Cảm nhận được cảm xúc của anh lúc này, Lạc Tiểu Thiến rất chân chó sửa miệng, “Bánh chẻo, ăn bánh chẻo!”
Hiếm khi bạn đại gia hôm nay không nổi giận, cô không dám vuốt thêm râu hùm
“Muốn ăn thật không?” Lãnh Tử Mặc rõ ràng chẳng hề vừa lòng đối với đáp án này.
Lạc Tiểu Thiến len lén bĩu môi, “Hay, em thề nhé?”
“Chờ một chút đi!” Giúp cô đem gối đầu chỉnh sửa lại, anh vươn tay ấn cô nằm trở lại trên gối: “Anh sẽ về rất nhanh!”
Đắp chăn lại cho cô xong, Lãnh Tử Mặc đứng dậy, ánh mắt anh chạm vào bó hoa tươi trên chiếc bàn đối diện, anh khẽ nhíu mày, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe tiếng bước chân của anh dần đi xa, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới dám thả lỏng toàn thân, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giải thích xong, cả người trở nên nhẹ hẫng, sau này nhất định sẽ không nói dối nữa, quá mệt mỏi!
Tiện tay lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, cô lưu loát lưu lại số điện thoại của Lãnh Tử Mặc, nghĩ nghĩ một lúc rồi nghịch ngợm đặt tên anh là “Đại ngốc nghếch”
Hừ hừ!
Ai kêu anh mỗi ngày đều mắng cô là ngốc nghếch chứ?!
Rà soát lại nhật kí cuộc gọi tìm thêm mấy số điện thoại khác, lưu lại tên của Vu Đồng cùng Hứa Hạ và số người khác, khi đến số điện thoại của Tiêu Dương, cô do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại tên của anh ta.
Có một câu nói rất hay, có vài số điện thoại khi lưu trữ lại cũng không phải dùng để gọi, mà là dùng để từ chối không tiếp.
Sau khi lưu lại những số điện thoại cần thiết xong, bên ngoài cũng đã vang lên tiếng bước chân, sau đó liền có tiếng đập cửa vang lên.
Bánh chẻo ở gần lắm sao mà mua nhanh thế?!
Còn cố ý gõ cửa, là muốn cô mời anh vào thì anh mới chịu vào ư?
Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, cất cao giọng, “Mời vào!”
Cửa bị đẩy ra, bước vào không phải là người mà là một bó hoa thật to.
Lạc Tiểu Thiến nhìn bó hoa to đùng dần đi tới gần mình, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Đại gia hắn cũng bị Tiêu Dương truyền nhiễm sao, cũng chơi trò này?!
Bó hoa hạ xuống, lộ ra là một gương mặt xa lạ. Lấy chiếc thẻ từ trên bó hoa xuống, cung kính đưa đến trước mặt cô.
“Cô là tiểu thư Lạc Tiểu Thiến đúng không, làm phiền cô ký nhận giùm nhé!”
Nhận thẻ và bút, Lạc Tiểu Thiến lưu loát kí tên của mình.
Nói cảm ơn xong, cậu thiếu niên mang hoa đến tiện tay lấy bó hoa của Tiêu Dương đặt trên bàn.
“Chúng tôi giúp tiểu thư bỏ bó hoa cũ này nhé?”
Sau đó, cậu ta trực tiếp lấy bỏ hoa kia bỏ xuống đất rồi đặt bó hoa vừa mang đến vào bình.
Trong cùng lúc đó, một cô gái cũng vừa đi vào, trên tay cũng ôm hai bó hoa thật to.
Hai người đó ra ra vào vào mấy lượt, sau đó từng bó hoa to được chất đầy trong phòng bệnh.
Trên ghế sô pha, bàn dài, bậu cửa sổ…. Bên trong phòng bệnh nhanh chóng biến thành một biển hoa.
Cậu thiếu niên lại đi vào một lần nữa, đem bó hoa tươi nhất đẹp nhất đặt ở trước ngực của Lạc Tiểu Thiến,còn không quên đặt danh thiếp lên bàn.
“Đây là số điện thoại của cửa hàng hoa của chúng tôi, rất mong được tiếp đón ngài vào những dịp sau.”
Lần đầu tiên gặp được một khách hàng hào phóng đến thế, thân là chủ nhân của cửa hàng hoa, cậu ta hung phấn đến mức nói lắp.
Cười và gật nhẹ đầu với cô, cậu thiếu niên đưa hoa xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lạc Tiểu Thiến nhìn biển hoa vây quanh mình, cảm thấy dở khóc dở cười.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là kiệt tác của Lãnh Tử Mặc.
Chỉ là, nhiều hoa như vậy, Lãnh Tử Mặc, anh đang muốn mở cửa hàng bán hoa sao?!
Thở dài thì thở dài, Lạc Tiểu Thiến vẫn là giơ tay lên, cẩn thận sờ nhẹ lên những cánh hoa trong ngực.