Anh, lo lắng cho cô?
Không thể nào đâu?!
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, thật dè dặt nhìn sắc mặt anh một chút.
”Anh... Anh đi tìm tôi à?”
Nếu không phải, anh ta rảnh không có việc gì, đi đến đó ngắm cảnh sao?!
Lãnh Tử Mặc lặng im không lên tiếng.
”Cảm ơn!”
Mặc dù có chút không rõ vì sao anh đi tìm mình, Lạc Tiểu Thiến vẫn nói lời cảm ơn, rất rõ ràng, nếu không phải anh đến đúng lúc, cô chắc chắn tiêu rồi.
Lãnh Tử Mặc nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, “Nằm xuống!”
Đầu còn hơi choáng váng, Lạc Tiểu Thiến ngoan ngoãn nằm xuống gối, anh liền đi vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát trong tay cầm một chiếc khăn lông trắng đi ra, giúp cô lau mặt, “Lật người qua!”
Lạc Tiểu Thiến còn chưa từ động tác giúp mình lau mặt của anh mà phục hồi tinh thần lại, “Hả?”
”Nghiêng người!” Giọng Lãnh Tử Mặc trầm xuống.
Cô không có hơi sức để cãi nhau với anh, chỉ ngoan ngoãn nghe lời nghiêng người sang bên.
Chăn khẽ nhúc nhích, sau đó còn có khăn nóng với vào vạt áo sau, chậm rãi lau qua lưng cô.
Anh... đang giúp cô kì lưng!
Da thịt toàn thân Lạc Tiểu Nhiên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu nóng lên, “Để tôi tự làm...”
Lãnh Tử Mặc không lên tiếng, cánh tay đang đỡ trên người cô lại dùng thêm mấy phần sức, cô muốn động đậy cũng không được.
Cô không nhìn thấy anh, nhưng tuy là cách khăn lông, cô vẫn cảm giác được độ mạnh yếu của ngón tay anh, tim không biết sao đập nhanh mấy phần.
”Xoay qua!”
Dặn một tiếng, anh lại lần nữa đi vào phòng vệ sinh, một lát đã đem khăn lông giặt sạch tới.
”Để tôi tự làm!”
Lạc Tiểu Thiến đưa tay qua, cô thật sự không có can đảm để anh giúp mình lau phía trước.
Lần này, Lãnh Tử mặc không từ chối, chỉ là đưa khăn lông vào trong tay cô, thay cô kéo chăn mỏng xuống, sau đó liền cởi cúc áo trên bộ đồ bệnh nhân của cô.
”Anh...”
Lạc Tiểu Thiến vừa mới nói một chữ, tay anh đã chuyển đến cái nút thứ hai.
Quần áo bệnh nhân vốn rộng rãi, cúc trên cùng lại không có cài, anh cởi cúc thứ hai, cô về cơ bản đã lộ hết cảnh xuân, cô lại can ngăn cũng không còn ý nghĩa gì.
Quỷ tha ma bắt, lúc trước chỉ mới nghe nói ngón tay của anh đánh đàn tốc độ cực nhanh, không nghĩ tới, còn cởi đồ người khác rất thành thạo!
Nhìn Lãnh Tử Mặc đứng bên giường, một chút cũng không định tránh đi, Lạc Tiểu Thiến mặt càng nóng hơn gấp đôi.
Cắn răng, cô lấy khăn lông lau qua loa trước ngực hai cái, ngay lập tức ném khăn lông về phía anh, một tay kéo chặt chăn đắp lên che người lại.
Lãnh Tử Mặc cũng không nhiều lời, ném khăn lông lên trên bàn, anh vừa nhấc tay đã giữ được cằm của cô, người liền nhanh chóng hướng về phía cô.
”Anh...”
Lạc Tiểu Thiến chỉ mới nói được một từ, Lãnh Tử Mặc đã áp tới như một ngọn núi, hôn lên môi của cô, bá đạo vừa hôn vừa cắn, đầu lưỡi lại hung hăng vươn thẳng vào, dây dưa trong miệng cô, dùng sức mút lấy.
Toàn bộ trong lượng cơ thể anh đè lên người cô, tay với vào trong chăn luồn vào quần áo bệnh nhân, không kiêng nể dùng sức vuốt ve xoa nắn, như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ muốn đem cô xử lý ngay ở trong này.
”Hôn cô đến khi cô thở hồng hộc, đầu gối mềm nhũn, anh mới dời môi, kéo chăn mỏng ra, cắn một cái không nặng không nhẹ lên ngực cô.
”A!”
Lạc Tiểu Thiến đau đến thét chói tai.
”Đây là trừng phạt!” Anh từ trên ngực cô ngửa mặt lên, đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Lần sau, không được chạy loạn!”
”Tôi cũng không có bán cho anh...” Lạc Tiểu Thiến thở hổn hển phản bác, nói một nửa, liền nghẹn lại.
Cô, thật đúng là bán cho anh!