Hôm nay, cuộc thi “Thần tượng Hoa Hạ” ở khu vực Bắc Kinh chính thức bước vào bán kết.
Mãi đến tận lúc này, thông tin về ban giám khảo của EM vẫn được giữ kín không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, khác hẳn những chương trình tuyển chọn khác thường cố ý để lộ một vài thông tin, cuộc thi này được giữ bí mật hoàn toàn, kể cả kế hoạch diễn tập cũng không hề được bật mí.
Đây cũng là một phương pháp marketing thông minh, khiến tất cả ký giả và quần chúng phải khao khát dõi theo từng phút từng giây.
Mỗi người đều đang phán đoán xem giám khảo là ai?
Mỗi người đều muốn biết trận bán kết này sẽ tiến hành như thế nào.
…
Sáng sớm, đại sảnh khu vực biễu diễn đã đầy những ký giả và người hâm mộ chương trình, cửa lớn bị chen lấn chật như nêm cối.
Thời điểm đoàn xe EM tới đây, tất cả mọi người đều hoan hô chạy đến, người vung vẩy trang ảnh hoặc khẩu ngữ, người giơ tấm bảng trên tay lên, nhóm ký giả thì càng điên cuồng, không ngừng chụp ảnh.
“Tâm Di Tâm Di, em yêu chị, Tâm Di, nhất định sẽ đạt giải nhất!”
“Lạc Tiểu Thiến, bùng cháy!”
“Hứa Hạ, em vĩnh viễn ủng hộ chị!”
…
Người hâm mộ điên cuồng vẫy vẫy cờ hoa, biểu ngữ, hô to tên ca sĩ mà mình ủng hộ.
“Tiểu Thiến, cậu có nghe thấy không, có người gọi tên tớ!” Hứa Hạ hưng phấn đứng lên hôn gió với người hâm mộ ngoài cửa xe, nhìn thấy tấm hình của Lạc Tiểu Thiến, cô lập tức lớn tiếng nhắc, “Mau nhìn kìa Tiểu Thiến, đó là hình của cậu, đó là người hâm mộ của cậu đấy…”
Lạc Tiểu Thiến dời mắt ra ngoài cửa kính xe, quả nhiên thấy có mấy nữ sinh trẻ tuổi đang giơ cao poster in hình cô, vừa thấy cô họ lập tức hưng phấn vẫy tay.
Nhìn những gương mặt trẻ tuổi xa lạ, lòng Lạc Tiểu Thiến tràn ngập sự cảm động, vội phất tay đáp lại họ.
“Chẳng qua chỉ là mấy người hâm mộ thôi, cần gì hưng phấn thế chứ?”
Thẩm Tâm Di ngồi một bên, không nóng không lạnh mở miệng, ánh mắt đảo qua mấy người hâm mộ cô ta, ánh mắt cũng dần hiện lên sự đắc ý không thể che dấu nổi.
Không đợi xe bus dừng hẳn, cô ta chính là người đầu tiên nhảy xuống xe phất tay với nhóm ký giả và người hâm mộ đứng bên ngoài rào chắn.
“Đạo đức giả!” Hứa Hạ trợn mắt với bóng lưng cô ta.
“Được rồi, xuống xe đi!” Lạc Tiểu Thiến cười cười, kéo cô cùng xuống xe.
Mọi người cùng nhau đi tới sân khấu biểu diễn ở lầu hai, trải qua mấy ngày nỗ lực, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn khâu kiểm tra cuối cùng, Ngải Lâm và Đồng Á cũng đã chờ ở trên sân khấu từ lâu.
Thấy mọi người bước vào, hai người lập tức chỉ huy tất cả bắt đầu tổng duyệt.
“Lần này là lần diễn tập cuối cùng của chúng ta, buổi chiều mọi người có thể tự do hoạt động, nhưng để phòng ngừa việc xảy ra những rắc rối không cần thiết, tôi hy vọng các vị sẽ ở lại đại sảnh, không rời đi!”
Buổi tối chính là thời gian thi đấu chính thức, buổi chiều là thời gian chị dành ra để cho thí sinh dự thi được nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chu đáo.
Dù sao đây là trận đấu chứ không phải biểu diễn chính thức, diễn tập rất quan trọng nhưng cũng phải hợp lý, nếu không thể lực của thí sinh sẽ bị tiêu hao quá độ, đến lúc dự thi chính thức lại không phát huy được hết khả năng.
“Bây giờ mọi người hãy tới hậu trường để chuẩn bị, nửa giờ sau buổi tổng duyệt sẽ chính thức bắt đầu!”
Ngải Lâm phất tay, mọi người lập tức bước về phía hậu trường.
Vì là tổng duyệt nên mọi người đều yêu cầu hóa trang, trang phục trình diễn, âm thanh ánh sáng… mọi thứ đều hoàn chỉnh, đảm bảo chắc chắn rằng tất cả đều đã sẵn sàng.
Không hổ là công ty lớn, vì nhóm học viên này, EM còn tuyển ra một đội ngũ hóa trang và stylist chuyên nghiệp để hỗ trợ.
Mọi người vừa vào hậu trường, lập tức có trợ lý tiến lên đón, sắp xếp nhóm thí sinh ngồi xuống ghế chuẩn bị.