Lạc Tiểu Thiến le lưỡi. Pháp và chỗ cô chênh nhau sáu giờ, cô quá căng thẳng cho nên quên mất.
“Vậy, chiều an lành. Em...cúp nhé?”
Lạc Tiểu Thiến cẩn thận cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đợi tới lúc bổ sung mười vạn vào tài khoản cô đã rút ra, cô lập tức thu tay, lén lén lút lút như vậy khiến trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi!
...
...
Ngày hôm sau, Lạc Tiểu Thiến vừa chạy tới cao ốc Đế thị, thì Vu Đồng đợi trong hành lang bước lên đón.
Hai người cùng chạy tới phòng thu âm, đợi tới lúc thang máy không còn ai Vu Đồng lập tức cười, dán vào người cô.
“Tiền thì mình đã đổi thành chi phiếu cho cậu, sau này thêm hai vạn tiền vắng mặt hợp đồng, công ty khỏi phải trích phần trăm, trừ tiền phí dịch vụ của mình và Duệ, tổng cộng cậu có hơn sáu vạn một chút!”
“Như vậy sao được?” Mặt Lạc Tiểu Thiến hoảng hốt, “Dù không trừ phần trăm cho công ty, thì hai vạn này hai chúng ta cũng phải chia đôi mới đúng?”
“Được rồi, mình không thiếu một hai vạn này của cậu đâu, sau này chờ lúc cậu ở vào địa vị cao nhất thì cấp thêm cho mình chút tiền thưởng cuối năm là được!” Vu Đồng cười nói, “Chúng ta là người trên một thuyền, đừng khách sáo, hơn nữa mình cũng có mấy vạn chạy chân, không ít, kể từ khi mình vào Đế thị thì đây là lần mình được trích phần trăm nhiều nhất. Nhưng như đã nói, công ty đối xử với cậu cũng không tệ. Một người mới bình thường như cậy, ít nhất công ty phải lấy % trở lên. Vậy mà cậu chỉ mất có %. Đây là tỷ lệ ít nhất mà mình biết!”
Về hợp đồng, Lạc Tiểu Thiến vốn cũng không nhìn kỹ.
Nghe cô ấy nói thế, cô không khó nghĩ ra rằng Lãnh Tử Mặc đặc biệt chăm sóc cô, cảm giác tội lỗi trong lòng càng mạnh hơn.
“Vu Đồng, tôi còn thiếu bốn vạn. Tiền chúng ta có đủ hãy thu tay, được không?!”
“Được, nói vậy thì có lẽ làm một hai lần nữa là đủ rồi. Tôi đã tìm bạn quen hỏi giúp cậu.” Vu Đồng gật đầu, “Nếu không phải cô cần dùng tiền gấp thì tôi cũng sẽ không bằng lòng cho cô chạy show nhỏ lẻ thế này đâu. Bây giờ quan trọng nhất là cậu phát hành bài hát đơn, phải ghi hình, còn phải quay MV, chờ bài hát đơn phát hành thì có lẽ sẽ có một loạt thông báo, đến lức đó thì có bọn tôi lo!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới tầng mười hai.
Đi vào phòng thu âm số ba, nhìn Á Nam đứng lên, mặt Lạc Tiểu Thiến sửng sốt: “Thầy Á Nam?”
“Sao, thấy tôi mà ngạc nhiên vậy à, có phải sợ tôi không thu tốt cho em?” Á Nam cười hỏi.
“Sao có thể?” Lạc Tiểu Thiến đi tới trước bắt tay với anh ta, “Em không ngờ sẽ thầy sẽ thu giúp em.”
Á Nam là người chế tác riêng có tiếng, cô là người mới nhỏ bé lại có thể mời được anh, sao Lạc Tiểu Thiến không ngạc nhiên.
“Nếu em biết lời bài hát là do ai viết, tôi bảo đảm em sẽ kinh ngạc hơn!” Á Nam cười, đưa bản nhạc cho cô.
Bây giờ, lời bài hát và nhạc đã vào vị trí.
Dưới bài hát viết tên cô, hàng dưới viết hai chữ Lâm Tịch.
Nếu theo lời Á Nam, quả thật Lạc Tiểu Thiến cả kinh.
“Đây là...Lâm Tịch kia?”
Dường như mỗi một bài hát kinh điển của giới ca sĩ nổi tiếng bên bờ Đài Loan và Trung Quốc thành danh là nhờ bút tích của bà.
Vu Đồng tò mò nhìn qua, thấy tên đó thì cũng kinh hô.
“Trời ạ, Tiểu Thiến, đây tuyệt đối là đội chế tác cường đại. Công ty thật đúng là dốc hết sức để lăng xê cậu mà!”