứ ngồi xuống đi, sau đó để thư kí phát tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Chỉ mong Trình Nghi Bắc đừng thả bồ câu chúng tôi ở đây, nhưng với tính cách của anh ấy, nếu anh ấy thật sự không thể tới thì trước đó anh ấy sẽ thu xếp mọi thứ ổn thõa, nhưng anh vẫn chưa gọi tới, có nghĩa là anh sẽ xuất hiện thôi.
Qua phút, cửa phòng bị đẩy ra. Nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ấy, tôi biết mình không tin lầm.
Trình Nghi Bắc cười phớt qua với tôi, lòng tôi cũng ổn được đôi chút. Anh điềm tĩnh tự tin nói về kế hoạch tuần này, các con số bay ra từ môi anh. Tôi cười, đấy là anh. Nhưng vô tình tôi lại thấy đôi chút mệt mỏi phảng phất trên gương mặt anh, cả cà vạt hơi lệch nữa. Trước giờ anh rất cẩn thận trong ăn vận, có chuyện gì ư?
Chỉ tiếc chưa kịp bối rối, anh đã quăng một quả bom khiến tinh thần tôi không yên, ‘Bắt đầu từ hôm nay mọi chuyện lớn nhỏ trong Quang Ảnh sẽ do Phó tổng Bạch Mộc Hằng phụ trách. Hợp đồng lớn chỉ cần có chữ kí của cậu ấy là được.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mọi người cũng chẳng hơn, đều hoang mang và khó hiểu. Bạch Mộc Hằng cũng vô cùng kinh ngạc, chứng tỏ anh chưa từng bàn bạc chuyện này với ai. Cứ cho là thế đi, ít nhất anh cũng nên nói với tôi một câu, nhưng anh lại không hề nhắc chút gì về dự định này với tôi. Anh đem Quang Ảnh giao cho người khác, chắc chắc có lí do, bất thường thật, cứ nghĩ là lại thấy lo.
Anh mỉm cười, dường như phản ứng của mọi người đều đã nằm trong dự liệu của anh, “Mọi người đừng ngạc nhiên thế, cũng đâu phải là chuyện gì lớn lao. Sau khi nghĩ kĩ mới quyết định trở về Bắc Lâm, dù gì thì tôi cũng là một phần tử của Bắc Lâm.”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người cũng đều hiểu rõ, mọi người ai nấy đều có một suy nghĩ của riêng mình. Mấy năm nay Quang Ảnh thật sự phát triển rất tốt, nhưng so với Bắc Lâm mà nói thì Quang Ảnh nhỏ bé đến mức không đáng kể đến.
Anh vẫn cứ điềm tĩnh như thế, tôi thì lại bứt rứt không yên.
Người ngoài có thể không hiểu anh, nhưng tôi lại không phải người ngoài.
Trình Nghi Bắc xem trọng Quang Ảnh bao nhiêu tôi hiểu rõ hơn ai hết. Ban đầu, vì để thành lập công ty này, anh hạ mình thuyết phục nhà đầu tư, anh phải ăn mì ăn liền cả tháng ròng, vì tiết kiệm tiền anh mua bản đồ thành phố để đi bộ thay vì đi bus. Anh đã trải qua những thử thách khó khăn tăm tối nhất mà không hề mượn qua danh nghĩa của Bắc Lâm, bây giờ Quang Ảnh đã thành hình, vậy cớ sao anh lại Quang Ảnh mà đi.
Huống chi bây giờ Bắc Lâm cũng đâu có xuất hiện chuyện gì lớn, vẫn là công ty dẫn đầu thành phố Bắc Xuyên, vẫn là anh cả ngành thời trang. Sức khỏe cha mẹ Trình Nghi Bắc vẫn bình thường, đâu có gì bất ổn, nếu mọi thứ vẫn ổn định như đó giờ, cớ sao anh lại chọn về Bắc Lâm.
