Hoàng Phủ Ngạo, thuộc dòng dõi quân nhân đời thứ ba, Thiếu tướng chính thống của quân khu , không chỉ là quân khu tỉnh Hà Bắc, mà còn quản đến những khu vực ở gần thành phố Bắc Kinh, cũng là hạng người không sợ trời không sợ đất, bị Lãnh Tử Mặc mắng, thế nhưng chỉ bĩu môi.
“Xe của tôi ở bên kia!”
Mở miệng lần nữa, thanh âm của Hoàng Phủ Ngạo đã thấp đi tám phần.
Lãnh Tử Mặc thu ánh mắt về, ôm Lạc Tiểu Thiến đi tới, Hoàng Phủ Ngạo giúp anh đóng cửa xe, lúc này mới cụp ô lại, khởi động ôtô rời đi.
…
…
Bệnh viện quân khu .
Phòng bệnh tầng .
Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, một bên quân y mặc áo khoác trắng cẩn thận cởi ra âu phục và áo sơmi của anh.
Nhìn miệng vết thương ghê người trên cánh tay anh, người quân y trẻ tuổi buông cây kéo trong tay ra.
“Dùng một chút thuốc tê chứ?”
Bởi vì lúc trước đã được Hoàng Phủ Ngạo đặc biệt giao phó, thanh âm của người quân y trẻ tuổi hạ xuống thật sự thấp.
“Không cần!”
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng từ chối.
Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến được đắp một tấm thảm mỏng, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo sơmi của anh.
Mắt cô khép nhẹ, tuy rằng đang ngủ, mi vẫn cứ nhíu lại, cơ thể thỉnh thoảng hơi hơi co rúm, rõ ràng ngủ chẳng hề yên ổn.
Cô ở ngay trong lòng anh, nếu như cánh tay anh dùng thuốc tê, mấy tiếng nữa không dùng sức được, sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cô.
Cô bé này không dễ dàng gì mới ngủ, anh không muốn đánh thức cô.
“Nhưng mà…”
Người quân y trẻ tuổi nhìn một bên Hoàng Phủ Ngạo xin giúp đỡ.
Ngồi một bên ghế sofa, Hoàng Phủ Ngạo vẫn như cũ thắt lưng thẳng tắp phun ra ba chữ, “Tùy cậu ta!”
Dù sao thì bị đau cũng không phải là hắn!
Người quân y mím môi, trong quân đội hắn cũng không phải không gặp qua người có tinh thần thép, xương cốt cứng rắn, chẳng qua vị này là ai, vị này là nam thần đó, siêu sao thiên vương, xương cốt cũng cứng rắn như thế sao?!
“Ngài, kiên nhẫn một chút!” Nhìn mặt Lãnh Tử Mặc, người quân y nhẹ giọng nhắc nhở một câu, tay thì cầm miệng chai rượu, dùng lực kéo ra ngoài.
Phốc!
Miệng chai được rút ra, máu tươi cũng theo đó phun ra.
Tay phải Lãnh Tử Mặc đột nhiên nắm chặt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi, hai cánh tay anh vẫn duy trì động tác vừa rồi không hề nhúc nhích.
Người quân y nhíu mày, sao đó liền nhanh chóng hành động, giúp anh cầm máu, vệ sinh sạch sẽ miệng vết thương.
Ngồi một bên, Hoàng Phủ Ngạo nhìn trên trán Lãnh Tử Mặc đã tràn đầy mồ hôi, nhíu mày, vẫn không nói gì.
Một chai rượu này của Lạc Tiểu Thiến, cắm thật sự tàn nhẫn, quân y dùng đầy đủ mười ba mũi mới khâu lại hết vết thương trên cánh tay của Lãnh Tử Mặc.
Xử lý xong miệng vết thương, băng bó nhanh chóng, quân y trẻ tuổi vội giúp hắn tiêm một mũi, cuối cũng vẫn là không đành lòng, tại dịch thuốc thêm một chút thuốc giảm đau.
“Ngài nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì bảo y tá tới tìm tôi!”
Thu gọn lại mấy vật linh tinh xung quanh, quân y trẻ tuổi quay người đi ra ngoài.
“Tư liệu về Lý Đức Phú tôi đã tìm hiểu qua, hắn và nhân vật cấp cao nơi này hẳn là có quan hệ, có điều cậu không cần lo lắng, việc này tôi sẽ giải quyết!” Hoàng Phủ Ngạo nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng hắn, “Bạn gái?”
“Ừ!” Lãnh Tử Mặc đáp nhẹ.
“Tính tình cô bé này đúng là mạnh mẽ, có thể chạy thoát từ trong tay Lý Đức Phú, không đơn giản!” Hoàng Phủ Ngạo đứng lên, nhìn mặt Lạc Tiểu Thiến, “Buổi sáng ngày mai tôi lại tới!”
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng phun ra sáu chữ, “Mang giúp cô ấy bữa sáng!”
Hoàng Phủ Ngạo nhìn một chút liền quay mặt, đột nhiên cười khẽ, “ Nhất Chu quả nhiên nói không sai, loại người như cậu, hoặc là không yêu, hoặc là yêu điên cuồng!”