“Đúng vậy, trước đó lúc xem trực tiếp, nhìn cô ấy cá tính như vậy, còn tưởng rằng cô bé này không dễ tiếp xúc không ngờ lại khiêm tốn như thế!”
“Ai nói không phải, nhưng mà xem ra công ty rất coi trọng cô ấy!”
“Đúng rồi, Vu Đồng, các cô phải cẩn thận Tô Cẩm một chút, với lòng dạ hẹp hòi của cô ta, nhất định đãghi hận các cô rồi!”
…….
Lạc Tiểu Thiến vừa đi, nhân viên công tác bảy tám miệng cùng nói.
Lạc Tiểu Thiến cởi mở và thẳng thắn, chiếm được lòng tin của mọi nhân viên công tác.
Những người này, mỗi ngày đều đều gặp những người trong giới, khó khăn phục vụ những người nổi tiếng, rõ ràng là thứ nhì mà còn trêu chọc người nổi tiếng, tự cho là đúng, không biết đã bị bao nhiêu người ôm qua, còn giả vờ như là kỹ nữ thanh thuần…. Các loại người bọn họ đều nhìn thấy.
Bây giờ là thời đại của lợi ích và kỹ thuật, người mới vừa khiêm tốn vừa thành khẩn như cô ấy, thật sựrất ít gặp.
“Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận!” Vu Đồng đứng dậy cầm cốc nước trong tay ném vào thùng rác, “Các vị, chúng ta ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, có phải nên làm việc giúp vị thiên hậu tương lai của chúng takhông?”
“Tất nhiên là được rồi, chúng tôi sẽ làm tỉ mỉ còn hơn cả với Tô Cẩm!”
“Đúng vậy!”
Vài người phụ họa theo.
Tâm tình tốt, gặp được nghệ sĩ biết phối hợp, công việc của bọn họ tự nhiên cũng tốt lên, tâm tình cũng khoan khoái nhẹ nhàng.
…….
…….
Sau khi Lạc Tiểu Thiến rời khỏi phòng chụp ảnh, cô lề mề bước đến trước thang máy, chỉ có mấy chục bước nhưng cô đi mất mười phút.
Cho đến lúc không còn cách nào khác, cô mới cứng rắn ấn vào thang máy, ấn vào nút tầng .
cô luôn không thích thiếu nhân tình của người khác, huống chi lần này cô cầm của Lãnh Tử Mặc mười vạn, hơn nữa còn là trong tình huống anh không biết, bây giờ Lạc Tiểu Thiến cảm giác mình như tên trộm cầm đồ của người khác, đứng ngồi không yên.
Chỉ cần nghĩ một lát nữa sẽ gặp anh, tâm tình khẩn trương hơn một chút.
Thang máy chậm rãi đi lên lầu , Lạc Tiểu Thiến vừa đi ra cửa thang máy, di động của cô đột nhiên vang lên.
cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, thấy hai chữ “Bạo Quân” chói mắt trên màn hình.
Trong lòng không yên, cô vội vàng tiếp điện thoại, đi tới một bên.
“Alo!”
“Chụp xong rồi?”
Trong điện thoại, âm thanh Lãnh Tử Mặc đơn giản trực tiếp.
Nếu còn đang chụp ảnh nhất định cô không thể nghe điện thoại nhanh như vậy.
“Ừ, đã chụp xong rồi, bọn họ đang chỉnh sửa lại.”
“Em ở đâu?”
“Em vừa ra khỏi thang máy, lầu .”
“đi thẳng tới bên trái, sau đó quẹo phải!”
nói một câu mệnh lệnh, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Thu điện thoại, mấp máy môi, hút vào một hơi, Lạc Tiểu Thiến quẹo trái, ôm tâm tình thấy chết khôngsờn đi từng bước qua, đi đến cuối hành lang quẹo phải thì thấy Lãnh Tử Mặc đang đứng trước thang máy chuyên dụng đợi cô.
Hai người cùng nhau vào thang máy, Lãnh Tử Mặc ấn vào nút b, thang máy bắt đầu di chuyển.
“Có thuận lợi không?”
“Có thuận lợi không?”
Hai người cùng nhau mở miệng hỏi.
“anh nói trước đi!” Lạc Tiểu Thiến chủ động nhường.
“Bản kế hoạch đã gửi cho bên Mĩ xác nhận, cá nhân tôi cho rằng được đến %!” Lãnh Tử Mặc nói đơn giản.
“Vậy sao, khẳng định là kế hoạch phi thường!” Lạc Tiểu Thiến cũng không phải là đang nịnh, mà Lãnh Tử Mặc là người hà khắc như vậy, có thể đưa ra kế hoạch đến %, không cần nghĩ cũng biết là kế hoạch cao nhất, “Buổi chụp ảnh cũng rất thuận lợi, thầy Hứa còn hẹn em tuần sau đi chụp ảnh đường phố với ông ấy.”