Tuy tôi không rõ chuyện gì xảy ra giữa Trình Nghi Bắc và cha mẹ anh, nhưng ít nhất vẫn có thể đoán được giữa có bức tường vô hình, dù mỗi tháng Trình Nghi Bắc đều về thăm nhà, ngoài mặt vẫn cứ điềm tĩnh.
Bởi lẽ đó mà tôi không thể đoán được suy nghĩ của Trình Nghi Bắc.
Mãi đến lúc anh hô tan hợp, tôi vẫn ngồi ngây ngốc. Tôi nhìn bóng anh nhạt dần ở cửa, chút gì đó chua xót dâng lên trong lòng tôi. Anh về Bắc Lâm, dù mọi người chẳng ai hay biết, nhưng tôi là bạn gái anh, anh lại không hề nghĩ đến sẽ bàn bạc với tôi. Vì tôi quan tâm nên xét nét, vì tôi xét nét nên tôi khó chịu, vì tôi khó chịu nên tôi khổ sở, vì tôi khổ sở nên lòng tôi dậy sóng.
Suy ngẫm cả buổi, tôi quyết đinh tìm anh nói cho ra lẽ, chí ít cũng phải cho tôi lời giải thích hợp lý.
Chỉ tiếc đến văn phòng của anh, thư kí cho hay Trình Nghi Bắc vừa đi. Lòng tôi chợt như quả bóng bị xì hơi, ra thang máy xuống lầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bãi đỗ xe, cuối cùng chỉ thấy bóng xe quen thuộc nhỏ dần rồi khuất khỏi tầm mắt tôi.
Thở dài.
Nếu anh đã làm thế thì tôi đây cũng chẳng thèm để ý anh nữa.
Chuyện lớn thế mà cũng không thèm bàn bàn với tôi một câu, nếu trong mắt không có tôi thế thì tôi cũng nổi giận luôn, sợ gì chứ, để anh tới năn nỉ tôi dỗ tôi. Mới nghĩ thôi, tôi cũng cảm thấy mình rất liều lĩnh, rất ngốc nghếch rồi, nếu Trình Nghi Bắc thật sự làm thế, đến cả ngủ tôi cũng cười. Tự sướng tâm hồn chút đâu có chết, ít nhất cũng có thể cân bằng tâm hồn đang tổn thương.
Trong lòng vẫn luôn thấy không công bằng. Nếu cùng đặt tình cảm của tôi và Trình Nghi Bắc lên bàn cân, nhất định tôi sẽ là người nặng hơn. Trở lại với công việc của mình, mỗi ngày làm việc mỗi ngày bận rộn, vô số lần tôi nhìn điện thoại của mình, không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Lòng tôi đầy băn khoăn, đầy lo lắng, ta hiểu tính Trình Nghi Bắc, anh về Bắc Lâm không hề báo trước, tôi tin chắc trong đó có điều bí ẩn mà tôi không biết. Dạo mới kết giao với Trình Nghi Bắc, Lý Thiệu Nham người bạn từ thuở ấu thơ của anh từng nói đùa một câu: bảo tôi nhất định phải tiếp tục thu phục Trình Nghi Bắc; anh ấy nói con người Trình Nghi Bắc rất nhạt nhẽo, nhàm chán, từ nhỏ tới giờ ngoài Mạc Hoan thì hình như cậu ta chẳng gần gũi với cô nào nữa hết. Giờ nghĩ lại, tôi chẳng biết mình đã thu phục được Trình Nghi Bắc hay chưa, chỉ biết anh ấy đã thu phục được tôi mất rồi. Bằng không tôi cũng chẳng đánh tài liệu sai nhiều lỗi thế này, tự thấy bản thân mình thật thê thảm, chẳng dám nhìn luôn. Mà cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này đến cả bóng cũng chẳng chịu để lại cho tôi.
Trình Nghi Bắc, chắc chắn kiếp trước em nợ anh mà.