Chẳng ai có thể sống mãi trong hồi ức, cũng chẳng ai có thể mang theo kí ức, để hồi ức chậm rãi trượt qua các ngón tay, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm ngày mai tươi sáng, tự nói với mình, vì ai đó đã đánh mất tôi, để mai sau tôi gặp được người yêu tôi gấp vạn lần, dù chỉ đang tự vỗ về trái tim.
Trần Nhất Lâm♪
Tôi rời khỏi Bắc Lâm, rời xa bọn họ.
Trần Nhất Tâm cứ hay bóng gió là thế nào mà lại buông thế kia, sao lại ra đi trong yên lặng thế hả, một câu oán trách cũng không thấy đâu.
Tôi bước vào tòa thanh kia, rồi chợt nhận ra, dù bên trong tòa thành rất phồn hoa rất lộng lẫy, nhưng không dành cho tôi.
Thấy câu này trên weibo: nếu một người đàn ông nào đấy chủ động xách giỏ giúp bạn, kéo bạn đi nép sau bạn vào phía trong làn đường, tự giác kéo ghế ngồi cho bạn, đừng có vội cảm động rơi nước mắt. Điều này chỉ chứng minh rằng trước kia từng có một cô gái đã dạy anh ta làm những điều này. Cô gái anh ta nhớ, mãi mãi là cô gái đã thay đổi anh ta chứ không phải bạn đâu.
Tôi mãi mãi cũng không thể trở thành cô gái anh ấy mãi khắc ghi trong tim. Tôi đòi gì anh cũng dễ dàng cho, tôi tưởng tất cả đều dành cho tôi, cuối cùng mới vỡ lẽ đấy là thái độ anh ấy dành cho tất cả mọi người.
Tôi tưởng tôi có thể trở thành một người đặc biệt, duy nhất, cuối cũng phải bừng tỉnh ngộ, trong tim anh ấy không hề có vị trí nào cho tôi.
Tôi cùng lắm chỉ là một đạo diễn cho chính vở diễn của mình, từ đầu chí cuối cũng chỉ có mỗi một diễn viên diễn hết mọi ao ước của tôi, hóa ra tất cả chỉ là vở kịch của mỗi mình tôi.
Tôi hai mươi sáu tuổi, chính thức bước sang một trang mới của cuộc đời.
Đặt tiêu đề ‘Tình yêu của tôi’: Tình yêu của tôi, tôi chúc cô hạnh phúc, đừng dũng cảm giống tôi nhé. Mang tình yêu giấu sâu dưới đáy, lòng đau mà không than oán một lời.
Tôi hâm mộ cô – Tình yêu của tôi, có thể đã làm cô lo lắng nhiều. Vì tình yêu không phải cứ nắm trong tay là hạnh phúc, yêu cô.
Không ai biết tôi hâm mộ cô gái mang tên Tây Thuần cỡ nào hết.
Lời của trái tim
Tôi không nghĩ gì quá nhiều, cũng chẳng muốn tình yêu của mình chỉ làm nền mà thôi. Thuở dậy thì, xem ‘Khuynh Thành Chi Luyến’ của Trương Ái Linh, cảm thấy yêu có cần khoa trương vậy không chứ, cả một thành phố phải tiêu điều chỉ để đạt được một tình cảm nhỏ bé. Khi đã qua cái tuổi ấy rồi, tôi lại bắt đầu ôm những mơ mộng của thiếu nữ, chỉ ao ước mình cũng có thể một lần được oanh liệt, ghi lòng tạc dạ, dù thịt nát xương tan cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể có được một tình yêu rực rỡ nhất là được. Suy nghĩ của tôi lại quá mức ngây thơ, mới chẳng chịu cởi bỏ lớp vải áo đó ra, vĩnh viễn cũng không thấy hiện trạng của người trước mặt mình.
Cũng tại thời khắc này, tôi đặc biệt bội phục chị mình, tôi nghĩ chị ấy hiểu rõ hơn ai hết, cũng nhìn thấu hơn ai hết. Chị bảo yêu một tòa thành, còn người con gái kia mới là người dựng nên tòa thành, chúng ta luôn thích người mình cho là ‘hoàn mỹ’ nhất, lại không biết sự hoàn mỹ ấy lại vì một người khác mà xuất hiện. Tôi không nói với chị ấy rằng tôi đã thấy chị ấy đốt đi bức ảnh của chàng trai ấy. Giây phút đó tôi vỡ òa, bởi tôi thấy chàng trai đó nắm tay một cô gái khác, còn ôm thêm một đứa trẻ rất đáng yêu trong ngực. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy rõ dũng khí của chị khi đốt đi bức ảnh đó, để kiên cường sống tiếp cần có can đảm, buông tay cũng cần dũng khí rất lớn, đúng không nào?
Tôi và Trình Nghi Bắc chia tay, chị tôi chỉ nói một câu, “Chị biết hai đứa sớm muộn gì cũng chia tay mà.”
“Tại sao?” Quả thật tôi rất ngạc nhiên.
“Bởi đơn giản là chị không thấy được tính khả quan của hai đứa đó.”
“Thế sao chị không phản đối?” Tôi không muốn truy cứu nguyên nhân kía nữa.
“Con người sống phải trải qua khốn khó rồi mới thấu được cái mình muốn, sống là phải biết chọn lọc, sống mà chưa từng trải là sự đáng tiếc, chỉ cần trải qua rồi, có được hay mất đi đâu quan trọng.”
Tôi thường tự ngẫm lại những điều chị ấy nói, tôi nghĩ chị nói đúng, dù tôi không đạt được gì cả, nhưng tôi cũng rất thỏa mãn, vì anh ấy mà cười, vì anh ấy mà lo lắng, vì anh ấy mà khóc vật vả. Dù cuộc sống ấy không hoàn mỹ, cũng tốt hơn hẳn là không có gì thay đổi.
Bây giờ tôi thấy rất nhiều quang cảnh, thấy rất nhiều người, đi qua rất nhiều cầu kiều, bước qua rất nhiều con đường. Gặp được nhiều người xa lạ, nhiều khuôn mặt cũng rất đỗi xa lạ.
Tôi chợt nhận ra, tôi không thành toàn cho ai cả, tôi chỉ đang tự cởi nút thắt cho chính mình thôi.
Bởi tôi cũng khát khao, được ở bên một người, mà trong mắt anh ấy hay trong tim anh ấy, tất cả chỉ chứa hình bóng tôi.
Mà dù tôi không phải là tất cả trong anh ấy, cũng xin tất cả trong đó đừng là ai khác.